Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 130: Nghẹn khuất đầu trộm đuôi cướp



Editor: Yosa_Truong

Betaer: Tử Sắc Y

Lam Hân Nhi cười đến quyến rũ xinh đẹp, trong đôi mắt nhìn Ngụy Đình lại mang theo chút đưa tình ẩn ý, ánh mắt Ngụy Đình lập tức trầm xuống, lập tức lùi về sau hai bước.  

Ngụy Đình sớm đã qua cái tuổi khờ dại si ngốc u mê kia, càng không phải là người không hiểu tình huống, lúc này vẻ mặt trên gương mặt Lam Hân Nhi nói cho hắn biết nàng ta muốn làm gì tiếp theo, lập tức nghiêm mặt nói: ”Xin hoàng hậu nương nương tự trọng!”’

Nghe thế, Lam Hân Nhi càng cười thêm quyến rũ, đưa tay khẽ vén một luồng tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng nhìn Ngụy Đình nói: ”Ngụy Đình, nơi nào ta không tự trọng chứ? Ngươi đang suy nghĩ gì thế? Hơn nữa ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hay sao?’’ Lam Hân Nhi nói xong từ từ đi tới.

Ngụy Đình nắm tay thành quả đấm, hắn không nghĩ Lam Hân Nhi có thể nói với hắn những câu như vậy, nàng với những dâm phụ ngoài kia có khác gì với nhau?

Hắn nghĩ đến việc mình đã từng bộc lộ tình cảm ái mộ với nữ nhân đó, liền hận không thể đánh mình vài cái, là hắn có mắt không tròng, đã vứt đi mặt mũi của tổ tông.

”Hoàng hậu nương nương, nếu người tìm vi thần để nói những lời này, vậy thì thứ lỗi, vi thần xin phép cáo lui!’’ Ngụy Đình hất tay áo định rời đi, hắn không muốn ở lại đây với nữ nhân này thêm bất kì giây phút nào.

”Nguỵ Đình, ngươi tức giận cái gì? Hai năm trước ngươi viết lá thư nhiệt tình như lửa này cho ta, đọc lại cũng khiến cho cảm xúc người người dâng trào, thế nào? Cách hai năm trời, ngươi đã không còn nhớ rõ hay sao? Hay là ngươi không muốn nhớ nữa?’’

Lời nói của Lam Hân Nhi lập tức khiến Ngụy Đình dừng bước, xoay người nhìn Lam Hân Nhi, trong con ngươi mơ hồ loé lên ánh lửa, ”Ngươi muốn thế nào?’’ Ngụy Đình đè lại cơn tức đang sôi sục trong người, hắn đường đường là một đại trượng phu thân cao bảy thước lại bị một nữ nhân uy hiếp, hơn nữa nữ nhân này còn là người hắn đã từng si mê một khoảng thời gian.  

Nhưng Ngụy Đình biết rõ Lam Hân Nhi đã nắm được điểm yếu của hắn, lá thư hắn viết cho nàng cũng chính là đưa cho nàng một con át chủ bài, vì phụ mẫu hắn, giờ phút này hắn chỉ có thể cuối đầu nghe theo.

Lam Hân Nhi khẽ mỉm cười, dù nàng sớm biết Ngụy Đình cương trực công chính, nhưng cũng là một đứa con có hiếu, hắn có thể không quan tâm đến tính mạng của mình, nhưng hắn không thể không bận tâm đến an nguy phụ mẫu, lá thư hắn viết cho nàng chỉ cần nàng sửa lại một chút, sẽ khiến hắn gặp phải tai ương diệt môn. Hắn là người thông minh, tất nhiên sẽ tính toán lợi hại, mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng phải nghe theo lời nàng.

”Ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta một việc, việc này đối với ngươi mà nói chỉ là thuận tay mà thôi.’’ Hắn là thiếu khanh Đại Lý tự, muốn động tay động chân trong lao cũng không phải là khó.

"Chuyện gì?" Trong nội tâm Ngụy Đình lập tức thêm cảnh giác, trong lòng thầm có chút suy đoán, Lam Hân Nhi khiến hắn nghĩ đến chuyện này khẳng định liên quan đến Lam Linh và Lam Ngọc.

"Giao Lam Linh cho ta." Lam Hân Nhi nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, nhưng lời nói lại như u hồn lấy mạng, khiến nội tâm Ngụy Đình lập tức sinh ra một hồi lạnh lẽo.

"Có ý gì?" Ngụy Đình hé mắt, cau mày, hắn có thể khẳng định hoàn toàn rằng Lam Hân Nhi không phải muốn cứu Lam Linh ra ngoài, mà có mục đích khác.

”Ngươi đốt cháy gian phòng của ả, rồi sau đó tạo ra chứng cớ giả như có người đã cứu ả, sau đó giao người cho ta, sau khi mọi chuyện thành công ta sẽ trả lá thư này cho ngươi.’’ Lam Hân Nhi đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết mục đích nàng làm thể để làm gì, nàng chỉ cần hắn làm theo, ngay sau khi làm xong, nàng sẽ trả lại thư, đồng thời cũng trả hắn lại cho diêm vương.

”Không phải là ngươi muốn cứu Hàn vương phi ra ngoài chứ, tại sao ngươi phải làm như vậy?’’Ánh mắt Ngụy Đình sáng như đuốc, yên lặng nhìn xem Lam Hân Nhi, tựa hồ như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra mưu đồ sau cùng của nàng.

"Ngụy Đình, những chuyện này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần dựa theo lời ta nói rồi làm theo là được." Lam Hân Nhi sẽ không nói kế hoạch của nàng cho bất cứ kẻ nào, vì có thể có được hắn, bất cứ kẻ nào hay bất kỳ vật gì nàng cũng không tiếc!

"Hoàng hậu nương nương, ngươi không sợ ta cá chết lưới rách, ngọc đá cùng vỡ tiết lộ hết tất cả kế hoạch của ngươi hay sao?" Ánh mắt Ngụy Đình lóe lên, nửa thật nửa giả hỏi một câu.

"Ngụy Đình, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu ta đã dám làm như thế, thì không có bất cứ chuyện gì có thể khiến ta sợ hãi, ngươi có thể làm được sao? Ta có thể vì mình mà vứt bỏ bất cứ người bên cạnh, nhưng ngươi có thể vì mình mà vứt bỏ không để ý đến phụ mẫu ngươi sao? Nếu đã không thể, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói rồi hành động!" Lam Hân Nhi sớm đã thu lại vẻ mặt phong tình vạn chủng, trong giọng nói đều hiện rõ lên sự âm hiểm ngoan độc!

Lời nói của Lam Hân Nhi khiến trong lòng Ngụy Đình đột nhiên chấn động, hắn không nghĩ tới Lam Hân Nhi còn có một mặt như thế, dạng nữ nhân này thật sự không phải là đáng sợ bình thường!

Ngụy Đình biết rõ giờ phút này hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý.

"Được, ta sẽ làm như ngươi nói, thời gian địa điểm ngươi ấn định."

Thấy rốt cuộc Ngụy Đình đã gật đầu,  một lần nữa khóe miệng Lam Hân Nhi vẽ ra nụ cười quyến rũ, giọng điệu cũng trở nên mềm mại như trước, "Đêm nay sau khi ra tay xong, đưa người đến đây."

Lam Hân Nhi biết rõ chắc chắn thái hậu cô cô sẽ không để Lam Linh phải ngây ngốc lâu dài ở trong lao, nàng nhất định phải hành động trước.

"Ngươi không sợ ta sẩy tay, khai ra ngươi sao hoàng hậu nương nương?" Ngụy Đình đột nhiên hỏi một câu.

Lam Hân Nhi cười cười, chắc chắc đến dị thường, "Ngụy Đình, với ngươi mà nói không có vạn nhất, bởi vì ngươi thua không dậy nổi!"

Nghe vậy, Ngụy Đình nghẹn một bụng buồn phiền ở trong lòng, nắm chặt quả đấm, hất ống tay áo nhanh chóng đi ra khỏi gian phòng, hắn lo lắng cho bản thân, chỉ sợ nhất thời mất khống chế sẽ bóp chết Lam Hân Nhi.

Nhìn bóng lưng Ngụy Đình nhanh chóng biến mất, trong mắt Lam Hân Nhi lướt qua một ý cười lạnh lẽo, mặc kệ bao lâu, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, rốt cuộc cũng chạy không thoát khỏi chữ "Chết"!

Lam Hân Nhi dừng lại một lát, sau đó liền nhanh chóng rời đi, sau khi nàng ta rời khỏi, một bóng đen đột nhiên nhảy ra từ trong góc, đôi mắt to chớp chớp cười xấu xa.

Ngụy Đình trở về Đại Lý tự, tự nhốt mình trong phòng, sau khi minh tư khổ tưởng, Ngụy Đình quyết định làm đồ đệ gà gáy chó trộm!

Ngụy Đình sống hai mươi mốt năm, học thi thư lễ nghi, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn phải làm kẻ trộm, hơn nữa còn đi trộm vật hai năm trước mình đã từng đưa người.

Hắn đường đường là một thiếu khanh Đại Lý tự, chuyên xử án lớn, chưa từng nghĩ xúc động nhất thời của mình lại khiến bản thân hãm sâu trong vũng bùn, bị một nữ nhân uy hiếp, còn phải phạm pháp khi biết pháp (ý là hiểu rõ luật còn phạm luật)!

Ngụy Đình không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết rõ nếu hắn thật sự làm theo lời Lam Hân Nhi nói, kết cục chờ hắn sẽ thế nào, hơn nữa nếu hắn làm như vậy thì sẽ có lỗi với sự tín nhiệm của Yến Kinh Hàn!

Vì thế, giữa hai chuyện có hại thì nên chọn chuyện ít hại hơn, hắn đường đường là nam nhi bảy thước liền làm đầu trộm đuôi cướp một lần thì thế nào? Còn tốt hơn vạn kiếp bất phục nhiều!

Nghĩ xong đối sách, đợi trời tối, Ngụy Đình thay y phục dạ hành, mang theo mê hương trèo tường nhảy ra khỏi phủ đệ của mình, đi đến trước tường cao của Lam tướng phủ, trèo tường nhảy vào.  

Ngụy Đình nhận được tin, hôm nay Lam Hân Nhi sẽ ở lại Lam tướng phủ, có thể lá thư kia nàng sẽ để ở trong thư phòng của Lam phủ.

Vào Lam tướng phủ, Ngụy Đình có chút khó khăn, bởi vì hắn không nắm rõ địa hình Lam tướng phủ, lại càng không biết khuê phòng của Lam Hân Nhi ở nơi nào, hơn nữa Lam phủ phòng vệ rất nghiêm, hầu như là năm bước một tốp, càng thêm khó khăn để Nguỵ Đình tìm được khuê phòng của Lam Hân Nhi.

Nhưng, dựa vào nhiều năm xử án của Ngụy Đình, không lâu sau hắn đã tìm được khuê phòng của Lam Hân Nhi, nhìn thấy thị vệ đứng hàng trước hàng sau như kết tua cờ (ai không biết lên gg tra là ra), cùng với vài chục thị vệ đứng trước cửa viện, Ngụy Đình lại gặp khó khăn một lần nữa.  

Ngụy Đình hết sức hiểu rõ võ nghệ của mình có bao nhiêu phân lượng, muốn thần không biết quỷ không hay tránh những thị vệ kia đi vào khuê phòng của Lam Hân Nhi cũng không phải là dễ, muốn làm đầu trộm đuôi cướp vốn không hề đơn giản như vậy.

Ngụy Đình núp trong bóng tối, thầm suy tính kế sách, lúc này, chỉ thấy một bóng đen nhảy từ cửa sổ vào trong phòng Lam Hân Nhi, thị vệ căn bản không hề phát hiện.

Ngụy Đình có chút nghi hoặc, hắn không biết người vừa vào gian phòng đó là ai? Chẳng lẽ là dã nam nhân Lam Hân Nhi nuôi dưỡng ở bên ngoài? Khó trách hôm nay biểu hiện của nàng lại giống như dâm phụ ngoài phố!

Càng khiến Ngụy Đình buồn bực chính là, hắn không có cách đi vào phòng Lam Hân Nhi, nhìn thân thủ người nọ cũng biết khẳng định mình không phải là đối thủ của hắn, dù cho hắn có thần không biết quỷ không hay đi vào, thì cũng không thể nghi ngờ đó chính là tự chịu chết.

Nhưng nếu cứ bỏ đi như vậy, Ngụy Đình lại không cam lòng, suy tư một lát, quyết định chờ sau khi người nọ và Lam Hân Nhi làm xong việc, hắn lại đi vào, hắn chỉ hy vọng bọn họ nhanh làm xong chuyện, đừng để hắn phải chờ quá lâu.

Quả thật Ngụy Đình cũng không phải chờ quá lâu, chưa tới hai nén hương, Ngụy Đình đã nhìn thấy bóng đen kia phi thân từ cửa sổ ra ngoài, ngay sau đó tiếng nói Lam Hân Nhi nhanh chóng vang lên: "Người đâu! Bắt thích khách!"

Nghe giọng nói của Lam Hân Nhi, lại nhìn xem bóng đen vội vã bay về phía hắn, Ngụy Đình kinh hãi!

Hắn chưa đi ăn trộm, lại có thể bị hiểu lầm là thích khách mới chết.

Xong rồi!

Ngụy Đình nhìn đám thị về đang gào thét chạy về phía mình, tuy không đông, nhưng cứ chạy trước rồi tính sau.

Nhìn thấy bóng đen chạy phía trước, còn hắn lại trở thành mục tiêu bị công kích, thiếu chút nữa Ngụy Đình đã hộc máu mà chết, cảm thấy nhất định là người này cố ý, Lam tướng phủ lớn như vậy, hắn muốn chạy trốn tại sao lại còn muốn chạy chung một đường?

Nhưng, điều làm nội tâm Ngụy Đình bình tĩnh hơn một chút chính là, bóng đen kia cũng không phải là hoàn toàn không nghĩa khí, ít nhất vào lúc thiếu chút nữa hắn đã bị bắt, đã ra thủ cứu hắn, giúp hắn thuận lợi chạy khỏi Lam tướng phủ.

Đã chạy là chạy ra ngoài, những chuyện muốn làm chưa xong, hơn nữa lại còn đả thảo kinh xà, Ngụy Đình biết rõ, đêm nay hắn muốn trộm được lá thư kia đã là chuyện không thể, đêm nay cũng chính là kỳ hạn Lam Hân Nhi đưa ra, hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn không làm theo lời nàng nói, nhất định nàng sẽ đưa lá thư tình kia cho Yến Minh Hiên, hơn nữa sẽ thêm dầu thêm mỡ nói loạn một hồi.

Hắn là người của Yến Kinh Hàn, Yến Minh Hiên đang lo tìm không ra cơ hội để đả kích Yến Kinh Hàn, nhất định Yến Minh Hiên sẽ nhân chuyện này mà gây khó dễ cho Yến Kinh Hàn, đến lúc đó không nói đến tính mạng nhà hắn khó giữ, mà có khả năng Yến Kinh Hàn cũng sẽ vì hắn mà rơi vào thế bị động!

Ngụy Đình càng nghĩ càng rối, vốn không còn lòng dạ hồi phủ, liền ngồi tựa vào tường trong góc tối, lặng lẽ suy nghĩ bước tiếp theo hiện tại  hắn nên làm cái gì.