Kinh Hồng Vũ

Chương 112: Gặp lại cố nhân



《Dịch - Văn Giai Hài Tử

Beta - Lý Gia An》

============❤️============

Liên minh quân sự Ngu – Kỳ tính ngồi không hưởng lợi, định tu hú chiếm tổ thế nhưng bất ngờ bị U quân tập kích, bốn vạn đại quân vội vàng tháo chạy giờ phút này chỉ còn một nửa. Hai vạn đại quân vội vã di tản, một đường băng qua sa mạc tiến thẳng về hướng đông.

Đã qua giờ Tý, nhiệt độ ngoài trời giảm xuống rõ rệt, bóng đêm dày đặc. Nếu cường ngạnh chỉnh quân truy đuổi, chỉ sợ khó lòng vượt qua được cái lạnh đêm đen của đại mạc, chưa kể đến việc di chuyển trên cát rất khó khăn, mà đại mạc rộng lớn, muốn tìm thấy kẻ thù như mò kim đáy biển. Vì vậy, Cố Hiểu Mộng hạ lệnh đóng doanh tại chỗ. Sau đó lại thỉnh Vu vương từ trong ngục tối nhiều ngày nay trở lại thạch điện đoàn tụ cùng tiểu công chúa. Nhìn phụ tử hai người thắm thiết ôm nhau khóc, nàng lặng lẽ lui ra ngoài, nhìn lên bầu trời rộng lớn trước mặt.

Nơi giao nhau giữa đại mạc và bầu trời tối đen, trăng trên cao tựa như móc câu, ánh sáng chiếu xuống, cát sáng như tuyết.

Long Xuyên Phì Nguyên cùng đại quân của hắn có lẽ đã khuất xa tầm mắt nàng từ lâu. Nhưng cho dù là như vậy, nàng cũng sẽ truy đuổi tới cùng, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ lôi hắn ra, bắt hắn phải trả đại giá.

"Trăng khi tròn khi khuyết, người lúc thịnh lúc suy."

Cố Hiểu Mộng âm thầm phát thệ ở trong lòng, gương mặt mang theo sự túc lệ(*) hơn bao giờ hết.

Ung Đô – Ngu quốc.

Tuyết bay đầy trời, sương phủ khắp núi.

Căn phòng vốn luôn đóng chặt rốt cuộc cũng chịu mở ra vài khung cửa sổ để thông gió. Bên trong phòng không có một ai, đồ đạc đều được dọn dẹp sạch sẽ, dường như nơi này không hề tồn tại một chút dấu vết nào cho thấy có người sống.

Bạch y nữ tử khoát lên mình áo choàng lông chồn đứng chờ trước hiên. Qua một lúc lâu sau mới thấy một cặp nữ tử đứng tuổi đi ra từ khu sương phòng phía Tây. Hai nàng dường như đang tranh cãi gì, chỉ thấy có một người dứt khoát quay đầu đi thẳng về hướng Lý Ninh Ngọc, người còn lại mang theo một tay nãi khá nặng vội vã chạy theo sau, còn không quên làu bàu.

"A Sênh, Ngọc Nhi thương thế chưa khỏi, làm sao có thể để con bé mang theo đống đồ nặng thế này được. Còn chưa kể, con bé còn đang trong độ tuổi đào mận, sao lại bắt con bé mặc nón lông, mang ủng hươu, còn có cả đống lương khô cùng hoa quả. Nếu con bé muốn ăn, thì trên đường đi sẽ ghé vào mua. Nhiều đồ như vậy, con bé mang theo sẽ rất mệt."

"Đường lớn ngõ nhỏ đều bị tuyết phủ đầy, Ngọc Nhi phải mua lương khô cùng trái cây ở đâu? Nàng cũng nói thương thế con bé chưa lành, vậy trời lạnh như vậy con bé phải chống chọi như thế nào?" Sở Vân Sênh liếc Nguyên Phóng Cầm một cái, sau đó thật sự không thèm để ý đến Nguyên Phóng Cầm nữa, nàng đi đến bên người Lý Ninh Ngọc: "Nào, Ngọc Nhi, con đến đây."

Một chiếc áo lông nữa được khoát lên, cả người đều nặng trịch, Lý Ninh Ngọc có cảm giác muốn khóc, khóc là vì sự yêu thương sâu đậm của sư nương dành cho mình, là tình thương của trưởng bối dành cho hậu bối trong nhà.

Nguyên Phóng Cầm ở một bên chỉ nhẹ mỉm cười, nàng chủ động bước lên xách hết tay nải của Lý Ninh Ngọc, để đồ đệ nhà mình có thể chuyên chú nghe thê tử nhà mình tiếp tục dặn dò ti tỉ thứ trên đời.

Bọn họ vừa nói vừa đi, rốt cuộc cũng đi đến trước sân phủ đầy tuyết trắng, cự thú hung mãnh đã sớm đứng đó chờ đợi chủ nhân nhà mình.

Sở Vân Sênh có chút sợ sệt thân thể to lớn hung mãnh của Báo tuyết, vì vậy nàng liền dừng bước, nắm tay Lý Ninh Ngọc, tiếp tục dặn dò: "Con đó, nhớ phải chú ý giữ gìn sức khỏe thật tốt. Ra ngoài chỉ có một mình, nhớ phải chú ý uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đúng giờ, không được cố sức làm, trời quá lạnh thì nghỉ chân, không được chạy lung tung khiến cho thân thể mệt mỏi... Ài, con biết chưa!?"

"Sư nương an tâm, đồ nhi cũng là đại phu mà, sẽ biết tự chăm sóc tốt chính mình, người đừng quá lo lắng. Thời tiết chuyển lạnh rồi, người và sư phụ vào trong đi, nhớ phải cẩn thận giữ gìn sức khỏe. Đồ nhi đi đây!" Lý Ninh Ngọc mỉm cười, khoát tay ra hiệu cho Nguyên Phóng Cầm cùng Sở Vân Sênh nhanh chóng trở lại sương phòng để sưởi ấm thân thể.

Hôm qua, nàng nhận được phi cáp truyền thư từ Chúc Vu gửi tới, chính vì vậy mới quyết định lên đường. Tối qua, nàng đã nói lời tạm biệt với sư phụ cùng sư nương, cho nên hôm nay hai người cũng không giữ nàng lại nữa. Sau khi nhìn nàng để hết hành lý lên người Báo tuyết, sau đó yên ổn leo lên lưng Báo tuyết ngồi. Lúc này, hai người mới yên tâm đi vào trong.

Lý Ninh Ngọc vuốt ve đầu cự thú, ngay lúc nàng chuẩn bị hạ lệnh cho Báo tuyết khởi hành đi thì từ đằng xa, một trận gió ngựa thổi tới, con ngựa nâu phi nước đại đến, trên lưng nó có một nữ tử đội nón tuyết, khoát áo choàng màu xám ánh vạt nhạt, nét mặt phong tình kiểu diễm xen lẫn sự hoảng hốt, lo lắng.

Hà Tiễn Chúc phóng xuống ngựa vội vàng chạy đến bên người Lý Ninh Ngọc: "A Ngọc, ngươi sao rồi? Ngô Chí Quốc nói ngươi bị trúng Lục Dương Tán Hồn Chưởng của sư phụ, là thật sao?"

Hà Tiễn Chúc xoay tới xoay lui, nhìn hết một lượt thân thể Lý Ninh Ngọc, thấy nàng không có gì bất thường mới thở phào, sau đó khó hiểu lên tiếng: "Ngươi bị trúng một chưởng của sư phụ, sao có thể lành nhanh như vậy? Làm sao có thể được chứ?"

Hỏi xong lại không yên tâm, tiếp tục xoay vài vòng, cẩn thận quan sát một lần nữa.

"Tiễn Chúc, ta không sao. Lúc xuất chưởng, sư phụ đã nương vài phần, hơn nữa căn cơ nội lực của ta cũng rất ổn. Cho nên một chưởng này, ta có thể chịu được. Chỉ là kinh mạch bị tổn thương, nội lực không thể hồi phục lại như trước đây." Lý Ninh Ngọc bị Hà Tiễn Chúc xoay tới xoay lui đến chóng mặt, cuối cùng nàng bắt lại vai nàng ấy, hỏi: "Ta nhờ Ngô Chí Quốc kêu ngươi mang đồ tới, thế nào rồi, ngươi có mang theo không?"

"Có mang theo." Hà Tiễn Chúc vừa nói vừa tháo cái túi nhỏ bên thắt lưng xuống, mở ra, bên trong túi nhỏ là một viên thuốc: "Hoàng thượng hạ lệnh, phàm là những ai có liên quan đến Vân Khuyết Lâu đều sẽ bị bắt. Khi tin tức này vừa bị lộ ra ta đã sớm rời khỏi, còn Ngô Chí Quốc thì dẫn theo một nhóm huynh đệ đi lẩn trốn. Vân Khuyết Lâu đã bị Ngự Lâm Quân dàn trận vây lấy, một con muỗi cũng khó lòng bay lọt. Ta không biết võ công nên đã phải bỏ ra rất nhiều rất nhiều tiền mới có thể mua chuộc được một tên thủ vệ để hắn giúp ta lẻn vào bên trong lâu. Mà A Ngọc, Hoá Công Đan một khi nhập thể thì Nhâm Đốc nhị huyệt không thể vận khí, võ công xem như hoàn toàn bị phế, ngươi cần đến cái này để làm gì? "

"Hóa Công Đan, vốn dĩ ban đầu gọi là Thần Đan." Lý Ninh Ngọc tiếp nhận lấy túi nhỏ từ trong tay Hà Tiễn Chúc, chậm rãi giải thích: "Tiền triều hoàng đế vì muốn tăng cường nội công nên đã ảo tưởng đi đường tắt. Hắn tìm vô số luyện đan sư để họ cùng nhau luyện ra một loại đan dược thần kỳ có thể kích phát hết tiềm năng trong thân thể con người, vì vậy mà Thần Đan giúp kích phát nội lực được luyện chế ngày đêm. Tuy nhiên loại đan dược này rất khó luyện chế, những người thử thuốc trong vòng nửa ngày, nội lực trong người được kích phát tăng lên gấp bội, thế nhưng chỉ nửa ngày sau nội lực liền tiêu tán, thậm chí là căn cơ nội lực ban đầu cũng bị mất theo. Qua nhiều lần tìm cách khắc phục cũng không được, cuối cùng luyện đan sư đã gọi Thần Đan là Hoá Công Đan."

"Công lực tăng rồi đột nhiên tiêu tán, cái này là vì sao?" Hà Tiễn Chúc không hiểu hỏi. Nếu như có loại đan dược giúp tăng tiến nội lực, đối với một người không có thiên phú võ học như nàng rất tốt, nàng sẽ trực tiếp ăn luôn mười viên, đến lúc đó nàng sẽ có thể trở thành sát thủ của Vân Khuyết Lâu, khiến cho võ lâm thiên hạ đều sợ mất mật.

"Trăng tròn ắt khuyết, vật thịnh tất suy. Nguồn nội lực ít thời bộc phát, cơ thể không quen với sự thay đổi đột ngột này khiến cho kinh mạch bị rối loạn, Nhâm Đốc nhị huyệt bị vỡ, dẫn đến bị phản tác dụng."

Lý Ninh Ngọc vuốt ve đầu Báo tuyết, sau đó thuận thế leo lên. Báo tuyết nãy giờ nằm chờ nàng đến nóng nảy, lỗ mũi hừ hừ, cái đuôi thì ngoeo nguẩy không ngơi.

Hà Tiễn Chúc nhíu mày suy nghĩ những gì Lý Ninh Ngọc vừa nói, nàng dường như nghĩ được cái gì liền nhanh chóng hỏi: "A Ngọc, nói cho ta biết, nội lực của ngươi bây giờ còn được mấy phần?"

Lý Ninh Ngọc nhờ Hà Tiễn Chúc lấy viên đan dược này ra, vốn dĩ không phải là muốn hủy đi võ công của ai. Chẳng qua là nàng muốn mượn viên thuốc này trợ lực cho nàng vào thời điểm quan trọng, nó có thể cứu nàng cũng có thể giúp nàng bảo hộ những thứ nàng muốn bảo hộ.

"Ba, bốn phần cũng được, một, hai phần cũng không sao. Võ công là do ngày đêm rèn luyện mà thành, cũng chỉ là vật ngoài thân, không cần quá quan tâm." Lý Ninh Ngọc khẽ nhếch môi, nàng vỗ nhẹ một cái vào đầu Báo tuyết, Báo tuyết lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía trước: "Đại bộ phận con người trên thế gian này đều giống như ngươi, đều là người bình thường không biết võ công. Võ công cũng chỉ có thể giúp mình nhất thời chứ không phải là vĩnh viễn."

"Rồi cũng có một ngày, thiên hạ quy về một mối, thịnh thế đến, mọi người sẽ không cần đến võ công cũng có thể tự mình thiết lập một mảnh giang sơn yên bình." Lý Ninh Ngọc càng đi càng xa, thâm âm cũng càng lúc càng huyền ảo, cuối cùng là hoà tan vào trong một trời tuyết trắng dày đặc, xa xa còn thấy bụi tuyết mịt mù.

Một đường đi không ngừng nghỉ, mặc kệ gió sương, Lý Ninh Ngọc nhờ vào khứu giác nhạy bén của Báo tuyết mà đuổi theo sau Cố Hiểu Mộng. Cuối cùng, khi tới Vu Đô đã là buổi tối của nhiều ngày sau.

Thạch điện hùng vĩ nằm giữa đại mạc mênh mông tựa như điều kỳ diệu được tạo hoá ban tặng.

Đại mạc rộng lớn mang theo sự hoang dã ẩn chứa vô số bí ẩn, vừa mạnh mẽ lại phảng phất nét dịu dàng. Đẹp đến mức khiến người nhìn thấy đều phải kinh ngạc cảm thán. Không ai có thể tưởng tượng được, nơi này vừa trải qua một đại nạn sinh tử.

Cố Hiểu Mộng không có ở trong doanh trại, Lý Ninh Ngọc đi theo vệ binh vào lều của nàng. Bên trong lều rất đơn giản, một cái bàn, một cái ghế và một cái giường.

Bão cát thường xuyên thổi qua, đồ đạc trong lều không được lau dọn nên sớm đóng một tầng bụi bặm thật dày. Lý Ninh Ngọc cũng không nói gì, nàng im lặng phủi đi một ít bụi, sau đó ngồi xuống. Mà vệ binh đứng sau lưng nàng tay chân luống cuống, dường như đang lưỡng lự việc gì đó, cuối cùng rụt rè lên tiếng.

"Phu nhân, tướng quân... Tướng quân nhiều ngày nay đều ở lại nội điện để bồi Tam công chúa, người có muốn thuộc hạ đi thông tri một tiếng hay không? "

"Không cần đâu." Lý Ninh Ngọc lấy một túi dược liệu trong tay nãi ra giao cho vệ binh, nói: "Ngươi giúp ta tìm ngươi biết sao thuốc, để người đó sao cái này giúp ta là được rồi."

"Dạ."

Vệ binh nhận lấy túi thuốc, nhanh chóng rời đi. Lý Ninh Ngọc ở lại thu dọn căn lều một chút, sau đó lấy ra một bộ y phục để đi thanh tẩy cơ thể.

Sau khi thanh tẩy cơ thể sạch sẽ, khi trở về lều, Lý Ninh Ngọc nhìn thấy đèn bên trong lều cháy sáng soi rọi một bóng dáng mảnh mai, trong viền mắt nàng lập tức câu lên ý cười tiến vào bên trong.

Mở rèm ra, mùi vị vừa đắng vừa nòng của dược liệu xọc vào mũi. Mà ở bên bàn là bóng dáng một nữ nhân, tóc nàng ấy được buộc cao, khoát trên người một kiện trường bào đạm màu. Lý Ninh Ngọc định cho nàng ấy bất ngờ, vì vậy nàng lặng lẽ tiến tới, chỉ là nàng vừa mới đi được vài bước thì nàng ấy quay đầu lại. Nét mặt nàng lập tức đanh lại, hàn khí từ tận sâu trong xương cốt liền lập tức thoát ra, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo vạn phần.

"Ngươi là ai? Sao lại ở đây?"

Ngũ quan người này rất đỗi bình thường, chỉ là trên gương mặt bình thường ấy lại có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt lóng lánh tựa như khảm ngọc, một cái liếc nhìn liền toát ra nét yêu mị câu lấy hồn phách con người.

Không biết vì sao nàng luôn có cảm giác đã nhìn thấy ánh mắt này ở đâu đó rồi.

Thạch Tê Nham bất ngờ quỳ xuống, chấp tay nói: "Mạt tướng Thạch Tê Nham, vừa mới sao thuốc cho phu nhân xong liền mang tới. Nhưng khi thuộc hạ ở bên ngoài gọi vào thì không nghe thấy âm thanh đáp lời, sợ phu nhân xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới tự tiện xông vào. Thỉnh phu nhân trách tội! "

"Đứng dậy đi." Nàng nhớ trong thư Cố Hiểu Mộng gửi cho nàng có nhắc tới trong doanh có một người trung tướng. Nhìn diện mạo hơi thô của nữ nhân trước mặt, có lẽ là vị trung tướng từ U Đô điều tới như trong thư Cố Hiểu Mộng đã nhắc đến.

"Tạ phu nhân." Thạch Tê Nham đứng dậy, chỉ vào bát thuốc nóng hổi ở trên bàn, nói: "Phu nhân, thuốc đã sao xong, phu nhân có thể uống."

"Đa tạ." Lý Ninh Ngọc đi đến bên bàn, ngồi xuống. Tay ngọc vươn ra cầm thìa, khuấy khuấy vài cái, sau đó múc lên thử một ngụm: "Thạch trung tướng, chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"

Thạch Tê Nham sau tiếng cảm ơn của Lý Ninh Ngọc đã nhấc chân rời khỏi, chỉ là vừa mới đi được nửa đường đã nghe thấy thanh âm của Lý Ninh Ngọc, môi nàng bất giác câu lên rồi hạ xuống, xoay người lại, đáp lời: "Hồi phu nhân, mạt tướng và người đã có duyên gặp gỡ vài lần tại Phong Nhã Các ở U Đô, chỉ là lúc đó mạt tướng để mọi người gọi mình một câu Thạch công tử."

"Thạch công tử?" Mi tâm Lý Ninh Ngọc khẽ nhíu lại, dường như nàng đã nhớ ra được gì: "Ngươi là... Đại đương gia của Thạch gia tiêu cục?"

Năm ấy trà trộn vào U Đô dưới lớp vỏ bọc hoa khôi của Phong Nhã Các, vị Thạch công tử này là khách quen của quán. Chỉ là lúc đó người này luôn ở dưới đài nghe nàng đánh đàn, chưa bao giờ cùng nàng giao tiếp qua. Cho tới một lần, người này đã thắng một nam nhân khác trong cuộc đấu giá trong quán. Hai người ngồi trong nhã gian, qua loa nói vài câu khách sáo, sau đó người này chủ động xin rời đi trước.

Có lẽ vì vậy mà nàng ấn tượng với đôi mắt lóng lánh này.

"Chính là tại hạ, Lý cô nương, trí nhớ của nàng tốt thật." Thạch Tê Nham không tự chủ được mà mỉm cười, đuôi mắt câu lên một cách thoải mái.

"Thạch gia tiêu cục là tiêu cục lớn nhất đế kinh, ngươi vì sao không tiếp tục làm sinh ý mà chạy ra bán mạng cho triều đình?"

"Lý cô nương có điều không biết, sau khi nàng rời khỏi Phong Nhã Các, Thạch gia tiêu cục đã xảy ra biến cố. Triều đình thuê Thạch gia áp tải quan ngân, nhưng đi được nửa đường thì bị chặn cướp. Quan phủ sợ ở trên trách phạt xuống liền phán tội Thạch gia tiêu cục âm mưu cướp đoạt quan ngân, toàn cục đều bị tru diệt. Cũng nhờ thân thủ tốt mà ta may mắn chạy thoát, sau đó gia nhập nghĩa quân, quyết một lòng vì huynh đệ trong tiêu cục mà báo thù."

"Thì ra là vậy..."

"Chuyện cũ của ta cũng chỉ có vậy. Nhưng duyên của ta và nàng, không chỉ có vậy." Thạch Tê Nham lại mỉm cười, trong đôi mắt liền ánh lên một màu tươi sáng, tựa như hoa nở, rực rỡ chói mắt.

"Lời này có ý gì? " Nụ cười cùng giọng điệu khi kể chuyện vô cùng khẳng khái cùng tự tin, điều này rất giống Cố Hiểu Mộng. Lý Ninh Ngọc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thạch Tê Nham, bất giác cũng bị cuốn theo, trong lòng bất chợt mềm mại lại.

Thạch Tê Nham thấy Lý Ninh Ngọc buông xuống phòng bị, lại chăm chú nhìn nàng, nàng liền vui vẻ đi đến bên cạnh nàng ấy, chậm rãi nói: "Ta sinh ra ở Ngu quốc, cũng là một cô nhi. Có một lần ăn xin ở ven đường,có một nam nhân lạ mặt đã nhặt ta về hoàng cung, ném ta vào trong một đám trẻ khác. Hắn nói với ta, nếu ta muốn sống thì phải chăm chỉ luyện võ. Nhưng lúc đó ta quá nhỏ, cơ bản không thể tự cứu lấy bản thân. Có một tên hài tử to lớn, người này lúc nào cũng giành lấy đồ ăn của ta, ngăn ta luyện võ, thậm chí còn phá không cho ta ngủ..."

"Ngươi cũng là..." Lý Ninh Ngọc kinh ngạc mở to mắt, tiếp tục nghe Thạch Tê Nham nói tiếp.

"Bài đánh giá hàng năm, ta không thể vượt qua được. Vì vậy, nam nhân ấy đã đuổi ta ra khỏi cung. Trước khi rời đi, cuối cùng ta cũng có can đảm để phản kháng lại hài tử to lớn ấy, chỉ là lúc đó tên hài tử ấy lại kéo thêm đồng bọn, ta bị đánh đến mất nửa cái mạng. Cũng may có người đã kịp thời ra tay cứu ta."

Thạch Tê Nham nói đến đây thì dừng lại, trong đôi mắt lóng lánh dạt dào sóng tình.

"Nàng không lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, nhưng võ công của nàng rất lợi hại. Nàng đánh đuổi bọn chúng đi, còn cho ta mười văn tiền. Nàng nói với ta, vô luận là có chuyện gì đi chăng nữa, ta cũng phải sống, bởi vì chỉ có sống mới có thể nhìn thấy hy vọng." Thạch Tê Nham nói xong thì đưa tay chạm vào dây roi đang vắt bên hông của mình, đồng tiền được xâu làm tiên tuệ, chúng va vào nhau, phát ra những tiếng leng keng, leng keng.

Lý Ninh Ngọc dường như mơ hồ nhớ ra gì đó, muốn mở miệng nói nhưng nàng không biết phải nói gì.

Thạch Tê Nham lại mỉm cười, đuôi mắt cũng toát lên tình cảm, tiếp tục nói: "Sau đó, ta được một vị tăng lữ tốt bụng cưu mang. Ta nhớ tới lời nàng đã nói với ta, vì vậy ở trong chùa ta ngày đêm khổ luyện, chưa từng chễnh mảng. Ngày qua ngày, cuối cùng ta cũng gặp lại được người mà ta luôn khắc ghi trong tâm. Hôm ấy, nàng dắt theo một nam nhân yếu ớt quỳ gối trước tượng Phật, muốn hắn ta lập thề với nàng."

Thạch Tê Nham dừng lại nhìn Lý Ninh Ngọc, thế nhưng Lý Ninh Ngọc không nói gì, trước sau vẫn chỉ chăm chú nhìn nàng. Thạch Tê Nham chớp mắt một cái, mỉm cười nói ra nguồn gốc tên của mình.

"Ta vốn không có tên họ, là lão phương trượng trong chùa nói với ta, ngũ hành của ta khuyết thổ, cho nên đặt tên cho ta là Thạch Nham. Nhưng vào ngày đó, ta đã thêm một chữ Tê vào giữa. Từ đó về sau, tên của ta chính là Thạch Tê Nham."

Lý Ninh Ngọc vẫn chăm chú nhìn nàng.

"Ngày đó ở trong chùa, nàng nói với nam nhân đó, nếu hắn muốn hoàng vị, nàng sẽ giúp hắn thượng vị, chỉ cần hắn đáp ứng hy vọng của nàng..."

"Quốc hữu sở ninh, Dân hữu sở tê."(*) Lý Ninh Ngọc tiếp lời Thạch Tê Nham, ánh mắt chiếu thẳng người nàng ta càng thêm ý vị thâm trường.(*)

=======================

*** Chú giải:

(*) Túc lệ: Nghiêm trang, nghiêm túc.

(*) Quốc hữu sở ninh, dân hữu sở tê: Nước có yên bình thì dân mới có thể có chốn yên ổn để về.

(*) Ý vị thâm trường: Diễn tả cảm xúc, ý tứ sâu xa, sâu sắc.

___ 🗻❤️🦌___

• Lời tác giả: Không phải cp với A Lam, mà là tình địch của tiểu Cố.

• Lời Văn Giai Hài Tử: Mới chương trước còn nghĩ nhân vật phục dựng giống bạn học Cố là vì ghép cp với A Lam. Ai ngờ... tác giả cua khét lẹt vậy chèn quơ...

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!