Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 12: Trúng độc



Lần lượt đến sau đó là Lý Huệ phi, Lưu đức dung, Võ bảo nghi cùng với Vi thuận nghi.

Lý Phương một bộ cung trang màu xanh nhạt. Lưu Linh Vân bụng chưa quá rõ, bất quá nàng mặc một thân cung trang váy dài màu hồng đào rộng thùng thình, che đi cái bụng có lẽ đang nổi. Võ Giai Y một bộ váy dài nạm trân châu màu đỏ tươi, tô đậm vẻ đẹp diễm lệ của mình. Vi Vô Sương không được tính là kinh thế tuyệt nhan, nhưng vẫn là mặc một bộ váy thêu vàng với tay áo lỡ có hoa văn đám mây hoa hải đường đỏ tứ hợp như ý, hai má đỏ hồng, trong mắt chứa chút ý cười ngọt ngào, gây nên ấn tượng hoạt bát hiếu động.

Ngụy Huệ Nhụy có chút ghen tị. Nàng năm nay hai mươi sáu tuổi, đã không được tính là trẻ nữa. Lại nói, thời thanh xuân đó, gả đi làm trắc phi, nàng còn không được vận y phục rực rỡ hoa lệ bằng một nửa đám nữ nhân này.

Phi tần đã đến gần hết, quý phi ra hiệu bắt đầu trà yến. Yến Bắc Nguyệt tự hỏi Yến Bắc Phương vì sao chưa đến, nàng không phải đã nói với nàng ta trà yến tổ chức ở Ngự Hoa viên rồi sao?

Không phải nàng ta phân vân không biết tổ chức chỗ nào trong Ngự Hoa viên chứ? Nếu là yến tiệc, dù lớn dù nhỏ, đương nhiên sẽ tổ chức ở trung tâm hoa viên rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, lại thấy rất có khả năng Yến Bắc Phương không biết. Ở hầu phủ gia yến hằng năm cũng tổ chức ở trung tâm hoa viên. Nhưng có mấy năm trong phủ xảy ra nhiều chuyện, không có tổ chức. Mà Yến Bắc Phương thời còn nhỏ khi chưa nổi danh tài nữ, cũng chỉ là một thứ nữ mờ nhạt trong mắt cha nàng, đến tư cách tham gia gia yến cũng không có. Nàng ta được phép tham gia, cũng chỉ có một lần.

Bùi Nghê Thường nhấp một ngụm trà, sau đó tươi cười vuốt mông ngựa (1): "Trà này thực ngon nha. Quý phi nương nương, không biết đây là loại trà gì?"

Ngụy Huệ Nhụy liếc nhìn Bùi bảo dung, thâm tâm biết rất rõ nàng đang vuốt mông ngựa rất trơn tru, ngọt ngào trả lời lại: "Bùi bảo dung quả thực rất có mắt nhìn. Trà này được gọi là trà tuyết liên, chỉ có thể hái vào mùa xuân, bột trà trong suốt, hương thơm ngào ngạt. Mấy hôm trước có người vừa mới dâng lên cho hoàng thượng, người một ít, thái hậu một ít, còn lại chính là đem đến chỗ bản cung."

Tiếng lòng nàng lúc này có thể miêu tả bằng vài câu: Bản cung thích khoe khoang đấy, các ngươi làm sao nào? Dù sao cũng không ở vị trí cao như ta, không được hoàng thượng sủng ái như ta.

"Yến uyển nghi," Ngụy Huệ Nhụy gọi một tiếng làm Yến Bắc Nguyệt đang tĩnh lặng thưởng thức trà, bí mật quan sát các phi tần bỗng hơi giật mình, "Bản cung vì sao không thấy muội muội ngươi?"

Yến Bắc Nguyệt bước ra, thi lễ một cái với Ngụy Huệ Nhụy, mỉm cười yếu ớt.

"Hồi nương nương, tuổi muội khi còn nhỏ nhút nhát rụt rè, rất ít tham gia các yến tiệc, tần thiếp cảm thấy nàng là không rõ trà yến được tổ chức ở đâu."

Một câu nói, vừa tránh không đổ lỗi cho Ngụy quý phi, vừa ý tứ Yến Bắc Phương nông cạn cùng thiếu hiểu biết.

Ngụy Huệ Nhụy ngước đôi mắt đẹp đẽ nhìn. Yến Bắc Nguyệt một mực rũ mi mắt, làm cho người ta khó thấu được trong đôi mắt kia ẩn giấu ý nghĩ gì. Ngụy Huệ Nhụy trong lòng lạnh đi, nữ nhân này, thông minh lại khó nhìn thấu, lại còn có hậu thuẫn lớn. Một phi tần như vậy ở sườn điện trong cung của mình, như vậy sẽ tính là người ở cạnh bên. Nếu một ngày bị ra tay, phỏng chừng nàng khó thoát.

Ngụy Huệ Nhụy siết chặt tay, nàng không muốn thương tổn người, cũng không thèm khát hậu vị. Chỉ cần để nàng an lành sống, nàng nhất định không cản trở người đó. Ngược lại, chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của nàng, kẻ đó đừng hòng sống yên ổn.

Nàng khẽ thở dài, quay sang vị cô cô đang đứng gần đó.

"Chỉ Nhược cô cô, phiền cô cô đi một chuyến, hỏi xem Yến phương dung đang ở đâu."

Chỉ Nhược cô cô khom người nhận mệnh. Đám phi tần lại tiếp tục thưởng trà trò chuyện, không nghĩ ngợi thêm cái gì về chuyện Yến Bắc Phương nữa.

Đột nhiên, Khương Xuân Liễu phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra bất tỉnh. Ngự Hoa viên ngay tức khắc trở nên nhốn nháo. Ngụy Huệ Nhụy tức khắc đứng dậy, cực kì thành thục phân phó cung nhân chạy đi gọi ngự y cùng giúp đỡ Du bảo nghi.

Du bảo nghi là phi tần được sủng ái chỉ sau Yến Bắc Phương mấy ngày vừa qua. Nàng ta cũng xuất thân hầu gia, bất quá không giống Hoài Nam hầu tước vị truyền ba đời, mà là thế tập (2) hầu gia. Hơn nữa lại là đích nữ con vợ cả, được hoàng thượng sủng ái. Ngụy Huệ Nhụy không ngờ được, chỉ mới mấy ngày thôi, đã có người dám cả gan ra tay. Đã như vậy, trà yến này do nàng tổ chức, thoát không khỏi quan hệ. Kẻ đó, chính là cố ý nhằm vào nàng.

Trong lúc đám đông đang nhốn nháo đó, không một ánh mắt nào, kể cả Ngụy Huệ Nhụy, để ý được Tạ Trúc Tử đang di chuyển về phía Yến Bắc Nguyệt.

"Ngươi muội muội đang ở Song Nguyệt hồ."

Đó là câu nói đầu tiên của Tạ Trúc Tử mà Yến Bắc Nguyệt được nghe kể từ ngày nhập cung.

* * *

"Công chúa, cuối tháng người có muốn triệu Mạc tiểu thư vào cung không?"

Tôn Gia Huyên đang vẽ tranh, nghe cung nữ Lâm Nhã hỏi, ngẩng đầu kì quái nói: "Cuối tháng này vì sao lại triệu di mẫu vào cung?"

(1) Vuốt mông ngựa: Nịnh hót

(2) Tước vị truyền vĩnh viễn từ đời này sang đời khác, trừ phi bị hoàng đế tước đi.