Kim Ngân Bên Thềm

Chương 6



Bảo bù đầu vào công việc, ánh đèn xanh đỏ từ con chuột không dây nhập nhòe dưới bàn tay cứng cỏi, tiếng gõ phím lạch cạch đều đều vang lên trong màn đêm tĩnh lặng.

Ngân lên giường từ sớm, nằm ôm con chờ chồng đến mệt nhoài, lơ mơ ngủ từ lúc nào không hay, lòng hỗn độn bao nhiêu là suy nghĩ, vừa thương anh vất vả, vừa buồn vì anh không hiểu cho cô, hơn nữa… lại là một đêm cô khoắc khoải…

Buổi sáng bình yên diễn ra như mọi ngày, nhưng trong cô lúc này… dường như nỗi mệt mỏi chẳng thể giãi bày cứ đè nặng lên ngực, những bức bối làm cô khó thở, cuối cùng lại chỉ biết thở một hơi dài…

Ba người lớn ở dưới nhà lúc này đang ăn sáng. Sáng nay cu Mầm vừa thức giấc bỗng khóc váng lên rồi trớ ra chăn chiếu, Ngân đành ở lại phòng lau dọn, rửa sạch mặt mũi chân tay cho con. Thằng bé thi thoảng vẫn vậy càng làm Ngân đâm lo, dãi dớt trên miệng cũng vẫn chảy nên lúc nào cũng phải có khăn lau. Không chỉ cô nó mà bà nội nó đều tuyệt nhiên không muốn động vào, tất cả đều một tay Ngân chăm con. Con mẹ nó nó không chăm thì còn để ai chăm, bà Dư coi đó là điều đương nhiên, Ngân ở không cũng chỉ để làm mỗi việc như vậy. Nửa năm đầu Ngân sinh, mẹ đẻ Ngân dưới Hưng Yên lên Hà Nội phụ con gái chăm cháu. Có điều bà còn phải chăm thằng Duy nên cũng chẳng ở với Ngân lâu hơn được, Ngân một mình chăm con từ lúc đó, đến đầu năm ngoái mẹ chồng với em chồng đến ở, con cũng lớn hơn một chút, cô bỗng lại thành bận rộn hơn hẳn.

Đang lau tay cho con bỗng Ngân nghe có tiếng chuông điện thoại. Điện thoại của Bảo, anh để quên trên giường không đem xuống theo. Ngân định mang xuống cho anh, bất chợt đọc thấy tên người gọi đến là “Dũng LT”. Ngân nhất thời không xác định được ai nhưng Bảo lưu số anh ta thì có lẽ anh ta là người quen của anh. Ngân không muốn anh ta chờ lâu sốt ruột, đành bắt máy rồi nói ngay:

– Alo, anh chờ chút em đưa máy cho anh Bảo ngay ạ.

– Ok cảm ơn em. Mà em là vợ Bảo à?

Ngân nghe vậy thì vui vẻ trả lời:

– Vâng… còn anh là…

– Anh là Dũng, bạn cấp ba của anh Bảo nhà em. Nếu Bảo bận thì em nhắn anh ấy, hôm trước họp lớp Bảo để quên áo khoác ở quán, anh đang cầm nhé!

– Ơ… chết thật. Em cảm ơn anh nhé!

Ngân chợt nhớ ra mình cần có mối liên hệ với những người bạn cấp ba của Bảo, cả một khoảng ký ức Bảo chưa từng chia sẻ với cô, cũng không có lấy một liên lạc với họ, đặc biệt là… nhân vật Hải Minh khiến Ngân cứ canh cánh đó, thế nên liền hỏi:

– Mà… anh cho em hỏi một chút được không ạ?

– Ừ, em hỏi gì?

– Vâng… trong lớp mình… có ai tên là Hải Minh không hả anh?

– Không. Sao em hỏi thế?

Ngân ngỡ ngàng, cổ họng khô khốc, cố trấn tĩnh để hỏi tiếp:

– Bạn trong nhóm đi hôm trước cũng không có ai tên thế ạ?

– Ừ, không có đâu em.

Ngân lặng người, bất giác tai ù đi chẳng còn nghe thấy phía bên kia Dũng nói gì nữa, chỉ vâng dạ vài lời cảm ơn rồi cúp máy. Bảo nói dối cô, ít nhất thì cái nick Hải Minh kia hoặc không phải bạn cấp ba của anh, hoặc người đó dùng nick ảo. Bảo hoàn toàn biết nhưng không giải thích gì cho cô cả. Điều này có bình thường không? Theo như câu hỏi của Hải Minh thì tối đó anh ta biết Bảo về muộn, nếu như anh ta không phải là bạn cấp ba của Bảo thì Bảo đã nói dối cô cho qua chuyện, còn nếu đúng thì anh ta là một ai đó trong nhóm bạn dùng nick ảo này để hỏi anh.

Ngân bần thần cả ngày dài, muốn để tối đến có thời gian thoải mái mới hỏi Bảo cho ra lẽ. Tối nay Bảo về sớm, ăn xong bữa tối anh phụ Ngân rửa bát rồi mới lên phòng. Thái độ của anh không có gì khác lạ nhưng… Ngân cứ có cảm giác như… anh nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ thờ ơ, cảm giác xa cách mơ hồ làm cô chới với. Cô cả nghĩ quá chăng?

Ngân tắm xong bước ra, đặt bàn tay còn ẩm nước lên hai vai Bảo, mát xa nhè nhẹ. Anh ngẩng lên nhìn cô, khóe miệng cong cong, tay một lực kéo cô vào lòng. Anh vẫn vậy, có gì mà cô phải nghĩ ngợi đây? Cô xoa nhẹ lên má anh, muốn nghe sự thật từ anh nên hỏi:

– Hải Minh là ai thế hả anh?

Sắc mặt Bảo đang hồng hào bỗng thoáng tái đi, anh tránh ánh mắt Ngân trả lời:

– Hôm trước em hỏi rồi còn gì!

– Sáng nay anh Dũng có nói… trong lớp anh không có ai tên như vậy!

Ngân nói thẳng với Bảo, muốn anh giải thích rõ ràng. Bảo hơi giật mình, anh cười gượng nói:

– Nick ảo của thằng Quân bạn anh đấy mà, có mỗi chuyện ấy mà em để tâm lâu thế?

Ngân vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm nhưng cũng đành chấp nhận lời giải thích này của Bảo, lòng cảm thấy nhẹ nhõm vài phần. Ngân hôn nhẹ lên môi anh, cánh môi mềm mơn trớn vùng cổ nơi có trái táo Adam quyến rũ, hít hà mùi sữa tắm bạc hà thơm mát từ cơ thể anh, khẽ thì thầm:

– Lần sau anh nói rõ cho em ngay từ đầu nhé… em hay nghĩ lung tung…

Lúc này còn sớm nhưng đó là tín hiệu rõ ràng từ Ngân gửi đến anh. Bảo không trả lời, anh hiểu ý của cô, bóp nhẹ mông cô rồi cười cười, đẩy cô ra cho anh làm việc. Ngân vui vui trong lòng, bước lại ngồi bên cu Mầm, vừa chơi với con vừa tranh thủ dạy con.

Mười một giờ, cu Mầm đã ngủ say. Nằm cạnh con, tim Ngân đập thình thình, lòng hồi hộp như cô dâu mới về nhà chồng. Người ta nói “tiểu biệt thắng tân hôn”, cô cũng cảm thấy trong lòng mình lúc này khấp khởi niềm đam mê dục vọng bị kìm nén chờ được anh giải phóng. Anh bước lại giường, chạm tay lên vai cô, bàn tay đàn ông thành thục cởi bỏ bộ váy ngủ voan trắng để lộ cơ thể đàn bà thanh xuân mềm mại. Đôi môi mỏng tinh tế cúi xuống hôn lên bầu ngực căng tròn, chiếc lưỡi ấm nóng lướt qua lướt lại đỉnh hoa gợi lên trong cô bao khao khát cần được anh thỏa mãn. Anh nhìn cô, đáy mắt sẫm lại như có chút gì áy náy. Cô gượng dậy nhìn, vật đàn ông trong tay anh lúc này tại sao lại yếu ớt như vậy, mềm oặt nhỏ bé như chưa hề được kích thích. Cô ngỡ ngàng, lòng không khỏi thất vọng nhìn nó. Ngân biết anh “yếu” nhưng đã hai tuần nay vợ chồng Ngân không làm chuyện đó, bình thường lâu không làm chắc chắn anh “khỏe” hơn hẳn, vậy mà… Ngân cố giấu nỗi chán nản đưa tay về phía anh nhưng anh gạt đi, mặc lại quần đùi rồi ôm cô vào lòng nói nhỏ:

– Anh xin lỗi, đợt này anh stress quá!

Ngân chỉ biết gật nhẹ, hiểu rằng mình cần thông cảm cho anh. Anh bận rộn cô cũng thấy cả, bận cả ngày ở công ty, đêm đến mười hai giờ còn thức làm việc. Ngân chỉ buồn thôi, cảm giác mình không đủ sức hấp dẫn anh, đâu đó trong tiềm thức còn vọng lên suy nghĩ anh no đủ ở đâu rồi nhưng ngay lập tức cô gạt đi ngay. Cô đã không thương chồng thì thôi còn đổ oan cho anh nữa, cô là loại đàn bà gì vậy?

Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, Bảo cũng giật mình buông Ngân ra, cầm điện thoại bước khỏi giường. Ngân ngỡ ngàng, cơ thể còn lõa lồ không theo anh được, vội trùm lại váy nhưng anh buông một câu rồi đóng sập cửa:

– Anh xuống nhà uống nước làm điếu thuốc, em cứ ngủ trước đi!

Ngân thẫn thờ nhìn theo anh, không biết phải nghĩ sao. Tại sao anh lập tức bỏ đi ngay khi có người nhắn đến như vậy? Nhưng… hết lần này đến lần khác cô đều gây cho anh cảm giác cô ghen tuông vô cớ, cô cứ hạch sách anh để được gì hay lại là tin nhắn của ông A ông B nào đó mà lại làm cho anh thêm bức bối?