Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 10: Liệu sự như thần



"Tạ thuận dung, ngươi không có sự sủng ái của đế vương, đối với ngươi là tự do, trong mắt kẻ khác chính là bị ghẻ lạnh. Ngươi sẽ rất dễ dàng bị coi thường, bị hãm hại. Trẫm hậu cung tuyển phi tần ít, cũng chính là vì ghét mưu mô, ghét tranh đấu hậu cung."

Tạ Trúc Tử trong lòng sửng sốt. Hắn lại nói cho nàng cái này?

"Tối nay trẫm đến Anh Hoa điện. Ngươi hảo hảo chuẩn bị."

Ngự liễn xa dần, Bách Như thấp giọng nói với Tạ Trúc Tử: "Nương tử, ngài quả thực liệu sự như thần."

Tạ Trúc Tử cười lạnh.

"Trong điện của chúng ta quả nhiên có người của hoàng thượng. Đúng là đế vương, tai mắt khắp nơi. Bách Như, trước lúc hoàng thượng đến đây, thiếu cung nữ nào?"

"Hồi nương nương, là Bạch Bình. Nàng nói với Nguyệt Lan nàng đau bụng, muốn đi nhà xí. Cung nữ Nguyệt Lan ban nãy còn phàn nàn với nô tì là nàng muốn trốn việc đâu."

"A? Nguyệt Lan vì sao cho rằng Bạch Bình muốn trốn việc?"

"Nô tì đã hỏi Nguyệt Lan vấn đề này, nàng nói cơ thể vốn là không được tốt, khi còn nhỏ những ngày trời lạnh liên tục bị đau bụng. Nàng biết người bị đau bụng trông như thế nào, cho rằng Bạch Bình là muốn trốn việc."

"Còn có," Bách Như hơi phân vân nói, "Nguyệt Lan còn phàn nàn với nô tì, nàng cùng Bạch Bình thân phận đồng dạng, lại không thể bắt bẻ cùng tố cáo vì không có bằng chứng. Nương tử, nha đầu kia tham vọng như vậy, có nên xử lí nàng ta?"

"Không cần. Bên người của ta chính là thiếu những kẻ thông minh như vậy, ngày mai ngươi nói với nàng không cần làm thô sử cung nữ nữa, trực tiếp vào bên trong điện làm tam đẳng cung nữ. Còn về tham vọng, chỉ cần chặt đứt cơ hội của nàng, còn có thể lo lắng cái gì?"

"Nương tử dạy bảo phải, là nô tì suy nghĩ nông cạn."

Tạ Trúc Tử lấy xuống một đôi khuyên tai, đưa cho Bách Như, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Cũng là do ngươi suy nghĩ cho ta."

Tạ Trúc Tử trong lòng không thể ngờ, nha hoàn thiếp thân của mình mang từ phủ đến, lại dùng trang sức cùng rất nhiều tiền nhằm mục đích giữ nàn ta trung thành bên mình, sau này vì mưu cầu cho thân phận, quay ra lừa mình.

Sau đêm thị tẩm Tạ Trúc Tử, Tôn Gia Kính kết thúc chuỗi ngày thị tẩm người mới. Lại nói Tôn Tình Thiên mấy hôm trước lần đầu tiên đi thỉnh an thái hậu. Nàng ta đáng ra phải đi thỉnh an từ một ngày trước. Bất quá, lại lấy cớ thánh chỉ đến sau giờ thỉnh an, không có đi.

Một thân quần lụa mỏng lục sắc tinh xảo, vòng eo nhỏ nhắn, đầu tóc toàn bộ vấn lên, dùng lưu tô sai cố định tốt, vào trong mắt thái hậu cực kì ngứa mắt. Bà vốn đã không ưa Trung Nghĩa vương, thời bà còn làm hoàng hậu, Trung Nghĩa vương chính là luôn luôn theo giúp đỡ tiện nhân Tư Không Vân Dao kia, tìm cách lật đổ bà, thậm chí có một lần còn suýt làm Kính nhi bị thương. Vậy mà giờ đây nữ nhi của hắn ngang nhiên tìm mọi cách nhập cung, mấy ngày không thấy hoàng đế đến chỗ mình liền thông tin về phủ ăn vạ, khiến Trung Nghĩa vương đích thân cho người viết thư yêu cầu thị tẩm gửi vào cung.

Nếu không phải hắn còn giữ mấy phần binh phù trong tay, vương phủ hắn bây giờ toàn bộ chính là đã bị chu di đâu.

Huệ phi nhấp ngụm trà mạt lị hoa, qua cái chén men lục chậm rãi quan sát thái hậu. Thời tiềm để, thái hậu vì không được sủng ái, liền mặc cung trang giống các phi tần bình thường, hi vọng gây được sự chú ý của tiên đế. Mấy ngày đầu thỉnh an cũng như cũ không mặc cung trang thái hậu. Nhưng đến ngày Tôn Tình Thiên đi thỉnh an, lại cố tình mặc đỏ thẫm sắc cung trang, đảo mắt xuống dưới thêu kim phượng giương cánh.

Đây là thị uy nàng ta? Nếu thực sự như vậy, tin đồn thái hậu không coi trọng Nguyên Hoàn quý tần xem ra là thật.

* * *

"Tạ muội muội, chúc mừng muội."

Mặt hồ xanh biếc như nền trời, Yến Bắc Phương trên người mặc nhu váy tề ngực nguyệt sắc, ngồi ở bàn đá trong thủy đình cùng với Tạ Trúc Tử. Nàng ta ngồi đối diện, tròng mắt không đổi nhìn chằm chằm ly trà lượn lờ hơi nước, đa tạ một tiếng với Yến Bắc Phương.

"Tạ muội muội, ta nhớ, trước kia ngươi cùng tỷ tỷ ta có chút thân thiết quan hệ?"

Tạ Trúc Tử đáy mắt dâng lên lãnh ý, vẫn cúi đầu nhìn ly trà, đáp lại: "Phương dung tỷ tỷ nói đùa, muội chỉ là một thứ nữ không được sủng ái, không có phúc phận đó."

Yến Bắc Phương híp mắt.

"Nhưng nếu ta không nhầm, bộ y phục muội muội đang mặc trên người là của tỷ tỷ ta làm."

Tạ Trúc Tử hôm nay mặc bộ y phục được may bằng cẩm lũ thêu hoa. Mà Yến Bắc Phương là muội muội Yến Bắc Nguyệt, đường nét cùng phong cách thêu đặc biệt của nàng Yến Bắc Phương hiểu rõ. Huống hồ, nàng ta bây giờ vẫn còn giữ một bộ y phục do chính tay Yến Bắc Nguyệt thêu.

Tạ Trúc Tử rốt cuộc ngước lên, mắt cong cong nhìn Yến Bắc Phương.

"Bắc Minh quốc thợ may vô số, phương dung tỷ tỷ vì cái gì cho rằng bộ y phục này do uyển nghi tỷ tỷ làm?"

Yến Bắc Phương vẫn như cũ cười, có điều giọng nói đã kéo xuống rất thấp: "Thuận dung muội muội có điều không biết, thân mẫu của ta tỷ tỷ, từng làm hồng nhân ở thanh lâu."

Tạ Trúc Tử vẫn im lặng cùng bất động thanh sắc.

"Năm đó phụ thân ta để mắt tới bà ấy, là bởi vì tú công của bà ấy rất đặc biệt.."

Tạ Trúc Tử ồ một tiếng, nhướn cao mày, mang theo vài phần cao ngạo.

"Chính vì vậy, mà bộ y phục này của ta vô duyên vô cớ biến thành do nhi nữ của bà ấy làm?"