Kính Hoa Thủy Nguyệt

Chương 35: Lạc đường



Yến Bắc Nguyệt không ngờ tiểu công chúa sáu tuổi có thể biết những thứ này, còn cảm kích nàng, đòi dùng cây trâm trong ngày đại hôn. Trong chốn hậu cung đầy rẫy âm mưu này, tiểu hài tử vừa thông minh vừa ngây thơ như vậy, vô tình làm cho lòng nàng trở nên ấm áp. Bất kể là nương nàng hay đại nương, cũng chưa từng cho Yến Bắc Nguyệt cảm giác an tâm đối diện như vậy.

"Để công chúa chê cười rồi."

Người cuối cùng là Võ Giai Y, nàng đem lên một cái bồn cảnh, nhẹ nhàng nói: "Tần thiếp nghe nói đại công chúa thích nhất là chăm sóc hoa, muốn tặng ngài một cái bồn hoàng hạc linh. Cái bồn cảnh này, nếu dùng để trồng các loại hoa màu tím, sẽ đẹp đến không còn gì sánh bằng."

Tôn Gia Huyên một câu đa tạ Võ nương tử, Yến Bắc Nguyệt ngồi dưới lại phát hiện ra điểm không đúng.

Võ Giai Y lộ sơ hở rồi!

Chuyện đại công chúa thích chăm sóc hoa bị hậu cung biết vốn dĩ là do Mạc tiểu thư sai người đem vào cung mấy cái bồn cảnh cùng một vài loại hoa trong cung không có, liền bị biết. Võ tiệp hoa nói bản thân ngày nào cũng đóng cửa điện tụng kinh niệm Phật, không quan tâm chuyện bên ngoài. Nếu thực sự nàng thành tâm như vậy, sao còn nghe ngóng được việc này?

Mà ngồi ở trên kia, thái hậu cũng rất nhanh phản ứng được, hiểu ra.

Lại nhớ đến vẻ thật thà không thể nghi ngờ được của Võ Giai Y ngày hôm đó, thái hậu lập tức cảm thấy lạnh lẽo.

Thật giống tiện nhân kia!

Cây liễu rủ lên hòn non bộ, làm cho khung cảnh trở nên ấm áp yên vui giữa chốn hoàng cung. Tôn Tình Thiên trở về Lạc Tiên điện, lòng cảm thấy thực sự mất mặt. Nếu như nàng trước cung yến chú tâm một chút thì tốt rồi. Kết quả lại như thế này, liền khiến nàng bị bao ánh mắt dòm ngó trước mặt Kính ca ca, lại còn mở ra cơ hội cho lão thái bà kia bắt lỗi nàng.

Tôn Tình Thiên chân bước nhanh, miệng liên tục chửi mắng, đầu óc vốn dĩ không quá tập trung vào đường đi, kết quả liền đi lạc đến một cái hồ sen. Từng làn gió nhẹ khẽ khàng men theo mặt nước, khung cảnh dịu dàng yên vui. Cái nơi thanh tịnh lạ lẫm này, nàng ta thực sự mơ hồ.

"Nhan Ngọc, nơi đây là nơi nào?"

Nhan Ngọc lòng thầm kêu không ổn, bộp một tiếng quỳ xuống, mặc kệ đèn trong tay, đem nó quẳng sang một bên, cố gắng cúi đầu thật thấp: "Nương tử tha tội, nô tì ngu dốt, thực sự không biết đây là nơi nào."

Tôn Tình Thiên cực độ tức giận, vung tay tát Nhan Ngọc một cái. Nhan Ngọc chính là còn một chút may mắn, hôm nay chủ tử nàng ta không có đeo hộ giáp.

"Vô dụng! Thật là vô dụng! Bổn cung nuôi ngươi để làm gì chứ? Thật là tốn cơm!"

"Tham kiến Nguyên Hoàn quý tần."

Tôn Tình Thiên nghe giọng nói, xoay người nhíu mày. Thì ra là hai cái cung nữ. Cung nữ đứng bên trái có làn da trắng muốt rất nhanh nhẹn bước lên, bán hành lễ cười nhẹ: "Quý tần nương tử, chúng nô tì là cung nữ làm việc nặng trong Chiêu Hạ điện, không biết nương tử cần gì, muốn gì, nô tì sẽ dốc lòng giúp đỡ người."

Nàng ta nói chuyện rất êm tai, khiến cho Tôn Tình Thiên đang tức giận cũng vơi đi không ít.

"Bản quý tần từ cung yến sinh thần đại công chúa điện hạ về Lạc Tiên điện, không may lạc đường, ngươi có thể nói cho bản quý tần biết đây là đâu không?"

Cung nữ kia nở một nụ cười, nhiệt tình nói: "Hồi nương tử, hồ này kêu Thái Dịch hồ, từ hồ này về Lạc Tiên điện có chút xa, người cứ đi ngược lại, đi thẳng, khi nào nhìn thấy-"

Tôn Tình Thiên chỉ nghe đến Thái Dịch hồ liền biết đường về. Thái Dịch hồ là hồ duy nhất trong cung trồng tử hà bôi (*), nằm phía đông Nguyệt Sương cung, cách Lạc Tiên điện xác thực cũng khá xa.

Nhan Ngọc nhìn thấy chủ tử có vẻ đã biết được, xác định rõ ràng, nháy mắt bước lên nhét vào tay cung nữ kia một ít bạc vụn.

"Đa tạ ngươi."

Hai cung nữ kia gật đầu, hành lễ một cái. Tôn Tình Thiên thời điểm đi, tức giận chất vấn Nhan Ngọc: "Ngươi thấy ta đi lâu như vậy còn không nhắc, là muốn hại chết ta sao?"

Nhan Ngọc lại quỳ xuống, dập đầu phân trần: "Nương tử minh giám. Là do nô tì thấy nương tử tức giận, lo sợ ngài giữ nỗi giận trong lòng sẽ ảnh hưởng đến thân thể, liền không ngăn cản ngài trút giận. Là lỗi của nô tì, nương tử có thể đánh mắng nô tì, bất quá xin người hãy bớt giận."

Tôn Tình Thiên nghe nàng nói ngon nói ngọt, lập tức cảm thấy thoải mái, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đứng lên đi."

* * *

Tôn Tình Thiên rốt cuộc cũng về đến được Lạc Oanh cung, nàng ta mệt mỏi bước vào tẩm điện, trút bỏ đồ trang sức trên người mình xuống, mấy cái cung nữ cũng tiến đến, người giúp nàng ta thay xiêm y, người lần lượt cất trang sức trên bàn trang điểm vào trong tráp.

Nhan Ngọc phân phó một tiểu cung nữ: "Ngươi, đi mang một chén nước đậu xanh lại đây cho chủ tử giải khát", tiểu cung nữ đó vâng dạ chạy đi, đồng thời Nhan Ngọc cũng tiến đến bóp vai cho Tôn Tình Thiên, miệng không ngừng than vãn chủ tử hôm nay đã chịu ủy khuất rồi, hi vọng chủ tử cố gắng một chút vì hoàng thượng, để hoàng thượng hiểu rõ tâm ý của người.

Cho đến khuya, khi Tôn Tình Thiên đã nằm xuống nhuyễn tháp, để cung nữ buông rèm, nàng ta nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra. Một phát hiện bỗng lóe lên trong đầu Tôn Tình Thiên.

Cung nữ ban tối nói bản thân nàng là cung nữ làm việc nặng, vậy mà da nàng ta lại trắng đến vậy.

Không có khả năng!

Cung nữ đó đã nói dối.

Vì cái gì chứ?

(*) Hoa sen tím