Nàng mỉm cười, nghe giọng điệu cũng đoán được ý
của ông ta, “Mặc dù nhà ta cũng có một tửu lâu nhưng ở cách đây khá
xa, chưởng quỹ muốn dùng cách này cũng không sao.”
Tiền Lai cực kỳ vui mừng, “Nếu như thế thì xin đa tạ
phu nhân. Để báo đáp lòng khảng khái của phu nhân, chi tiêu của cả gia
đình phu nhân cứ để bản điếm…”
“Phu quân nhà ta yêu cầu vật dụng rất cao”, A Kiều
điềm nhiên nói, “Mặc dù nấu cua cho lợi nhuận khả quan nhưng trong
thời gian ngắn cũng khó có thể bù đắp nổi nên không làm khó dễ
chưởng quỹ. Chỉ xin chưởng quỹ quan tâm đến chúng ta nhiều hơn là
được rồi.”
Tiền Lai nhớ rằng người nhà này xa hoa lãng phí,
lúng túng cười đáp, “Điều đó thì tất nhiên rồi.”
“Như vậy”, nàng cười khẽ, “Xin phiền chưởng quỹ đưa
ba thùng nước tắm mới đến đây cho chúng ta.”
Lưu Triệt ở phòng bên tắm rửa xong đi ra ngoài thì
thấy A Kiều đã xong trước, mái tóc còn chưa khô vương trên má trông
hết sức quyến rũ. Nàng đang ngồi ở mép giường, tay ôm đàn tỳ bà.
“Kiều Kiều muốn đánh đàn sao?”
“Đúng vậy.” Nàng nhìn sang, “Bệ hạ cũng đã lâu không
thổi địch rồi, chi bằng thổi một khúc hòa tấu với A Kiều nhé.”
“Chẳng qua là một nhân sĩ về nhà chịu tang mà thôi.”
Y không quan tâm lắm, định thân mật nhưng nàng cười né tránh, “Đừng,
còn chưa uống thuốc.”
Đi tuần thú bên ngoài, lại ở phòng trọ nên lịch
trình hơi rối loạn. Lưu Triệt than một tiếng, sai người mang thuốc tới
rồi nhìn A Kiều nhíu mày nhăn nhó uống thuốc. Vì không phải ở trong
cung, lại không biết gì về người sát vách nên phải kiềm chế không
ít. Nhưng cũng vì không phải ở trong cung đình hoa lệ đầy áp lực
không thở nổi nên A Kiều ít nhiều cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng nhắm mắt
hồi lâu, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, khẽ gọi, “Bệ hạ!” Người đàn
ông bên cạnh vẫn thở đều đều, không trả lời nàng.
Nàng mở mắt, ánh trăng soi tỏ chiếc màn tơ trên đỉnh
đầu. Chiếc màn mới trắng như tuyết, không được rộng rãi tinh xảo như
ở trong cung nhưng lại khiến nàng càng cảm thấy thân thiết. Đã lâu như
vậy nhưng nàng vẫn còn thích nhưng đồ vật giản dị trong sáng. Nếu
có thể mãi mãi được sống cuộc đời bình lặng hôm nay, không phải
chứng kiến những cảnh phân tranh khốc liệt thì tốt biết nhường nào.
Nhưng người đang ở bên cạnh nàng là ai chứ?
Nàng khẽ liếc mắt nhìn y, đôi môi chợt thì thầm tên
một người khác nhưng lại không bật ra, một người vừa gần gũi vừa xa
lạ.
Nàng suy nghĩ một chút, nói: “Đêm qua A Kiều sốt cao
ngủ mê man không biết làm thế nào. Hôm nay đã hồi tỉnh, muốn được
tĩnh dưỡng đôi chút. Tạm thời cũng chưa thể trở về Trường An, còn đi
tuần thú phương đông thì vất vả. Bệ hạ là quân chủ một nước, chuyến
đi tuần thú phương đông tế tự thần linh thổ địa lần này đã được
quyết định lâu rồi, không thể thay đổi được.”
Lưu Triệt lo lắng ngắm nhìn gương mặt nàng. Nếu như
nói A Kiều bây giờ là A Kiều của khi hồi cung năm Nguyên Sóc thứ sáu:
thông minh, lý trí, tỉnh táo, vậy thì A Kiều nửa mê nửa tỉnh đêm hôm
qua lại càng giống với A Kiều trước khi bị trục xuất hồi năm Nguyên
Quang thứ năm mà y vẫn còn nhớ: cố chấp, bất an, mê muội níu giữ
tình cảm, không chịu buông tay.
“Đêm hôm qua”, y thăm dò, song thấy ánh mắt nàng yên
tĩnh, không bộc lộ điều gì, liền than thầm một tiếng rồi bỏ lửng
không hỏi nữa. Thực ra, A Kiều biểu hiện cuồng si phụ thuộc hay tĩnh
lạnh ơ hờ, rốt cuộc loại nào nặng hơn ở trong lòng y thì ngay cả
bản thân y cũng không biết được rõ ràng.
Lưu Sơ hẩy hẩy tay, ý muốn được ở lại cùng mẫu thân
nhưng lại bị A Kiều đẩy sang cho Lưu Triệt, nói: “Mẫu thân còn đang
phải tĩnh dưỡng, làm thế nào có thể phân tâm chăm sóc cho con được.
Con hãy tiếp tục tuần thú phương đông cùng phụ hoàng, kẻo sau này
lại nói mẫu thân không công bình, chỉ cho ca ca ra ngoài mà cứ giữ rịt
con ở trong cung.”
Đến chiều tối, Trung lang lệnh Thượng Quan Kiệt đến
bẩm báo, “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong ngựa xe và nghi trượng để tiếp
tục đi tuần phía đông. Sáng sớm mai có thể lên đường.”
Lưu Triệt khẽ đáp một tiếng, lại hỏi, “Kiều Kiều,
hay là nàng hãy đến ở tại hành cung, trẫm cũng yên tâm hơn.”
A Kiều lắc đầu đáp, “Dù là phải tĩnh dưỡng, nhưng
đã xuất ngoại mà còn phải ở trong hành cung thì còn có ý nghĩa gì
nữa.” Nàng sợ Lưu Triệt không đáp ứng, vội tiếp, “Được rồi, thiếp
tự biết lo cho bản thân. Dù sao thiếp cũng không muốn cứ phải nằm
mãi trên giường đâu.”
Lưu Triệt bật cười, biết A Kiều từ lâu đã không còn
là một thiếu nữ chỉ ở khuê phòng không biết thế sự thời Nguyên Quang
trước đây, giờ lại mới khỏi bệnh nên không đành lòng làm trái ý
nàng, xoay người bảo Thượng Quan Kiệt: “Điều một đội thị vệ tinh
nhuệ ở lại bảo vệ Trần nương nương.”
Thượng Quan Kiệt lớn tiếng vâng dạ, lại chắp tay làm
lễ về hướng Trần nương nương ở trong phòng: “Vi thần vốn là người Lâm
Phần, nếu nương nương muốn ở lại chỗ này tĩnh dưỡng, trong gia tộc
thần còn có hai muội muội, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng có thể hầu
hạ, làm người dẫn dường cho nương nương.”
“Nếu như thế”, Lưu Triệt suy nghĩ, có hai thiếu nữ
thông thạo tình hình địa phương bầu bạn với A Kiều thì nàng cũng sẽ
được thảnh thơi hơn, liền nói, “Ngươi bảo bọn họ đến nhà trọ gặp
Trần nương nương.” Thượng Quan Kiệt lại ứng tiếng vâng dạ.
Trần A Kiều cười hỏi: “Đại nhân là…?”
“Vi thần là Thượng Quan Kiệt”, hắn trả lời đúng theo
khuôn phép, “Hai muội muội của thần, một người có tên chỉ một chữ
là Vân, một người có tên chỉ một chữ là Linh.”
Dương Đắc Ý đích thân tiễn Thượng Quan Kiệt ra ngoài,
tươi cười nói: “Thượng Quan đại nhân quả nhiên là cao minh.”
Thượng Quan Kiệt chỉ khẽ mỉm cười, cung kính nói,
“Dương tổng quản quá khen rồi. Tổng quản cả ngày hầu hạ ở trước ngự
tiền, nếu có thể nói tốt về Quan Kiệt đôi câu ba lời thì Quan Kiệt
cảm kích khôn cùng.”