Kim Chi Ngự Diệp

Chương 35



Edit: nhinhii1721

Gần tháng năm, thời tiết nóng bức, tiệc sinh nhật của thế tử phủ Chiêu vương đặt tại thủy tạ. Dù sao cũng là sinh nhật nhỏ, phủ Chiêu bvuowng cũng không có làm lớn, chỉ đưa thiệp mời cho mấy nhà hoàng thân quốc thích, thuận tiện mời nhị, tam, năm công chúa trong cung tới Vương phủ chơi.

Liễu thị có tính nhẫn nại qua loa bồi phủ Chiêu vương, Tiêu Đình ngồi không yên, nhìn Thuần ca nhi ngồi ở trong đình của thủy tạ cách đó không xa, bức tranh thanh tĩnh.

“Thuần ca nhi ngươi qua đây, chúng ta cùng nhau chơi đùa.” Thế tử béo mập dẫn theo hai tiểu thái giám tới, bên thủy tạ không tìm được người, tới đây gọi Thuần ca nhi.

Thuần ca nhi không thích chơi với hắn, vừa rồi thế tử bất kính với công chúa tẩu tử, bé đều nghe thấy.

Bé không tới, thế tử chống nạnh cười bé, “Mỗi ngày dính chung với nữ nhân, trưởng thành có phải là muốn mặc váy hay không?”

Thuần ca nhi chưa từng cãi nhau với người khác, nghe thế tử nói bé mặc váy, Thuần ca nhi bị chọc tức, chạy tới chòi nghỉ mát bên cạnh kêu: “Ngươi mới mặc váy!”

“Vậy ngươi đi theo ta, ta sẽ không nói ngươi mặc váy nữa.” Thế tử hừ lạnh nói.

Phép khích tướng đơn giản như vậy, Tiêu Đình nghe xong cười lạnh, Thuần ca nhi lại nổi giận đùng đùng chạy xuống bậc thang, bị người lừa đi rồi. Thế tử cười trộm, làm ra vẻ thân cận giữ chặt tay của Thuần ca nhi, hai người cùng nhau đi tới hoa viên bên kia, đi tới đi lui, cảm thấy bất thường, thế tử quay đầu mới phát hiện tứ cô cô chết tiệt không được Hoàng tổ phụ sủng ái đã đi theo ở phía sau.

“Ngươi tới đây làm gì?” Thế tử mất hứng hỏi.

Tiêu Đình quét mắt nhìn hai tiểu thái giám bên cạnh thế tử, hắn cười nhẹ, “Thuần ca nhi nghịch ngợm, ta tới xem hắn.”

Tẩu tử thích bé như vậy, Thuần ca nhi vui vẻ nở nụ cười.

Thế tử chu môi, vừa muốn đuổi nàng đi, ánh mắt đảo đảo, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ cái người cô cô này.

Trong hoa viện thứ để chơi không ít, Thuần ca nhi không chịu để tâm, chơi hăng say. Thế tử vốn muốn bắt nạt Thuần ca nhi, nhưng nhìn vị tứ cô cô kia, thế tử giả vờ đi tới tịnh phòng, đi đến một góc kêu thái giám bên người cúi đầu, khẽ nói thầm vài câu.

Thái giám sợ hãi khuyên nhủ: “Thế tử không được, tứ công chúa là khách quý của Vương phi.....”

“Nhanh đi, nếu không ta quất roi ngươi!” Thế tử đã quen với tính khí ngỗ nghịch, trừng mắt uy hiếp nói.

Thái giám nhất thời nhớ tới một cung nữ đã trúng coi cách đây không lâu, mặt đều bị đánh hủy rồi, sợ tới mức rùng mình, ngoan ngoãn đi làm việc. Đại khái là công phu của một chén trà nhỏ sau đó thở hồng hộc chạy về, đưa một cái ống trúc dài nhỏ cho thế tử, “Thế tử cẩn thận, ngàn vạn lần đừng thả ra.”

Thế tử cướp lấy đồ, cười xấu xa nhìn và chạy tới chỗ của tứ cô cô và Thuần ca nhi.

Tiêu Đình ngồi trên cái ghế dài dưới gốc cây, phe phẩy quạt tròn chậm rãi quạt gió, không nói cái khác, quạt tròn của nữ nhân lại dùng rất tốt, quạt cực kỳ mát. Nhìn thấy thế tử chạy về phía nàng, Tiêu Đình nở nụ cười, thật muốn nhìn hỗn hài từ không hiểu cấp bậc lễ nghi muốn “bắt nạt” hắn như thế nào.

“Thuần ca nhi qua đây, ta cho các ngươi xem một thứ tốt.” Thế tử che cái nắp của ống trúc nhỏ, đứng trước mặt Tiêu Đình hét lên.

Thuần ca nhi vui vẻ từ ao hoa sen chạy tới, ngây thơ hỏi: “Thứ tốt gì?”

Thế tử nhìn nhìn “tứ cô cô” đang đong đưa cây quạt không có bất kỳ phòng bị nào, đợi Thuần ca nhi đi tới bên cạnh, hắn hơi buông cái nắp ra, ý bảo tứ cô cô cũng tới xem.

Tiêu Đình cũng cúi đầu bu lại như hắn mong muốn.

Thế tử đột nhiên mở cái nắp, cười to: “Là thiên ngưu*!”

(*) Thiên ngưu: Bọ xén tóc là một họ bọ cánh cứng đặc trưng bởi angten dài hơn thân của nó (Wikipedia).

Tiêu Đình vừa thấy, quả nhiên trong ống trúc có một con thiên ngưu lớn cánh màu đen tỏa sáng, hai cái râu thật dài đưa ra, giống như lúc nào cũng có thể bò ra ngoài. Đột nhiên nhìn thấy cái con bọ lớn như vậy, Thuần ca nhi sợ tới mức trốn sau lưng thế tử, Tiêu Đình thầm mắng đệ đệ không có tiền đồ, sau đó vừa phe phẩy quạt vừa giống như đang quan tâm dặn dò thế tử: “Thiên ngưu rất dữ, thích nhất là cắn tiểu kê kê của nam oa, thế tử cẩn thận ngàn vạn lần đừng bị nó cắn, nếu không lớn lên sẽ không có cách nào cưới vợ.”

Thuần ca nhi nghe xong, vô giác che kín đũng quần của mình.

Thế tử cũng hiểu được có chút lạnh phần dưới, muốn xuỵt xuỵt, nhưng hắn lấy con bọ qua đây là vì muốn hù tứ cô cô, bây giờ tứ cô cô lại không chút sợ hãi như vậy, còn dọa hắn bị cắn tiểu kê kê, thế tử mất hứng, giơ ống trúc quăng về hướng của tứ cô cô!

Một bóng đen sáng bổ nhào qua, Tiêu Đình không những không trốn ngược lại còn đưa tay bắt lấy!

Thuần ca nhi năm tuổi, thế tử bốn tuổi đều nhìn đến u mê, ngơ ngác nhìn hắn.

“Chao ôi, nó cắn ta rồi!” Tiêu Đình giả vờ như bị cắn, đột nhiên phủi tay về hướng của thế tử, thế tử sợ tới mức nhảy lên ba cái, giống như nổi điên đá tay đá chân, gào khóc gọi mẹ. Tiêu Đình đã sớm ôm lấy Thuần ca nhi trốn ở một bên, Thuần ca nhị bị dọa đến ghé đầu vào vai của tẩu tử, sợ hãi, nhưng lại không nhịn được quay đầu nhìn thế tử.

Tiêu Đình vui sướng khi người gặp họa cười cười, giơ tay lên để cho đệ đệ xem trong tay hắn là cái gì.

Thuần ca nhi cúi đầu, thấy rõ trong tay của tẩu tử là đại thiên ngưu, thân thể nhỏ giật mình, thiếu chút nữa tè ra quần.

Tiêu Đình khẽ nói vào bên tai của đệ đệ: “Tam tẩu dọa hắn, thiên ngưu không cắn người.” Nói xong ném con bọ vào bụi cỏ phía sau.

Thuần ca nhi nhìn bụi cỏ, lại nhìn thế tử đang được thái giám giúp hắn cởi quần áo, mờ mịt đảo mắt, không hiểu vì sao tam tẩu muốn hù người.

“Hắn khinh thường tam tẩu, còn muốn lấy con bọ làm ta sợ, Thuần ca nhi ngươi nói, tam tẩu có nên trả thù lại hay không?” Nghe được động tĩnh của Chiêu vương phi cùng nữ quyến chạy tới, Tiêu Đình thả Thuần ca nhi xuống, ngồi xổm hỏi.

Thuần ca nhi lập tức gật đầu, tam tẩu làm cái gì cũng đúng.

Tiêu Đình rất nhanh hôn đệ đệ một cái, khẽ nói: “Một lát mặc kệ ai hỏi, Thuần ca nhi đều phải nói thế tử vứt con bọ vào người của ta trước, sau đó con bọ bay về phía của thế tử, nếu không để cho Vương phi biết ta hù dọa thế tử, nàng tới cáo trạng với hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ phạt tam tẩu.”

Nói xong còn đặc biệt đáng thương nhìn nam oa.

Thuần ca nhi đã sớm nghe mọi người nói, biết hoàng thượng không thích nhất chính là tam tẩu của mình, lập tức tin lời này.

Tiêu Đình khẽ khen ngợi đệ đệ, sau đó lấy khăn ra, ôm nam oa ngồi xổm ở ven đường giả vờ gạt lệ.

“Sao lại thế này?” Chiêu vương phi, Cung vương phi dẫn đầu tới, Liễu thị cùng ba vị công chúa đi ở phía sau.

“Nương, tứ cô cô ném thiên ngưu lên người của ta, còn nói thiên ngưu sẽ cắn tiểu kê kê của ta!” Thế tử lại hư hỏng, là một hài tử bốn tuổi, nguyên nhân là vì sợ thiên ngưu cắn hắn đã cởi y phục trên người mình, bọc ngoại bào của thái giám vô cùng oan ức chạy tới chỗ mẫu thân của mình, vừa chạy vừa cáo trạng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã khóc đến lấm lem. ~~DDLQD

Năm trước Cung vương phi vừa mới thành thân, đến nay vẫn chưa có tin tức tốt, bình thường vừa hâm mộ vừa ghen tị với thế tử của phủ Chiêu vương, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thế tử bị dọa, Cung vương phi nhịn không được giơ tay lên che dấu ý cười. Phía sau nàng Tiểu cô tử, tam công chúa dưới gối của sủng phi Lệ phi cũng buồn cười.

Nhị công chúa yên lặng cụp mắt, ngũ công chúa khẩn trương nắm lấy cánh tay của Liễu thị, vị tứ tỷ tỷ kia gây chuyện cho Tiêu gia, lại sợ Chiêu vương phi tính lên đầu của Tiêu gia. Kinh thành có hai vị hoàng tử, nhưng Lệ phi được sủng ái hơn, nhưng người nào dám cam đoan Chiêu vương không có cơ hội?

Biện pháp ổn thỏa nhất là không đắc tội với ai cả.

Liễu thị chỉ lo lắng con dâu chịu oan ức, vẻ mặt của mọi người biến hóa vô cùng đặc sắc, nhất là thuộc Chiêu vương phi rồi.

Tuy muốn mượn sức của Tiêu gia, nhưng nếu tứ công chúa thật sự bắt nạt nhi tử bảo bối của nàng, còn hại hai người bọn họ mất mặt trước Cung vương phi, có lẽ ngày mai sẽ trở thành trò cười trong tất cả kinh thành, nàng tuyệt đối sẽ giúp nhi tử phân xử. Chỉ là trong lòng Chiêu vương phi cũng không quá tin, tứ công chúa có thể nói ra lời “con bọ cắn tiểu kê kê” này, tứ công chúa lại không được sủng ái, đều là một vị công chúa, vẫn là một vị công chúa lấy lạnh lùng ổn trọng danh tiếng bổn phận.

Chiêu vương phi ôm lấy nhi tử, an ủi vài câu qua loa, cuối cùng mới quan tâm tới tứ công chúa, “Muội muội không sao chứ?”

Tiêu Đình lác đầu, nắm lấy Thuần ca nhi đứng lên, mím môi không nói gì.

Chiêu vương phi trừng mắt nhìn thái giám bên cạnh nhi tử, “Sao lại thế này?”

Thái giám đương nhiên là thiên vị tiểu chủ tử, quỳ trên mặt đất, mập mờ nói: “Thế tử mời ngũ công tử nhìn thiên ngưu, không biết tứ công chúa nói gì đó, thiên ngưu đột nhiên, đột nhiên bay ra khỏi ống trúc rơi vào trên người của tứ công chúa, tứ công chúa nắm thiên ngưu vứt lên người của thế tử....”

Trừ bỏ mục đích thế tử lấy thiên ngưu, cái khác hắn nói đều là lời nói thật.

Sắc mặt của Chiêu vương phi trầm xuống, vừa muốn chất vấn tứ công chúa, Thuần ca nhi đột nhiên đứng ra lớn tiếng giải thích: “Hắn nói dối, thế tử cố ý lấy thiên ngưu hù dọa tam tẩu, ném lên người của tam tẩu, tam tẩu sợ đến nhảy lên, thiên ngưu không biết bay đi đâu rồi! Tam tẩu mới không vứt vào người của thế tử!”

“To gan, ta lấy roi đánh ngươi!” Thuần ca nhi vậy mà nói dối, thế tử tức giận đến quên mất sợ hãi hét lên.

Vốn là tam tẩu bị người khác bắt nạt, bây giờ thế tử còn muốn đánh hắn, Thuần ca nhi oa một tiếng khóc lên.

Tiêu Đình đúng lúc kéo Thuần ca nhi vào trong ngực, mặt không chút thay đổi nhìn Chiêu vương phi nói: “Nhị tẩu, ta không am hiểu việc giao tiếp với người khác, lần này nhị tẩu cầu tình không thể từ chối, ta mới theo mẫu thân qua đây. Thế tử còn nhỏ, hắn thỉnh thoảng nghịch ngợm ta có thể không để trong lòng, nhưng là cô cháu, ta không muốn hắn trưởng thành trở thành một thế tử tác uy tác phúc, miệng luôn nói dối.”

Không có một câu thanh minh cho bản thân, nhưng thái độ toàn thân không thẹn với lương tâm này, lại càng làm cho người khác tin phẩm hạnh của nàng.

Cung vương phi thông minh bắt lấy cơ hội, đi tới bên cạnh Tiêu Đình khuyên Chiêu vương phi: “Tẩu tự người thật sự là quan tâm nhưng lại loạn, thiên ngưu là loại động vật gì, tiểu công nương dám đụng chạm sao? Thật sự là có con bọ lạc trên người đã sợ tới mức muốn ngất đi, tuyệt đối không thể có tâm tư xấu muốn đùa giỡn, huống chi, tứ muội muội đường đường là công chúa làm sao có thể nói ra lời thô bỉ kia....”

Đã thay “tứ công chúa” nói lời hay, lại ám chỉ chỗ sai của thế tử.

Chiêu vương phi tức đến móng tay đâm vào lòng bàn tay, tức dự tính của nhà mình, cho Cung vương phi có cơ hội mượn sức của tứ công chúa cùng Tiêu gia, nhưng nàng tức nhất là, nàng cũng tin lời nói của tứ công chúa đều là thật, là nhi tử của nàng đang nói dối bắt nạt người.

“Đi xin lỗi tứ cô cô.” Tự mình đền tội, Chiêu vương phi tràm mặt thả nhi tử xuống để cho hắn đi xin lỗi.

“Ta không sai, ta mới không xin lỗi!” Thế tử không phục, khoác lấy áo choàng của thái giám tức giận chạy đi.

Chiêu vương phi giả vờ phái người đuổi theo.

Liễu thị vội vàng khuyên nhủ: “Vương phi nói quá lời, đây đều là hiểu lầm, con bọ bay loạn, lại không biết sẽ bay đi đâu, công chúa và thế tử đều đã cho rằng con bọ bay lên người của mình, vì vậy mới sợ hãi suy nghĩ nhiều....” Nói xong hỏi thái giám bên kia, “Nhưng tìm được con bọ trên người của thế tử rồi hả?”

Thái giám run rẩy lắc đầu.

Chiêu vương phi có bậc thang, sắc mặt rạng rỡ hơn chút, đi qua ôn nhu an ủi Tiêu Đình.

Tiêu Đình chỉ muốn giáo huấn thế tử một chút, không tính sẽ trở mặt với phủ Chiêu vương, liền cười giải hòa.

Mọi người lại tới thủy tạ.

Tiêu Đình mang theo Thuần ca nhi ngồi ở một góc, dựa vào lan can ngắm cảnh, bên người đột nhiên có hơn một bóng dáng, Tiêu Đình ngẩng đầu, nhận ra người tới, hắn ngoài ý muốn nói: “Nhị, nhị tỷ tỷ?”

Nhị công chúa ôn nhu cười, sờ sờ đầu của Thuần ca nhi, phái Thuần ca nhi đi ra một bên chơi. Đợi Thuần ca nhi đi rồi, nhị công chúa mới chuyển hướng lên Tiêu Đình, cẩn thận đánh giá trên dưới, khẽ hỏi: “Muội muội ở bên ngoài cung sống tốt không? Nhìn khí sắc của ngươi không sai, có lẽ phò mã đối xử với ngươi vô cùng tốt.”

Tiêu Đình không hiểu nhị công chúa có giao tình gì với Cảnh Nghi, nhưng hắn coi như là biết nhị công chúa, là một cô nương đại lượng hiền thục, không giống với tam công chúa ỷ được hoàng thượng sủng ái tự cho là tài trí hơn người, cũng không giống với ngũ công chúa khuyết tâm nhãn như vậy, không phân rõ tốt xấu.

“Rất tốt, cám ơn nhị tỷ tỷ quan tâm.” Tiêu Đình cười cười khách sáo nói.

Cảnh Nghi gần như chưa từng cười qua, Tiêu Đình cười xán lạn như vậy, nhị công chúa nhịn không được nhìn thêm vài lần, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Tứ muội muội mới mười lăm, thì gả đi ra, gả cho một phò mã tốt, bọn họ mười bảy, nhân duyên không biết lạc ở đâu. Năm nay mẫu hậu nhìn trúng một người, tới hỏi phụ hoàng, phụ hoàng không cho phép, trong cung đều truyền ra, nói công chúa đều lấy chồng xa....

“Phò mã đối xử với ta rất tốt, tứ muội muội liền an tâm sống với hắn đi, gặp được nhiều chuyện có thể thương lượng với phò mã hoặc phu nhân, đừng quyết định qua loa. Nhóm hoàng huynh bên đây, ngươi cố gắng đừng trộn đều.” Đối với vận mệnh mê mang của mình, nhị công chúa cầm tay của tứ muội muội, khexnois. Bốn người tỷ muội, nhị công chúa cảm thấy nàng và tứ muội muội cực kỳ giống nhau, chẳng qua là nàng tốt hơn một chút, có mẫu hậu chăm sóc yêu thương. Tỷ muội, nàng không có cái gì đưa cho tứ muội muội, chỉ có thể nói vài câu thân mật rồi thôi.

Tiêu Đình nghe ra, nhị công chúa là thật lòng hy vọng Cảnh Nghi sống tốt.

“Ta biết rồi, nhị tỷ tỷ cũng phải chăm sóc tốt chính mình.” Tiêu Đình vỗ vỗ tay của nhị công chúa, thuận thế tách ra.

Trong đầu, thay Cảnh Nghi nhớ kỹ tình tỷ muội của nhị công chúa.

~~

Ăn xong bàn tiệc, ba người Liễu thị không nán lại nữa, sớm dọn đường về phủ. Trên đường Liễu thị sợ con dâu chịu oan ức, luôn an ủi con dâu. Từ nhỏ Tiêu Đình bị mẫu thân mắng không tốt, tính quan tâm cũng là quan tâm vòng vèo, làm Cảnh Nghi, mỗi ngày đều hưởng thụ sự bảo vệ của mẫu thân, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu thoải mái rồi.

Liễu thị chẳng những quan tâm con dâu, chạng vạng nhi tử luyện võ trở về thỉnh an với nàng, Liễu thị vẫn nói chuyện con dâu chịu oan ức ngày hôm nay, dặn nhi tử trở về phòng phải chăm sóc một chút.

Cảnh nghi vừa nghe Liễu thị nói “tứ công chúa sợ con bọ sợ đến phát khóc”, lại cảm thấy Tiêu Đình không thể vô tội như vậy.

Trở về Đào Nhiên Cư, Cảnh Nghi tắm rửa trước, lại đi hậu viện.

“Trở về rồi? Hôm nay có mệt không?” Tiêu Đình đoán nàng sắp tới, sai người rửa anh đào, bày ra bàn chờ nàng cùng ăn.

Cảnh Nghi ngồi đối diện hắn, ngăn anh đào mà Tiêu Đình đưa qua, nhìn hắn hỏi: “Bên Vương phủ, tới cùng là xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Đình nhét anh đào vào miệng của mình, vừa ăn vừa giải thích, phun hạch ra hừ nói: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, nếu như hắn không nhớ lâu về sau còn dám khiêu khích ta, ta sẽ để cho hắn chịu không nổi.”

Giọng điệu bất kỳ lúc nào cũng sẽ đánh nhau với người khác.

Cảnh Nghi đau đầu, khẽ nói: “Một đứa bé, ngươi so đo với hắn làm gì.” Thuần ca nhi so với hắn còn làm cho người khác an tâm hơn.

Tiêu Đình nghe vậy, tay lấy anh đào ngừng lại, trừng mắt nhìn nàng, “Nếu như hắn bất kính với ta, ta sẽ mặc kệ hắn, nhưng hắn không coi ngươi ra gì, nếu như ta không làm gì cả, còn tính là nam nhân cái gì?”

Cảnh Nghi không nói.

“Nếm thử đi, vừa mới rửa.” Tiêu Đình cười, lại lấy một quả anh đào đưa cho nàng.

Tay nhỏ trắng nõn, lòng bàn tây nâng một quả trái cây hồng hồng.

Cảnh Nghi do dự một chút, đưa tay lấy.

Tiêu Đình lại đột nhiên rút tay về, sau đó lúc Cảnh Nghi kinh ngạc nhìn kỹ, chính mình ăn, môi bị nước trái cây làm ướt, còn đỏ tươi hơn cả anh đào.

Cảnh Nghi không hiểu sao khát nước, lập tức dời tầm mắt.

Buổi tối Tiêu Đình tiếp cận hôn nàng, Cảnh Nghi nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt của anh đào.

Đêm đó hai người lại ước hẹn cuối tháng.... Thử sinh hài tử, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ, Tiêu Đình đều sẽ tiếp cận hôn nàng một hồi, nói là để cho nàng luyện tập trước, Trước đêm nay, Cảnh Nghi luôn không nhúc nhích, hắn hôn vài cái sẽ đi, đêm nay Tiêu Đình vẫn như vậy, nhẹ nhàng gặm vài cái, liền dựa vào hõm vai của nàng chuẩn bị ngủ.

Lần đầu tiên Cảnh Nghi, không thể khống chế được..... Cái mùi vị của anh đào.