Kim Tịch Túy

Chương 23



Ban đêm, gió lạnh, rét nhẹ.

Vương Liên Hoa ngồi vào bên cạnh thủy đàm, chăm chú nhìn thẳng.

Thủy quang liễm diễm, nhẹ nhàng chiếu lên người y, bao phủ một tầng ngân sắc quang mang rực rỡ lên thân ảnh bạch y kia, huyễn hoặc duy mĩ như cảnh trong mơ.

Thẩm Lãng ngồi xuống bên cạnh y, ôm lấy vai y: “Lăng viên ( nghĩa trang) này âm hàn, cẩn thận cảm lạnh.”

Vương Liên Hoa trợn mắt trắng dã: “Sắp chết rồi, còn trông nom có bị cảm lạnh hay không sao.”

Thẩm Lãng cười nói: “Nếu là chết bệnh, sẽ không dễ nhìn đâu.”

Vương Liên Hoa vất tay hắn ra, trừng mắt nói: “Nếu chết cũng là ngươi chết trước, chờ ngươi chết rồi, ta sẽ đem ngươi chôn bên hồ, mỗi ngày đều sẽ đá đá mộ ngươi mấy cái.”

Thẩm Lãng cười khổ, nói: “Vậy thật cám ơn Vương công tử quan tâm.”

Một mảnh lá cây không biết từ nơi nào nhẹ nhàng mềm mại rơi xuống vạt áo Vương Liên Hoa, y đưa tay lấy xuống, kinh ngạc nhìn nó một lúc lâu, tùy ý ném nó vào trong ao. Phiến lá chậm chạp bay tới giữa hồ, lảo đảo vài cái, dần dần chìm xuống.

“Người nếu đã chết, cái gì cũng sẽ không còn nữa.”

Nghe thấy trong lời nói của y có hàm xúc bi thương khó nén, Thẩm Lãng bất giác ôm chặt lấy y, nói: “Nếu có tình cảm chân thành thật tâm, cho dù có luân hồi chuyển thế, cũng có thể tái tục tiền duyên ( tiếp tục duyên cũ).”

“Luân hồi? Chuyển thế?” Vương Liên Hoa đùa cợt nói, “Cho dù thực sự có kiếp sau, cũng sẽ không còn là chính mình nữa. Nói gì chờ mong duyên định tam sinh, kia bất quá chỉ là sự lừa mình dối người của nam nữ nơi thế gian mà thôi.”

Thẩm Lãng nhẹ nhàng cười: “Nếu chúng ta chết ở chỗ này, ta sẽ cầu thỉnh thượng thiên, cho kiếp sau của chúng ta sớm gặp lại nhau.”

Vương Liên Hoa ngẩng đầu, ba quang lấp lánh, nhu hòa tới tận đáy mắt, giống như một đầm thanh thủy đang dần tích tụ tràn đầy.

“Tình duyên ngay tại kiếp này, sao lại phải để đến tận kiếp sau?”

“Chúng ta đều sẽ chết ở nơi này, vì sao không thể khẩn cầu kéo dài tới kiếp sau.” Thẩm Lãng cười nói.

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm  hắn hỏi: “Ngươi thực sự nguyện ý cùng ta chết ở nơi đây sao?”

Thẩm Lãng gật đầu: “Thật.”

Vương Liên Hoa cười lạnh: “CHo dù có thể tìm được đường đi ra ngoài?”

Thẩm Lãng vẫn gật đầu.

Vương Liên Hoa nhảy dựng kêu lên: “Ngươi biết rõ chúng ta không thể chết.”

Thẩm Lãng thở dài: “Đúng vậy.” Dứt lời liền đưa mắt nhìn đến Thiên Hương Trì.

Nếu đáy nước không có đường thông ra bên ngoài, nước trong ao trải qua trăm năm đã sớm không còn sạch sẽ nữa, làm sao còn có thể trong suốt ngọt lành như thế, lá cây mỏng manh nhẹ tơn sao có thể đảo một vòng liền chìm xuống.

“Nếu đã biết có đường ra, ngươi còn có thể nói muốn cùng ta chết không?” Vương Liên Hoa cười to một cách châm chọc.

Thẩm Lãng cầm tay y, ôn nhu nói: “Ta không có lừa ngươi.”

Vương Liên Hoa lạnh lùng nói: “Thẩm Lãng, ta và ngươi đời này nhất định phải làm địch nhân của nhau.”

Thẩm Lãng thở dài: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới cùng ngươi tranh thắng thua.”

Vương Liên Hoa cười nói: “Ngươi đừng quên, ngươi từng đáp ứng ta, nếu ta thắng Độc tiên tử, người liền phải đáp ứng một một chuyện do ta đề ra.”

Thẩm Lãng nói: “Ta biết.”

Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm mặt ao, cười lạnh nói: “Khoản nợ này, ta nhất định phải đòi ngươi cho bằng được.”

Thẩm Lãng nhìn y, gật đầu nói: “Ta vẫn nhớ ở trong lòng.”

Vương Liên Hoa rốt cuộc quay đầu nhìn hắn.

Hắn thực sự là một nam tử suất khí, ngũ quan anh tuấn, mi gian (chỗ giữa chân mày) khí vũ bất phàm, ánh mắt nhìn người khác luôn luôn ấm áp, nam tử như vậy không phải chính là lang quân trong mơ mà nữ tử khắp thiên hạ ai cũng ao ước sao?

Nhưng hắn chỉ thuộc về một người.

Chu Thất Thất.

Là hận kiếp này vô duyên, hay là oán ông trời trêu cợt người?

Gió nhẹ lướt qua, mặt nước nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Vương Liên Hoa đứng dậy, nhìn về phía Thẩm Lãng, lại đối diện với một đôi song mâu thâm trầm phức tạp.

Trong lòng đau xót, trong mắt thoáng hiện sương mù: “Sau khi ra ngoài, ngươi quay về Nhân Nghĩa sơn trang của ngươi, ta quay về Vân Mộng các của ta, từ nay về sau không còn quan hệ gì với nhau nữa.”

Thẩm Lãng chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Liên Hoa cắn răng nhìn hắn: “Thẩm Lãng, ngươi đối với ta.... “

Thẩm Lãng vẫn gật đầu.

Có chút chuyện không cần phải hỏi thành lời, cũng có chuyện không cần phải nói thẳng ra.

Bởi vì, cả hai sớm đã sáng tỏ.

Vương Liên Hoa lộ ra nụ cười sầu thảm: “Như thế là đủ rồi.” Dứt lời liền đi đến bên thủy đàm.

Thẩm Lãng giữ chặt y: “Đáy ao thực sự có thông đạo hay không còn chưa rõ, để ta đi trước —–“

Chưa kịp nói xong thì Vương Liên Hoa đã che lấp đi môi hắn.

Khóe miệng đau xót, từ nơi đôi môi hai người kề sát bỗng nhiên chảy xuống một giọt máu tiên hồng.

Một nụ hôn tuyệt vọng.

Thẩm Lãng không động đậy.

Tâm lại nát, đau tận xương tủy.

Có chất lỏng từ trong mắt trào ra, chảy đến bờ môi.

Vương Liên Hoa đột nhiên buông hắn ra, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, giữ chặt tay hắn nhảy vào trong ao.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Lãng rõ ràng nghe được y nói: “Nếu trong ao không có thông lộ, liền để chúng ta cùng chết ở trong nước đi.”

Đáy nước có đường.

Cho nên, bọn họ đều còn sống.

Sa mạc ban đêm quả nhiên rét lạnh vô cùng, trên người cả hai là y phục bị nước thấm ước đẫm, giờ phút này đứng dưới ánh trăng, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều lãnh đến kết băng.

Thẩm Lãng bán ôm lấy Vương Liên Hoa ngã lên trên cát, đề khí hi vọng sưởi ấm cho y. Vương Liên Hoa lại không lĩnh tình, dùng sức đẩy hắn ra, cố gắng tự ngồi xếp bằng vận khí. Thẩm Lãng bất đắc dĩ, chỉ phải ngồi xuống, một bên nhắm mắt lại, một bên lẩm nhẩm niệm: “Lai giả giai ngã nạp, hóa quy bản nguyên, *** khí khí hành cụ, khí thậm tắc, vĩ lư vu vị, thông dũng tuyền huyệt, định tâm thần, thị cố toàn thái hư.”

(Chìa khóa là dung nạp, hóa về nguyên bản, *** khí vứt bỏ thứ vốn có, khí đi theo quy tắc, quy tụ về vị, thông huyệt dũng tuyền, *** thần phải tịnh tâm, từ đó quay về với hư không) ( Dạ Liên: ta chém đấy, ai biết chỉ ta với)

Đây là một câu khẩu huyết nội công tâm pháp, có thể hỗ trợ thông thuận huyết mạch, dẫn chân khí xuyên suốt toàn thân.

Gần lúc bình minh, sắc mặt hai người đều chuyển biến tốt đẹp, y phục ẩm ướt cũng khô được phân nửa.

Trong lúc trời còn chưa hết tối hẳn, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa vang dội.

Hai người không hẹn mà cùng tĩnh mắt nhìn lại.

Một chiếc xe ngựa, được hai tuấn mã kéo đi, phóng nhanh tới chỗ hai người họ.

Vận mệnh thường làm ra an bài khiến người xuất hồ ý liêu (kinh ngạc).

Rất nhiều người cả đời chờ đợi kì tích, nhưng lại không thấy xuất hiện. Một số người không lòng dạ nào để ý, thế mà lại có thể thấy được nó.

Không thể nói đây là ngẫu nhiên, hay là tất nhiên.

Ít nhất vào hiện tại, bọn họ được cứu trợ.

Chu Thất Thất nhào vào trong ngực hắn, khóc không thành tiếng.

Thẩm Lãng ôm nàng, nhẹ giọng an ủi, thân thể vẫn là suy yếu, tâm lại an tĩnh xuống.

Đúng vậy, đây mới là nơi hắn nên trở về.

Hết thảy mọi chuyện phát sinh ở cổ thành, đó chỉ là một hồi mộng, chỉ có thể giấu nơi sâu nhất của hồi ức.

Chỉ cần không đụng chạm, liền hảo.

Thiếu niên quật cường kia, cặp song đồng mang theo mỉa mai, không phải thứ mình nên tưởng nhớ.

Bọn họ đều còn sống.

Cho nên, bọn họ chỉ có thể cách xa nhau bằng một đường ranh giới, ngay cả ngoái đầu nhìn lại cũng là một hy vọng xa vời.

Vương Liên Hoa lại bắt đầu dùng Hùng Miêu Nhi tiêu khiển.

“Miêu Nhi, người ta phu thê ôm ấp ngươi một mình đứng bên xem náo nhiệt làm gì, còn không lại đây đỡ ta đứng dậy.”

Hùng Miêu Nhi trừng mắt nhìn y, đề phòng nói: “Ngươi lại muốn đùa cái gì với ta?”

Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Ngươi nhìn bộ dạng hiện tại của ta đi, còn có thể đùa cái gì.”

Hùng Miêu Nhi hồ nghi đánh giá y.

Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi cực kỳ, đã không còn chút gì giống bộ dáng vị công tử tiêu sái bất kham ngày xưa nữa, ngược lại gầy yếu không chịu nổi, nhìn liền biết mấy ngày qua đã chịu không ít khổ, trong lòng nhất thời có chút không đành lòng, đưa tay nâng y dậy.

Vương Liên Hoa vịn vai hắn, cố ý cười nói: “Miêu Nhi diễm phúc không ít a.”

Hùng Miêu Nhi sửng sốt: “Diễm phúc gì?”

Vương Liên Hoa bĩu môi chỉ chỉ nữ tử lam sam đứng dựa vào xe ngựa, nói: “Cô nương này trời sinh xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không phải nương tử ngươi?”

Hừng Miêu nhi nào biết rằng Vương Liên Hoa đang cố ý dùng hắn tiêu khiển, lập tức giận gào lên: “Ngươi thằng nhãi này đừng hồ ngôn loạn ngữ.”

Vương Liên Hoa ha ha cười, cuối sát bên tai hắn nhẹ giọng nói: “Không lẽ ngươi đối với Thẩm phu nhân còn chưa chết tâm?”

Những lời này rõ ràng chính là tiếng sấm, Hùng Miêu Nhi chấn động bỏ Vương Liên Hoa  ra, reo lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Hùng Miêu Nhi lần này dùng lực đạo không nhẹ, “Ngươi nói bậy bạ gì đó!” giờ phút này đang khí hư *** thần mệt mỏi, chưa kịp phòng bị, mắt thấy sắp ngã vào trong ao.

Chỉ thấy một thân ảnh bay qua, một phen túm lấy cánh tay y kéo về, theo lực quán tính cùng ngã xuống mặt cát.

Bốn mắt nhìn nhau, đều là thống khổ chợt lóe rồi biến mất.

Chu Thất Thất kêu lên sợ hãi: “Thẩm Lãng, ngươi không sao chứ?”

Thẩm Lãng nâng thân ngồi dậy, còn chưa kịp trả lời, chợt nghe tiếng vó ngựa rung trời, giẫm mạnh tới nỗi toàn đại mạc đều run lên, cát bụi quay cuồng như sóng triều vọt tới, có tiếng gọi ầm ỉ phá cát mà tới.

“Phía trước có phải chính là Trầm lãng ‘Nhân Nghĩa Kiếm Khách’?”