Kim Ngọc Kỳ Ngoại

Chương 87: Đồng ý



Biên tập: Ginny.

Lục Tử Diên đang ngồi uống trà trong phòng, nghe thấy tiếng í ới của hạ nhân, miếng nước trà vừa mới vào miệng phun hết ra ngoài, song vẫn bất chấp tất cả, gục xuống bàn cười nghiêng cười ngã: "Ngươi nói ai cơ? Ai đến cầu thân?"

Gia bộc đáp: "Dạ, là Diệp tiểu công tử ạ!"

Lục Tử Diên nghe xong lại suýt sặc thêm lần nữa, nhận khăn tay do tỳ nữ dâng tới, vừa lau miệng vừa nói: "Còn không mau mời vào, người tình của gia đấy."

Nói xong lại tự mình làm mình bật cười.

Diệp Trọng Cẩm dẫn đầu đoàn người tiến vào, mấy bà mai do Cố Tuyết Di mời lẽo đẽo đi theo đều thức thời dừng chân ngoài cửa.

Y khụ một tiếng, nhìn dáng vẻ cười híp cả mắt của Lục Tử Diên thì đoán ra ngay, tên này tám phần mười là hiểu lầm chắc luôn.

Lục Tử Diên bước tới, thân thiết cầm tay y xoa nắn mấy cái, cười hì hì: "Thì ra tâm của A Cẩm vẫn luôn duyệt ta, vừa khéo ta cũng vậy, chi bằng hai ta mời cữu cữu qua đây làm chủ, để chuyện của chúng ta được vẹn được tròn."

Diệp Trọng Cẩm bực bội rút tay về, miệng mồm nghẹn ứ, không biết phải mở lời thế nào.

Thật ra thì chuyện này cũng không phải là quá khó, Cố Tuyết Di chỉ muốn đặt một dấu chấm hết cho mối tưởng niệm ấp ủ những năm qua, cho nên mới nhờ ra mặt chuyến này, không phải y thì cũng sẽ có người khác, nguyên nhân khiến Cố Tuyết Di chọn y rất dễ hiểu, nàng cho rằng y và Lục Tử Diên thân thiết với nhau, sẽ không đến nỗi cửa lớn chưa vào được đã bị người của hầu phủ cầm gậy đánh đuổi.

Y cũng đoán Lục Tử Diên sẽ không nổi giận với mình, người này không có ưu điểm gì khác, được cái tính tình rộng rãi phóng khoáng, nhưng phải ăn mấy câu chửi mắng sỉ vả là chuyện không thể nào chạy khỏi.

Mà y, không thích bị Lục Tử Diên sỉ vả xem thường.

Giống như lúc này đây, tên tiểu bá vương kia vẫn chưa thôi ba hoa khoe mẽ: "Úi trời trời, ngay cả canh thiếp [1] cũng mang đến? Còn có bà mai luôn? Đừng nói là ngươi thật sự có ý với ta đó! Ha ha ha, đáng tiếc, đáng tiếc, hai ta hữu duyên vô phận, kiếp sau nếu gặp nhau sớm hơn, ta nhất định sẽ cân nhắc ngươi."

"Dừng lại! Dừng lại! Ta tới không phải vì mình."

Lục Tử Diên cũng đoán trước bên trong chắc hẳn phải có nội tình gì đó, chẳng qua hiếm khi có được cơ hội lên mặt với Diệp Trọng Cẩm dăm ba câu, đương nhiên phải nhanh chóng chộp lấy.

Trong lúc đợi người hầu dâng trà, hắn nhìn Diệp Trọng Cẩm: "Nói đi, có chuyện gì?"

Diệp Trọng Cẩm cười cười nhìn Lục Tử Diên, nhìn đến khi thấy khuôn mặt đối phương đỏ bừng mới chậm chạp mở lời, kể hết chuyện xảy ra ở Trân Vị Lầu hôm trước.

"Qua nhiều năm như vậy, nàng ta vẫn chưa chịu từ bỏ."

Diệp Trọng Cẩm nói: "Xem ra, muốn mọi chuyện mau chóng kết thúc thì chỉ còn nước mời cữu cữu ngươi ra mặt, cho nàng ta một câu trả lời dứt khoát, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, có thể trở về báo cáo kết quả."

Lục Tử Diên nhoài người áp sát mặt y, giơ tay nhéo nhéo hai má của Diệp Trọng Cẩm, chậc lưỡi đánh giá: "Tại sao trước nay ta không phát hiện ra da mặt của ngươi lại dày như vậy nhỉ? Ngươi muốn ân tình của nàng ta làm cái gì, còn vì chuyện này mà nóng lòng chạy tới đây nghe ta mắng?"

Diệp Trọng Cẩm bị nhéo đau, hất tay Lục Tử Diên ra, xoa xoa mặt mình, lầu bầu đáp: "Quận chúa hiện là anh hùng của Đại Khâu, có rất nhiều chuyện ta và ngươi không làm được, nhưng nàng ta thì có thể, nếu nàng tự động cho một cơ hội, ta sao phải bỏ phí."

Lục Tử Diên hừ một tiếng, coi như bản thân cũng đồng ý với lời giải thích này.

Hắn quay qua phân phó quản gia: "Mời hầu gia qua đây một chuyến."

Nói xong nâng chén trà trên bàn lên uống sạch rồi đứng dậy: "Chuyện này ta không tiện nghe, ngươi tự đi mà nói chuyện phiếm với cữu cữu ta."

Diệp Trọng Cẩm nhướng mày hỏi: "Ngươi yên tâm?"

"Mắc gì không yên tâm? Lẽ nào ngươi còn có thể quyến rũ cữu cữu ta ngay trong nhà ta hay sao?" Lời vừa dứt chính hắn cũng ngây người, lúc này mới ngớ ra Diệp Trọng Cẩm vừa hỏi là chuyện cầu hôn, mà hắn lại lơ mơ vuột miệng huỵch toẹt ra suy nghĩ trong lòng, thật là xấu hổ không để đâu cho hết.

Khóe môi Diệp Trọng Cẩm giật một cái, bưng chén trà lên uống, làm bộ như chưa nghe gì hết.

Y cũng ngờ ngợ từ lâu, vì sao mỗi lần y đến hầu phủ không khi nào chạm mặt Lục Lẫm, thì ra là tiểu tử này vẫn luôn đề phòng mình.

Sau khi Lục Tử Diên rời đi không lâu thì Lục Lẫm đến.

Lục Lẫm nhìn canh thiếp trong tay Diệp Trọng Cẩm, lướt qua mấy bà mai đứng bên cạnh, trong lòng đã rõ mười mươi.

"Là quận chúa?"

"Bây giờ quận chúa đã là tướng quân rồi, chẳng hay quyết định xưa kia của Lục hầu gia có dao động chút nào chăng?"

Lục Lẫm bước qua, điềm tĩnh ngồi xuống vị trí thượng tọa, như cười như không nhìn xuống Diệp Trọng Cẩm: "Nếu bản hầu nói mình dao động, không biết Diệp tiểu công tử dự định sẽ khai báo thế nào?"

Tay đang nâng chung trà của Diệp Trọng Cẩm run lên, cho là mình nghe lầm, nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt, đáp: "Đương nhiên là thành thật hồi bẩm toàn bộ với tướng quân rồi."

Lục Lẫm lắc đầu: "Bản hầu muốn hỏi, Diệp công tử dự định sẽ nói sao với Diên nhi?"

"..." Nói cái gì bây giờ? Lấy cái chết tạ tội hả?

Y đáp: "Vậy, chẳng hay hầu gia ngài định sẽ nói sao với Tử Diên? Tử Diên dường như không quá thích có mợ, hầu gia nhân nhượng Tử Diên nhiều năm như vậy rồi, không lẽ bây giờ lại muốn đổi ý, cảm thấy cháu trai suy cho cùng vẫn không thể so được với con ruột, cho nên dự định trải qua cuộc sống của người bình thường, mặc cho Tử Diên đau khổ cũng không hề gì. Nếu là như vậy, tại hạ hiển nhiên cũng sẽ ăn ngay nói thật với Tử Diên, khuyên Tử Diên nên học cách sống độc lập, dù sao Tử Diên cũng đã lớn, rồi sẽ có ngày rời khỏi sự bảo bọc của hầu gia, tự mình thành gia lập nghiệp."

Lục Lẫm nheo mắt nhìn y, chợt, vung tay lên, tất cả người trong nội đường răm rắp lui xuống hết, chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Không hổ là tiểu công tử Diệp gia, ăn nói quả nhiên khéo léo."

Diệp Trọng Cẩm đáp: "Quá khen."

"Diên nhi muốn rời kinh, ngươi biết không?"

Diệp Trọng Cẩm thấy Lục Lẫm bỗng dưng nhắc tới chuyện này thì hiểu ra ngay, vị hầu gia này e là chuyện gì cũng nắm rõ hết rồi, vì vậy y thành thật gật đầu xác nhận.

Lục Lẫm cười nói: "Quả nhiên Diên nhi chuyện gì cũng nói với ngươi."

Diệp Trọng Cẩm đáp: "Tuy Tử Diên không nói với hầu gia, nhưng hầu gia không phải chuyện gì cũng biết hết rồi sao, có gì khác đâu?"

Lục Lẫm trầm mặc một lúc, nói: "Dạo gần đây bản hầu bộn bề công vụ, nếu Tử Diên chạy ra khỏi kinh thành, bản hầu rất lo lắng, ngươi cũng biết, Tử Diên xưa nay rất tinh ranh, càng giữ càng muốn làm ngược lại, cho nên bản hầu hy vọng ngươi có thể giúp bản hầu diễn một màn kịch, bảo đảm Tử Diên trong thời gian này sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không lo sẽ xảy ra sự cố gì."

Diệp Trọng Cẩm nhướng mắt nhìn lên, ngay lập tức bị đôi mắt đen thẳm kia nhìn thẳng lại, lúc này y còn đường nào để cự tuyệt nữa đâu, đành bất đắc dĩ nói: "Tất cả theo lời hầu gia vậy."

"Đa tạ."

Lục Tử Diên nằm trên ghế dựa, uể oải cất giọng: "Sao rồi? Có tin gì chưa?"

Người đi nghe ngóng tin tức trở về bẩm báo: "Hầu gia đuổi hết mọi người ra ngoài, chỉ có Diệp tiểu công tử ở lại trong phòng nói chuyện, tiểu nhân cũng không biết đang nói cái gì."

Lục Tử Diên thình lình ngồi bật dậy: "Cữu cữu ta đuổi hết mọi người ra ngoài là sao? Vậy còn mấy bà mai? Mấy người bọn họ đi cùng nhau mà, hẳn cũng nên ở lại chứ..."

Tiểu tư lắc đầu nguầy nguậy: "Chỉ có một mình Diệp tiểu công tử mà thôi."

Lục Tử Diên nhíu mày, trong lòng bắt đầu suy nghĩ miên man, cái tên Lục Lẫm này, ngày thường cứ ra vẻ chính nhân quân tử, thì ra vẫn thích thiếu niên xinh đẹp, A Cẩm lại đẹp như vậy, y không phải đã động tâm rồi chứ? Gấp đến mức này cơ à? Không sợ mất mặt sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, càng nghĩ càng cảm thấy sắp có chuyện lớn rồi, hắn muốn đạp cửa tìm hiểu cho ra lẽ, nhưng hắn tự biết mình không có tư cách gì làm như vậy cả, trong mắt cữu cữu, hắn mãi chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, bất kể làm gì đều sẽ bị cái mác ngây thơ không hiểu chuyện dán lên thôi.

Vừa mới ực thêm một hớp nước, lại nghe một gia bộc khác chạy vào bẩm báo: "Chủ tử, nghe nói hầu gia ngài ấy đồng ý hôn sự này rồi."

"..."

Lục Tử Diên nói: "Ngươi lặp lại lần nữa, ta hình như bị lãng tai."

===========

Hết chương 87.

[1] Canh thiếp: Lá thiếp biên tên, tuổi (niên canh) nên được gọi là canh thiếp. Theo hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, hai nhà trai gái thường trao đổi canh thiếp để đính ước.