Kim Đồng

Chương 10



Diêu Chí Thành làm công việc hành chính tại một trường Đại học, tuy bận nhưng được cái ổn định cuộc sống, nhờ thế mà hầu như các mối liên hệ giữa bạn bè và hội nhóm trong lớp đều do cậu ta kết nối.

Hôm nay là sinh nhật tuổi 30 của vợ Diêu chí Thành, cậu ta tổ chức một bữa tiệc thân mật, chỉ mời người thân và bạn bè chí cốt tại khách sạn gần nhà. Bữa tiệc không chỉ để mừng sinh nhật mà còn để thông báo một tin vui đến mọi người – rằng sau ba năm kết hôn, cuối cùng hai vợ chồng cậu ta cũng sẵn sàng đón chào một thành viên mới.

Tô Bùi ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Minh.

Nhiều người trong bữa tiệc nhận ra Hạ Nhất Minh, một số nam giới nhiệt tình hơn hẳn nữ giới, họ vây quanh trò chuyện với cậu ta về các mối đầu tư và công việc.

Hạ Nhất Minh biết tối nay không có cơ hội để trò chuyện riêng tư với Tô Bùi, cậu chào Diêu Chí Thành và rời khỏi bữa tiệc sớm.

Trước khi đi, cậu hỏi Tô Bùi, “Anh có dự định gì vào Tết dương chưa?”

Tô Bùi đáp, “Anh chưa, chắc là đưa Bích Quy đi chơi loanh quanh thôi.”

Hạ Nhất Minh ngỏ ý, “Thế hay là đến chỗ em đi? Em có một trang trại ở ngoại thành, không khí trong lành thoáng đãng lắm, anh đến nghỉ dưỡng mấy hôm.”

Thực chất Tô Bùi chẳng có tâm trạng chơi bời gì vào lúc này.

Đoàn phim “Bí mật Dung Thành” vẫn chưa liên hệ gì làm anh bắt đầu lo lắng về số phận khoản thù lao của mình, không biết đến Tết có thanh toán được không.

Nên khi Hạ Nhất Minh hỏi, anh chỉ ậm ờ qua loa, “Đến lúc đó xem thế nào đã. Chỉ sợ mẹ anh có việc gì thôi.”

Hạ Nhất Minh gật đầu, “Tới lúc đó tính sau vậy.”

*

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tô Bùi và Diêu Chí Thành ở lại uống trà tâm sự để tán đi mùi rượu.

Tô Bùi rất thích người bạn Diêu Chí Thành này, cậu ta vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn cùng phòng trong suốt thời gian đại học của anh, nên nếu so về mặt thời gian thì anh quen biết Diêu Chí Thành lâu hơn Hạ Nhất Minh.

Tình cảm giữa anh với Diêu Chí Thành khác với tình cảm mà anh dành cho Hạ Nhất Minh. Tuy đều quen biết nhau trong thời gian tương đối dài nhưng anh vẫn chẳng bao giờ hiểu hết con người Hạ Nhất Minh cả, Diêu Chí Thành thì khác, cậu ta luôn là người bạn thân đáng tin cậy nhất.

“Ông với Tiểu Liễu vậy là hạnh phúc lắm rồi, học xong quen nhau, yêu hai năm thì cưới, ba năm thì có con, thời gian vừa đủ, mọi thứ đều ổn định bình bình.” – Tô Bùi cảm thán.

Diêu Chí Thành cười nói, “Đổi lại là ông thì chưa chắc đã muốn cuộc sống như tôi đâu, tôi hạnh phúc nhưng làm gì có tự do. Mà giờ áp lực của tôi mới bắt đầu đây, có trời mới biết phải tốn kém bao nhiêu để nuôi lớn một đứa trẻ!”

Nhắc đến tiền bạc làm tim Tô Bùi lại thắt lên, anh chẳng đừng nổi mà tố khổ với Diêu Chí Thành về tình hình tài chính của mình đang không mấy lạc quan, và anh chẳng tài nào tiết kiệm nổi một đồng.

Diêu Chí Thành hỏi anh có cần hỗ trợ xoay tiền không, Tô Bùi đáp, “Hiện tại thì chưa, nhưng nếu hai tháng nữa mà đoàn phim không thanh toán thì chắc tôi phải vay ông một ít thật.”

Diêu Chí Thành thoải mái nói, “Ầy vô tư đi.” – hai người họ vẫn giúp đỡ nhau mà chẳng bao giờ phải viện lý do lý trấu, cũng bởi vậy nên Diêu Chí Thành có thể thẳng thắn nhiều thứ với Tô Bùi, “Việc biên kịch cũng kiếm được đấy chứ, ông nên chấn chỉnh thói chi tiêu vô tội vạ của mình đi.”

Cứ nhắc tới chuyện này là Tô Bùi lại đau đầu, anh biết mình có tật xấu tiêu xài cảm tính lắm chứ, ấy nhưng dạo này anh cũng bắt đầu ghi chép và cố gắng tiết kiệm mấy khoản chi không cần thiết nhất có thể rồi.

“Mà một số khoản không thể tiết kiệm được, như tiền trả góp mua nhà, học phí và tiền ăn ở tại trường cho Bánh Quy, rồi cũng phải đưa tiền cho bà già trông nom con bé mỗi khi tôi đi công tác xa nữa, đấy là chưa kể mấy lớp múa với bơi lội…”

Bỗng anh ngừng lại, anh cảm thấy hình như mình đã nói những điều tương tự như thế với ai đó cách đâu không lâu, rồi trong trí nhớ mơ hồ của anh chợt lập lòe ký ức với một đôi tay đang dang ra đỡ mình.

Tô Bùi bưng kín mặt mình, anh nhớ ra rồi, anh nhớ chính mình đã mơ màng nói vậy với Hạ Nhất Minh vào cái đêm say hôm cậu ta đến thăm phim trường.

“Tô Bùi” – Diêu Chí Thành nhận ra sắc mặt kỳ lạ của Tô Bùi.

Tô Bùi nói, “Không có gì, cái nghề này là vậy, lắm chuyện thị phi. Tôi cũng chỉ mong đoàn phim kế tiếp đừng có tai bay vạ gió gì thôi.”

Diêu Chí Thành hỏi, “Đã bao giờ ông thử nhờ Hạ Nhất Minh giúp đỡ chưa?”

Anh thốt lên như phản xạ, “Không!”

Diêu Chí Thành không ngờ Tô Bùi phản ứng rõ rệt như vậy. Anh, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh đều là bạn từ thời sinh viên.

Từ góc độ của Diêu Chí Thành, Tô Bùi là người dễ kết bạn, không bao giờ nghĩ xấu về người khác và luôn vô tư đến mức ngây thơ.

Trong khi Hạ Nhất Minh thì khác. Thậm chí Diêu Chí Thành từng đồ rằng liệu có phải Hạ Nhất Minh sở hữu một hệ thống chấm điểm, mà một khi ai đó bị điểm quá thấp sẽ bị cậu ta loại khỏi danh sách bạn bè của mình hay không.

Nên nếu phải phân biệt giữa thân thiết và hời hợt thì Diêu Chí Thành vẫn khăng khít với Tô Bùi hơn, cũng quan tâm Tô Bùi hơn.

Anh biết mấy năm nay cuộc sống của Tô Bùi không suôn sẻ nên mới gợi ý chân tình, hy vọng Tô Bùi bớt vất vả phần nào.

“Sao lại không? Công ty của Hạ Nhất Minh phát triển mạnh, đang là lúc cần người. Ông đến công ty cậu ta, cậu ta cũng có thể chiếu cố ông, như thế chả đỡ vất vả à?” – Diêu Chí Thành phân tích.

Tô Bùi lí nhí, “Thế cũng không được.”

Diêu Chí Thành khó hiểu, “Ông ngại hay gì? Tôi biết có ít nhất hai đứa bạn đến công ty cậu ta làm việc rồi. Mà ông nhớ Trương Luân không? Trước không ưa Hạ Nhất Minh ra mặt mà giờ cũng đang làm cho cậu ta rồi đấy, nghe nói đãi ngộ không tệ chút nào. Ông chỉ cần nói với cậu ta một tiếng là được ngay chứ mất gì đâu.”

Tô Bùi cười, “Không phải ngại. Tôi với cậu ta thì có gì mà ngại…”

Diêu Chí Thành cổ vũ, “Thì đấy, bạn bè bao nhiêu năm mà.”

Tô Bùi giải thích, “Chính vì là bạn bè bao nhiêu năm nên tôi nghĩ công là công, tư là tư, như thế thích hợp hơn.”

Rồi anh nói tiếp, “Khi nào bí quá, tôi sẽ nhờ cậu ta giúp đỡ.”

Diêu Chí Thành nghe vậy mới thoáng yên tâm, “Nghĩ được vậy là tốt, đừng cố quá.”

Tô Bùi mỉm cười, gật đầu.

Phét lác! Anh tự nhủ. Gì mà không ngại, rõ là tự trọng đàn ông chứ gì đâu, anh chẳng dám muối mặt đi nhờ Hạ Nhất Minh giúp đỡ, ấy thế nhưng vẫn phải cố mạnh mồm.

Hạ Nhất Minh càng xem nhẹ công việc biên kịch của anh bao nhiêu, anh càng không thể từ bỏ dễ dàng bấy nhiêu.

Buồn cười ở chỗ là anh vẫn luôn tin rằng mình sẽ viết ra một kịch bản đầy sức hút, mang đến rating cao, và khi có thu nhập dư dả rồi thì anh có thể dồn hết tâm trí vào sáng tác tiểu thuyết.

Sự thành công ấy sẽ chẳng là gì khi so với sự nghiệp của Hạ Nhất Minh, nhưng với anh, chỉ cần cố gắng kiên trì đến khi Bích Quy trưởng thành đã là một thắng lợi lớn.

*

Hai tuần kế tiếp, Tô Bùi tập trung chỉnh sửa nửa đầu và bắt đầu viết tiếp nửa sau của cuốn tiểu thuyết mới, anh hy vọng rằng sớm có thể gửi cho biên tập viên bên nhà xuất bản xem xét. Song tâm trí anh chẳng thể nào yên bình nổi khi vẫn chưa hề có tin tức nào của đoàn phim.

Vào cuối tuần cuối cùng trước Tết, sau khi đón Bích Quy từ trường về, Tô Bùi nhốt mình trong làm việc đến hơn 12 giờ đêm mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Bùi bị tiếng kêu loảng xoảng đánh thức, anh nằm yên trên giường nghe ngóng thì nhận ra tiếng động phát ra từ trong bếp.

Anh nhấc chăn, chạy vào nhà bếp, “Tô Yểu!”

Bích Quy đang ‘tàn phá’ căn bếp trong nhà, máy pha cà phê đang bật rì rì và bột cà phê thì vương đầy trên bàn bếp, bếp ga cũng đang được bật, những đốm lửa xanh tí tách bập bùng, còn nồi thì chẳng biết đang nấu món gì.

Tô Bùi bước ra tắt lửa, hiếm khi anh nổi giận và lớn tiếng với con bé, “Con làm gì vậy?”

Con bé ỉu xìu, đáp bằng giọng ri rí, “Con đang làm bữa sáng cho bố!”

May mắn là Bích Quy không bị bỏng, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó anh từ từ dọn dẹp nhà bếp rồi nói với con bé, “Hôm nay được nghỉ sao con không ngủ, dậy làm bữa sáng làm gì?”

Đêm qua anh ngủ không ngon, giờ vẫn còn âm ỷ nhức đầu.

Trong nồi là trứng luộc, cà phê đã pha hỏng. Tô Bùi vớt trứng ra, sau đó đi pha lại cà phê.

Bích Quy ngồi vào bàn, con bé giải thích, “Nhà trường yêu cầu bọn con nấu bữa sáng với bố mẹ vào cuối tuần, phải viết vào nhật ký nữa.”

Tô Bùi càu nhàu, “Sao trường con lắm chuyện thế?”

Anh rót cho Bích Quy một cốc sữa ấm, bóc trứng và đưa túi bánh mì cho con bé.

Bản thân anh thì chỉ cần một tách cà phê với hai miếng bánh mì là đủ khẩu phần cho bữa sáng, trứng cũng chẳng thiết tha gì, anh không thích vị tanh của trứng luộc.

Bích Quy vừa uống sữa vừa nói, “Trường con yêu cầu nhiều lắm, hầu như tuần nào cũng có nhiệm vụ của bố mẹ với con…”

Con bé kể, “Lúc bố đi vắng, trường giao nhiệm vụ làm vườn với bố mẹ, chụp ảnh đi chơi với bố mẹ, làm thí nghiệm với bố mẹ, phải viết cả bài phát biểu nữa. Bà không biết làm thí nghiệm nên mua trên taobao cho con một bộ.”

Tô Bùi nhớ mỗi khi anh đi công tác xa, ngày nào Bích Quy cũng gửi cho anh lời nhắn “Con chúc bố ngủ ngon, mau về nhà với con nhớ.”

Đằng sau những lời nhắn ấy là cuộc sống hàng ngày của con bé mà anh không thể tham dự.

“Nhà trường muốn con nấu bữa sáng với bố mẹ chứ không phải mình con tự làm.” – Tô Bùi nói.

Bích Quy thì thào, “Bà bảo bố mệt quá nên mới về sớm, con muốn bố được ngủ với nghỉ ngơi nhiều hơn khi ở nhà.”

Tô Bùi có cảm giác tim mình bị bắn thủng hoắm một lỗ, cổ họng anh nghẹn đứ chẳng thốt nổi thành lời, anh uống một ngụm cà phê rồi mới nói, “Con uống sữa xong thì rửa cốc nhé.”

Rồi anh đứng dậy trở về phòng làm việc của mình, khóa trái cửa, gọi điện cho nhà sản xuất bộ phim “Bí mật Dung Thành”.

Cuộc gọi được kết nối.

Giọng điệu bên kia giả lả nhiệt tình, “Sư phụ Tô đấy à? Chào anh, lâu rồi không liên hệ, có việc gì…”

Tô Bùi nín hơi, anh cố đè giọng mình khàn xuống, “Nghe cho kỹ đây, đừng có chơi trò đạo đức giả đó với tôi. Các người biết thừa đoàn phim không thể đuổi tôi nhưng các người vẫn cố đá tôi đi để dàn xếp tình hình. Ok tốt thôi, dù sao tôi cũng chẳng chịu nổi và không muốn ở lại cái đoàn phim ngột ngạt đó. Tôi im lặng ra đi như ý các người. Yêu cầu duy nhất của tôi là thanh toán, thanh toán khoản thù lao…”

“Sư phụ Tô à, tôi đã nói rồi mà, anh không phải lo, chỉ là hiện giờ đoàn phim đang khó khăn…”

Tô Bùi át lời hắn, “Đừng ba hoa chích chòe, và cũng đừng mang khó khăn ra lòe tôi. Thù lao của tôi chỉ là cái móng tay so với khoản đầu tư của các người, tiền nhuận bút của tôi không đến lượt gây ta áp lực cho đoàn đâu.”

Anh hít hà thật sâu, bên kia vẫn đang biện bạch gì đấy.

Tô Bùi nói, giọng điệu bình tĩnh hơn, cũng trầm khàn hơn.

“Tôi chỉ là tác giả hết thời, đang phải trả nợ mua nhà, nợ tài chính, hôn nhân tan vỡ. Tâm trạng của tôi thế nào các vị có thể tưởng tượng ra rồi đấy…”

“Giờ thì để tôi cho anh hay về chút giả thiết của tôi. Có một nhà văn từng xuất bản tiểu thuyết bán chạy, bởi vì ngành xuất bản sách gặp suy thoái buộc anh ta phải chuyển sang làm biên kịch và biến mất khỏi công chúng, độc giả không thấy sách mới cũng như tin tức gì của anh ta trong suốt một thời gian dài. Thế rồi đùng một ngày, anh ta tự sát.”

“Nhiều người nhớ ra tên của nhà văn ấy, nhớ họ từng mua cuốn tiểu thuyết của anh ta khi còn là sinh viên, và họ nhớ họ đã thích cuốn sách đó thế nào, chia sẻ cuốn sách với bạn bè ra sao vào mười năm trước, ôi bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ quý báu làm sao…”

“Và giờ thì họ bắt đầu tiếc nuối, mủi lòng, và tò mò tự hỏi vì sao vị tác giả đó lại tự tử? Làm biên kịch khốn khổ đến thế ư?”

“Và vào lúc này, gia đình nhà văn công bố bức thư tuyệt mệnh của anh ta, trong đó anh ta nói với người nhà rằng mình quý trọng công việc này thế nào, mong mỏi công việc thay đổi cuộc đời anh ta ra sao, nhưng cuối cùng anh ấy chỉ biết đối mặt với nỗi tuyệt vọng cùng cực. Bức thư cảm động đến mức khiến ai xem nó cũng xót xa thổn thức, từ đó phẫn nộ với đoàn phim nợ tiền nhuận bút… anh có tưởng tượng được viễn cảnh ấy không?”

“Cứ nghĩ mà xem, độc giả sẽ làm gì cho vị tác giả tự sát kia, tôi khá là tò mò đấy. Nếu anh vẫn chưa hiểu thì tôi đằng thẳng luôn này, nếu trước tháng một mà tôi chưa được thanh toán thì tôi chết cho các người xem, lúc ấy các người đừng hòng mà bán được bộ phim nhé.”

Tô Bùi xổ nguyên một tràng dài thượt.

Bên sản xuất im lặng một lúc mới nói, “Sư phụ Tô, không đến mức đó chứ?”

Tô Bùi đáp, “Đến đấy.”

Rồi anh dập máy.

Tô Bùi cầm điện thoại đứng yên tại chỗ.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát, kể cả là vào những thời khắc khó khăn nhất trong cuộc đời. Cuộc gọi đã chấm dứt. Lần đầu tiên anh thao thao bất tuyệt không ngừng nghỉ, và giờ thì hai tay anh run lập cập, còn trái tim thì như sắp bắn ra ngoài vì kích động.

“Bố ơi!”

Tiếng Bích Quy chợt vang lên bên ngoài cửa.

__________

Tác giả said:

– Sư phụ Tô: Toi khó khăn quá!!!