Kim Ngân Bên Thềm

Chương 47



Long nghĩ đến Ngân, anh lập tức giật tay Diệp ra rồi đứng dậy làm Diệp bất ngờ ngả người ra nền nhà. Diệp sững sờ như không tin vào sự cự tuyệt của Long, cô ta thở những hơi nặng nhọc kéo theo những giọt nước mắt bất lực. Hai tay Diệp chống xuống nền đá hoa lạnh giá. Cô không tin, rõ ràng Long có động lòng kia mà!

Long nhìn cô gái xinh đẹp kia trong nỗi thẫn thờ, anh chỉ biết thở dài. Cô ta rất có thể là đối tượng đáng mơ ước cho bất cứ người đàn ông nào, nhưng anh thì không. Anh từng chẳng coi đàn bà ra gì, vậy mà khi người phụ nữ đầu tiên anh muốn gắn bó cuối cùng đã xuất hiện trên thế gian này, anh cảm thấy thế giới rộng lớn này chỉ có duy nhất một người phụ nữ. Có chết anh cũng không thể phụ bạc Ngân, cô ấy đã tin tưởng anh đến thế nào? Ngân là người phụ nữ mà anh cần, là người đem lại cho anh hạnh phúc mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có được, vậy thì không ai có thể so sánh với cô ấy hết!

Diệp từ từ đứng dậy đối diện với Long. Long lắc nhẹ đầu, anh tránh ánh mắt Diệp.

– Tôi không phải là đối tượng phù hợp với cô. Cô tìm người khác đi!

Diệp trân trân nhìn Long, một giọt nước mắt khẽ lăn trên má. Trong cuộc đời cô gái này, thất bại là một từ chưa từng được chấp nhận.

Nhớ ra nguyên nhân đến đây, Long chau mày nhìn Diệp hỏi:

– Ví của tôi ở đâu?

Diệp gạt nước mắt, một ý nghĩ thoáng lóe lên trong óc, cô ta liều mình rút dây áo choàng, thân thể eva trắng ngần lấp ló trong tấm áo chỉ chờ được kéo xuống. Diệp đưa hai tay giữ hai vạt áo, môi cô ta mấp máy âm thanh mờ ám:

– Đến đây… em sẽ nói cho anh!

Mời gọi đến thế mà người đàn ông sắt đá trước mặt Diệp vẫn đứng yên. Long không thể không bị kích thích trước hình ảnh này, anh cũng chỉ là một người đàn ông đang trong độ sung sức nhưng lý trí của anh từ lúc nào đã đủ khả năng kiềm nén.

– Mặc lại áo đi! Tôi không muốn làm phiền đến cảnh sát nên mới một mình đến đây, nhưng có lẽ cô thích tôi mời cảnh sát hỏi cung!

– Anh Long!

Diệp quá đỗi thất vọng, cô ta kêu lên một tiếng rồi lao đến ôm chặt lấy Long.

– Tại sao? Anh có phải đàn ông không hả? Em yêu anh mà! Em yêu anh ngay từ lúc biết người đó là anh, em biết anh từ lâu lắm rồi anh à! Anh cũng thích em đúng không?

Long bực mình đẩy Diệp ra. Sức Diệp làm sao ngăn được sự phũ phàng này, cô ta chỉ biết đưa tay ôm mặt khóc, mặc kệ chiếc áo choàng hờ hững buông lơi để lộ bầu ngực đáng khao khát cùng đôi chân dài miên man thẳng tắp.

– Sáng mai cảnh sát sẽ vào hỏi thăm cô.

Long buông một câu rồi quay đi. Diệp có đang sốc đến mức nào cô ta cũng không dám đùa với cảnh sát, thế nên đành nói thật những gì cô ta nghĩ đến:

– Anh hỏi anh Quang đi, anh ấy là người dẫn em đến gặp anh.

Long nghe xong, lửa giận bừng bừng cứ thế bước khỏi phòng Diệp. Thằng ôn chết tiệt, phen này mày chết với tao! Long điên tiết chạy xuống tầng dưới, đập cửa tất cả các phòng. Quang có đang video call với cô người yêu lâu năm thấy động cũng đành mở cửa nhìn ra cùng lúc với mấy chục vị khách bực tức khác.

Quang… mày đây rồi!

Long lao đến túm cổ áo Quang rồi thụi vào bụng làm Quang đau tím mặt, nước dãi cũng chảy ra. Ôi thần linh ơi từ thuở cha sinh mẹ đẻ đây là lần thứ hai Quang bị ăn đòn đau thế này, tính từ cái lần anh ta được Long cứu từ tay tên đại ca bụi đời ngày xưa. Quang nửa cười nửa mếu nằm vật ra đất. Anh ta đoán được tại sao lại bị đại ca xử đẹp thế này rồi!

– Đại… ca… anh… biết… hết rồi… à?

Quang không nói liền câu được đành thở từng tiếng. Long tức thì cảnh cáo Quang vậy thôi chứ cũng chẳng đánh nhiều hơn, anh bước vào phòng Quang lục tung lên.

Quang gượng dậy tựa lưng vào tường, nhếch miệng cười nhìn Long điên người vung tay tung hết chăn đệm trong phòng anh ta lên. Đúng là đại thiếu gia dùng chân tay trước não!

– Anh… nghĩ… tìm được dễ thế mà… cảnh sát không tìm được à?

– Mày giấu đâu hả thằng chó?

– Toilet nam cho khách tầng một… cạnh thang máy.

Long mặc kệ đống hỗn độn, anh lập tức chạy xuống tầng một, nơi rất đông người ra vào. Thằng ôn này giấu ví của anh ở đâu được chứ? À… Long nhìn thấy khu vực kho phía trong để rất nhiều bịch giấy vệ sinh, có lẽ đây là nơi giấu thích hợp nhất rồi! Anh liền bước vào, nhìn một hồi cũng thấy ở sâu phía dưới những bịch giấy lớn là ví của anh. Thằng chó này khôn phết! Được, nhất định anh sẽ đáp chuyến bay sớm nhất để trở về với Ngân!

Cuối cùng, sau bao khó khăn vất vả Long cũng đã có mặt ở trước cửa nhà. Giờ mới có sáu giờ sáng, anh đoán Ngân vẫn còn đang ngủ. Anh nhẹ nhàng bấm chuông cửa vài lần rồi chờ đợi. Anh không có điện thoại để gọi riêng cho Ngân, thế nên anh buộc lòng phải đợi để cô có thể nghe được.

Ngân đâu thể ngủ, đâu thể chợp mắt, suốt cả đêm cô trằn trọc, nằm lăn qua lăn lại nghĩ về những bức ảnh. Cô nhận ra một điều, cô đã yêu Long hơn cả những gì cô hình dung. Anh đã lừa dối cô sao? Cô không tin anh lừa dối cô, anh luôn đơn giản, thẳng thắn chân thành, nhưng… nếu là việc anh thay lòng thì chẳng hiểu sao cô lại tin. Có thể anh đã gặp tiếng sét ái tình với cô gái trẻ trung xinh đẹp đó. Vậy thì sao đây? Cô cứ nghĩ nếu anh có niềm vui mới, cô sẽ mỉm cười chúc phúc cho anh, sẽ nhẹ nhàng buông tay anh, vậy mà… đứng trước hiện thực phũ phàng cô lại đau đớn, cứ như có muôn ngàn mũi kim cùng lúc đâm vào tim cô, làm cô đau đến khó thở. Cô rõ là đạo đức giả, rõ là kẻ ích kỷ chỉ biết mình. Cô vừa tự trách bản thân lại vừa mong những hình ảnh kia chỉ là sự hiểu lầm mà thôi, dù thật khó để có thể bao biện cho anh.

Thoáng nghe tiếng chuông cửa vang lên, tim Ngân như muốn bay ra khỏi lồng ngực. Chẳng lẽ Long đã về rồi sao? Anh tìm thấy ví rồi ư? Nếu không phải anh thì có thể là ai đây? Là bà Hoài?

Ngân vùng khỏi chăn bước chầm chậm ra ngoài, cô khựng lại, niềm vui vô thức dâng lên khi nghe giọng nói thân thương của anh.

– Ngân… anh đây… mở cửa cho anh!

– Vâng… anh chờ em một chút!

Long đây rồi, cô đã nhớ anh biết bao! Cô mới xa anh vẻn vẹn chưa đầy hai mươi tư tiếng, vậy mà cô có cảm giác như đã xa anh cả thế kỷ.

Ngân! Long chẳng chậm trễ liền kéo cô vào trong lòng, ghì má lên tóc cô hít hà mùi hương thảo mộc quen thuộc, mùi hương của riêng cô.

– Anh nhớ em quá!

– …

Ngân cũng muốn nói với anh câu này nhưng… cô còn phải nghe anh giải thích, dù cái ôm nồng nàn ấm áp anh trao cũng đã đủ khiến cô tin anh vẫn là của cô, vẫn là đại thiếu gia Trịnh Tuấn Long ngốc nghếch say mê gái một đời chồng là cô thôi!

Ngân lí nhí trong ngực Long, hai má cô ửng hồng:

– Anh… em… khó thở!

Long hốt hoảng vội buông Ngân ra. Chết thật, anh dùng lực hơi quá thì phải! Anh liền đưa đôi bàn tay ấm áp xoa xoa hai má Ngân, mỉm cười âu yếm nhìn đôi mắt ngấn lệ chứa chan biết bao điều mà anh nhất thời không sao hiểu được. Hà Nội mới tháng mười một mà đã lạnh ra phết rồi, cô ấy lại mặc phong phanh thế này, phải lên giường ủ ấm cho cô ấy ngay thôi!