Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 31



“Ừ… Nhưng bát hoàng huynh thì làm sao biết được mình đang nói gì cơ chứ?” Tống Tuệ Nhi có vẻ hơi không vui: “Dung phi nương nương và mẫu phi của tỷ có chút giao tình, tỷ cũng có quen biết với y một chút. Tỷ dám chắc rằng có người đứng sau gây ra chuyện này.”

“Muốn hạ bệ Dung phi nương nương sao? Mọi người có cảm thấy việc này hoàn toàn không có động cơ không?” Thanh Ân ngẫm nghĩ, rồi chợt nhận ra còn có Di Nguyệt ở đây, liệu bàn chuyện này trước mặt một đứa trẻ thì có nên không đây?

Nàng vẫn đang ăn bánh, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Muội cảm thấy không có khả năng. Dung phi đóng cửa cung đã lâu, không tranh đấu cũng không ghi hận với ai. Mục tiêu là bát hoàng huynh thì lại càng không thể. Bởi huynh ấy vốn không hề có nguy cơ đe dọa hay tranh giành hoàng vị.”

Nếu như thế thì… tại sao? Ân oán từ trước đó nữa sao? Trong lúc Dung phi còn đắc sủng đã đắc tội với người nào à? Nếu vậy thì người đó cũng thật đáng sợ, có thể ôm hận tới hơn mười năm như vậy…

“Tỳ cũng không rõ… Nhưng chuyện này làm tỷ có chút phiền lòng. Thật ra, trong cung này, mẫu tử đệ ấy thật sự rất đáng thương.” Thân là long tử nhưng lại không được thông minh như người khác, lại còn thua cả một đứa trẻ bình thường lớn lên trong nhà bình dân. Bị phụ thân ghẻ lạnh đã đành, lại còn bị người người chế giễu. Vinh hoa phú quý thì có là gì chứ? Có thể bù đắp được cho y sao?

“Cái này…” Thanh Ân chỉ có thể thở dài. Đáng thương thì đáng thương thật, mà họ thì có thể làm gì được đây? Lệnh vua khó cãi, huống hồ chi lời kia của Bát hoàng tử lại còn nói ngay trước mặt vua và bá quan. Dù cho có cứu được mạng thì cũng không thể đảm bảo họ có thể ở lại trong cung. Mà giữ được mạng đã là một chuyện gì đó hết sức khó khăn rồi.

“Muội e là muội cũng không giúp được gì đâu.” Vẫn lí do như trên, dẫu sao cũng là một tình địch của mẫu thân các nàng, loại bỏ một người vẫn là một người, dù họ có thương cũng không thể giúp, mà có khi còn là không nên giúp. Như việc Điệp quý nhân vừa rồi, ai mà nghĩ sau lần đấy một thời gian thì phía nhà mẹ đẻ Điệp quý nhân lên tiếng kháng cự một chút. Vì mục đích chính trị, thêm vào đó là lời khuyên của Lý hoàng hậu, Quang Thuận đế đã phong cho nàng ta lên tần vị. Cái này… a! Thật sự là nằm ngoài dự tính của Di Nguyệt.

Lần này đối phương lại còn là phi vị, nhà ngoại lại còn có sức uy hiếp lớn hơn Điệp quý nhân. Nói không chừng, nếu được giải oan thì còn có thể leo cao hơn nữa. Uầy, cái này thật sự nguy hiểm! Với cả, dù gì nàng cũng chỉ là đứa bé mới sáu tuổi, thông minh quá mức hay quá mức xen vào chuyện hậu cung của phụ hoàng cũng không hay.

“Tỷ biết mà.” Tuệ Nhi thở dài. Cuộc trò chuyện của ba nàng như chìm hẳn vào trong im lặng. Di Nguyệt lại đang suy tính trong lòng mình. Chuyện này rốt cuộc là do ai làm? Nàng không nghĩ là Hiền phi và Tam hoàng tử, bởi hai kẻ đó sẽ không làm chuyện ruồi bu thế này. Chúng sẽ chỉ tập trung vào những người có tính đe dọa, chứ đừng nói tới một phi tử đã thất sủng và một đứa bé ngốc không có nguy cơ tranh giành hoàng vị như mẫu tử Dung phi. Trừ khi trước đây Dung phi đã đắc tội Hiền phi, hoặc chúng không tin Bát hoàng tử là kẻ ngốc.

Nhưng khả năng này cũng không thể xảy ra được. Kiếp trước sau khi Tống Khải Trạch giành được hoàng vị cũng không xuống tay với mẹ con Dung phi, thậm chí còn cấp cho Bát hoàng tử một phủ riêng. Mà sự thật chứng minh, Tống Uy thật sự là kẻ ngốc!

Nếu vậy… là ai?

Mặc dù sóng gió đấu đá trong cung vốn chưa bao giờ ngưng lại, nhưng đã lâu rồi mới lại thấy một mục tiêu khác ngoại trừ cung của nàng và mẫu hậu. Liệu có đáng lưu tâm không đây?

“Công chúa lại đang bận lòng gì sao ạ?” Xuân Thi mang trà lên cho nàng, lo lắng nhìn bộ mặt đăm chiêu của công chúa nhỏ.

“Chuyện của bát hoàng huynh lần này thật sự…” Di Nguyệt lẩm bẩm. Nói nàng thương hại hai mẫu tử họ cũng không đúng, chỉ là có chút bận lòng là kẻ nào lại ngnag nhiên ra tay như vậy. Phụ hoàng và mẫu hậu chắc chắn biết họ hàm oan, chỉ là không muốn điều tra mà thôi. Cũng phải, quốc thái dân an mới là việc phụ hoàng cần lo, những đấu đá chốn hậu viện thế này…

“Công chúa, trong cung này người đừng quá nhân từ. Nếu không sẽ chịu thiệt thòi.” Đông Ca lạnh nhạt nói. Chữ “Đông” trong tên có lẽ cũng là đại biểu cho tính cách của nàng – lạnh nhạt, vô tình.

“Ta biết… ta chỉ tò mò mà thôi.” Ra tay như thế hãy còn vụng về lắm, hẳn trước nay cũng chưa từng gây ra việc gì lớn. Chỉ là… nếu để lâu dài liệu có an toàn? Nàng có thể đối phó với Hiền phi cốt yếu là do nàng biết trước mọi chuyện, nàng ta nằm trong lòng bàn tay nàng. Còn nếu là người khác… cái này Di Nguyệt không nắm chắc bao nhiêu phần thắng