Kinh Hồng Vũ

Chương 54



"Tiểu Bạch ngươi làm gì!?" Tiểu Du đẩy ra cửa gỗ bước vào, vừa vặn nhìn thấy được cảnh tượng khiến nàng kinh hoảng.

Tiểu Du nàng nhìn thấy, ở trước mặt của nàng, trên bàn lớn có thật nhiều tảng thịt tươi, toàn bộ đều nhuộm máu đỏ đến chói mắt, cỗ hương khí huyết dịch tanh tưởi truyền đến, khiến nàng bao tử nhận thức phát nôn. Tiểu Bạch ngồi bên cạnh, trên tay cầm lấy thịt tươi khó ngửi đưa lên miệng cắn xé, chậm rãi nhai, mới nuốt xuống. Đối phương quanh miệng đều dính đầy máu, loang lổ khó nhìn, nhìn đến đối phương giống như không thấy khó ngửi, lại còn ăn giống như ăn phải mỹ vị như vậy. Sau đó còn cười đến thật cao hứng.

"Tiểu Bạch ngươi... ngươi thế nào!?" Tiểu Du bước đến gần, thật sự không thể chịu đựng loại này hương khí, liền đưa tay che đi mũi.

Đối phương cư nhiên nhìn nàng, một bộ dạng giống như không có gì xảy ra.

"Ngươi cư nhiên lại ăn thứ này!?" Tiểu Du trong lòng có điểm kinh sợ, nàng cũng không dám tin.

Đối phương cũng không lên tiếng trả lời nàng, tiếp tục quay đầu ăn vào thịt tươi.

"Lão đại! Lão tam! Các ngươi mau đến! Mau đến a!" Tiểu Du lớn tiếng một chút gọi, thanh âm vang khắp nơi.

Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy nghe thấy tiếng hét, một cái giật mình, liền y phục chưa kịp đổi thì chạy đi. Khi đến nơi, các nàng cũng là bị dọa một trận.

"Lão đại các ngươi nhìn! Lão nhị hắn khác thường!" Tiểu Du nắm lấy Tiểu Hắc vạt áo, kéo nàng đến gần.

"Lão nhị ngươi vì sao đem thứ này ăn vào? Ngươi không phải chán ghét thức ăn sống đi?" Tiểu Hắc đến bên cạnh, đem Tiểu Bạch kéo lên, để nàng đối mặt bản thân.

Tiểu Bạch ánh mắt hung tợn đối diện Tiểu Hắc, biểu hiện rõ ràng tức giận.

"Tiểu Bạch sẽ không như vậy thất thố, ngươi căn bản không phải Tiểu Bạch! Nói! Ngươi rốt cuộc là kẻ nào!?" Tiểu Thụy nắm lấy cổ áo đối phương, thật mạnh kéo đến.

Tiểu Bạch dùng lực hất tay, liền tránh thoát khỏi đối phương thủ pháp, ôm quyền hướng Tiểu Hắc đánh tới.

"Tiểu Du giúp một tay!"

Tiểu Hắc đảo người tránh được, nàng cùng Tiểu Thụy mỗi người một bên nắm lấy cánh tay của đối phương, một cước đáp trên bụng, đưa chân gạt một cái, liền đem đối phương chế trụ trên bàn.

"Ngươi nói! Ngươi thật ra là kẻ nào! Tiểu Bạch hiện tại là ở nơi nào!?" Tiểu Hắc trảo thủ đặt trên cổ đối phương, một tiếng truy vấn người.

Nhân khẩu bị chế trụ không thể cử động, chỉ có trong miệng phát ra mấy tiếng loại thanh âm kỳ lạ.

"Ngươi mau nói! Ngươi vì sao cải trang hắn! Tiểu Bạch hiện tại ở nơi nào!? Ngươi lập tức nói!" Tiểu Du thật nhanh tiến tới, chuẩn xác ngự trên đối phương thân thể, liền mấy quyền hạ xuống mặt hắn.

Nhân khẩu bị nàng đánh ở trên mặt, lập tức nôn ra máu, liên tiếp ho khan, bên phải nhãn châu bị người đánh thành một dạng bầm tím khó coi.

"Tiểu Du dừng tay, mau dừng tay! Ngươi nếu như tiếp tục sẽ đem hắn đánh chết!" Tiểu Hắc tiến lên ngăn cản nàng.

"Ngươi nếu như đánh chết hắn, chúng ta thì không thể biết Tiểu Bạch là ở nơi nào." Tiểu Thụy nhận thấy dưới chân nhân khẩu ý định cử động, liền một quyền hạ xuống bụng hắn.

"Ngươi nói! Ngươi là ai?!" Tiểu Hắc hướng đến nhân khẩu lớn tiếng hỏi.

"Ngươi nếu như không nói, chúng ta liền tiếp tục đánh!" Tiểu Du ý định tiến lên, lại bị Tiểu Hắc ở bên cạnh ngăn cản.

"Nói... ta nói...!" nhân khẩu ôm ngực thống khổ ho thành tiếng.

"Ngươi là ai!" Tiểu Thụy dùng thêm lực đè lên hắn.

"Là tiểu Tầm! Ta là tiểu Tầm!" nhân khẩu thật nhanh trả lời, không dám chậm trễ nửa lời.

"Ngươi là tiểu Tầm!" Tiểu Du kinh ngạc trợn mắt.

"Phải, phải, là tiểu Tầm Tầm a!" hắn liên tiếp gật đầu.

"Ngươi không phải nên ở Minh Giới? Vì cái gì đến nơi này? Còn ở Tiểu Bạch hình thái cải trang hắn?" Tiểu Thụy buông tay, giải khai đối phương.

"Ta vốn dĩ ở Minh Giới bồi a nương, lại không hiểu phụ thân vì cái gì cư nhiên đem tại gọi lên, đối ta căn dặn cải trang thành người, sau đó không nói gì thì đã rời đi rồi." tiểu Tầm xoa xoa bản thân trên bụng lãnh thương tích, đau đến nhăn nhó.

"Là nàng căn dặn ngươi đem nàng cải trang một lần?" Tiểu Hắc ngồi xuống bên cạnh, nghi hoặc hỏi đến.

"Phải a." tiểu Tầm gật gật đầu.

"Hắn vì sao làm như vậy?" Tiểu Du kéo đến cái ghế nhỏ ngay thẳng ngồi, mới tiếp thăm dò.

"Phụ thân không cùng ta nói vì sao người làm như vậy đi." tiểu Tầm đem ngụm máu phun ra ngoài, lại nhận thấy khoang miệng có nơi trống rỗng, nhất định là lúc nãy răng cũng bị đánh gãy rồi a.

"Vương Thượng đại nhân biết được?" Tiểu Thụy hỏi thêm một câu.

"Nương nàng không biết, phụ thân người đều không chuẩn ta cùng nương nói." tiểu Tầm khổ sở cầm lên cái răng bị gãy, gói vào khăn tay, nghĩ đến trở về nhất định phải hướng nương kêu oan.

"Ta nhớ được ngươi bản thể chính là một cái thanh long, tuyệt không thể tự thân chuyển hóa thành hình người thân thể đi, thế nhưng hiện tại ngươi lại vì cái gì có thể cải trang hắn đâu?" Tiểu Du vuốt cằm suy nghĩ một chút.

"Là phụ thân ở trên ta thân thể hạ ấn chú, đem ta hình dáng làm thành người." tiểu Tầm động đến vết thương một chút, liền bị đau kêu thành tiếng, bọn họ ra tay hảo ngoan tuyệt nha.

Tiểu Hắc trong lòng thì hiểu rõ, ở trên bàn bày ra giấy mực, viết đến bức thư, song lại hướng tiểu Tầm căn dặn mấy câu. "Tiểu Tầm, trở về liền đem thư cấp đến Vương Thượng đại nhân."

"Hiểu rõ."

Tiểu Tầm gật đầu, liền biến thân trở lại bạch hổ hình thể, Tiểu Hắc đem thư bỏ vào ống trúc lại cột lên trên cổ của tiểu bạch hổ. Tiểu Tầm đi được hai bước, nghĩ đến bản thân vốn dĩ được ăn ngon, lại vô thanh vô thức bị bọn họ đánh đến thương tích đầy mình, dâng đến một trận ủy khuất, quay đầu cắn lấy khối thịt tươi mới chịu rời khỏi.

Phía bắc.

Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai vào tới trong thành, liền tùy tiện tìm một cái tiểu điếm lưu lại. Tiểu Bạch cùng lão bản hảo hảo bàn toán giữ hai phòng lớn, thế nhưng Dung Đới Giai ở bên cạnh liên tục kêu gào phản đối, nàng nói nàng không muốn một mình một phòng, nàng sợ hãi lại sẽ bị kẻ khác đánh ngất mang đi. Tiểu Bạch trong lòng biết được này nữ nhân có bao nhiêu phần phóng túng, bản thân cùng nàng ở chung một phòng nhất định là bị nàng nháo đến không yên ổn, liền như vậy trực tiếp hướng lão bản nói để cho nàng phòng lớn, bản thân ở phòng nhỏ bên cạnh.

Dung Đới Giai một đường oán than tới nơi, lại ở trước cửa một câu hai giữ không đi vào. Tiểu Bạch nghĩ qua từ đầu hẳn là không nên để nàng đi theo, hiện tại lại như vậy hảo phiền phức, nhìn nàng ở trước cửa trì trệ, thật sự chịu không nổi liền trực tiếp mở cửa, đem nàng đẩy vào trong, bỏ mặc nàng có như thế nào mắng chửi liền không lưu tình đóng cửa. Trở lại hướng tiểu nhị gọi đem cho nàng nước nóng cùng thức ăn, sau đó mới quay về phòng.

Qua đi một canh giờ, Tiểu Bạch đã hoán một kiện khác y phục, đi tới trước phòng của Dung Đới Giai gõ cửa. Đứng một lúc thì nhìn thấy cửa gỗ mở ra, Dung Đới Giai ánh mắt tức giận hướng đến bản thân, một câu đều không nói liền lướt qua bản thân đi tới trước.

Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai rời khỏi tiểu điếm ở trên đường lớn tửu lầu. Dung Đới Giai hỏi qua nàng, vì cái gì lại không ở tiểu điếm ăn cơm, lại phải ra ngoài bất tiện như vậy, hơn hết nàng không yêu thích ở bên ngoài xuất đầu lộ diện để người khác ngươi nhìn ta nhìn. Tiểu Bạch đối nàng nói ở đó chỉ là một cái tiểu điếm, nơi như vậy thông thường sẽ không thu xếp làm cơm, chỉ có thể ở trọ, nếu như có thể làm cơm, cũng chỉ là những thức ăn bình thường, nàng nhất định sẽ không động đũa.

Tiểu Bạch thời điểm vào thành đã hướng nàng mua đến vài kiện y phục, thế nào thật sự trùng hợp như vậy, Tiểu Bạch vận bạch y thêu trúc chỉ, mà nữ nhân Dung Đới Giai ở bên cạnh lại vận kiện hồng y hoa văn lại là loại hoa nở trên thân trúc, thì vô tình hay cố ý nhìn đến giống như một đôi phu thê tương thích. Ở trên đường, người người đều hướng mắt nhìn đến các nàng, Tiểu Bạch cảm thấy có phần kỳ quái. Hận bản thân thời điểm mua y phục lại không như vậy chú ý, để này một màn mất mặt phát sinh.

Tiểu Bạch để Dung Đới Giai theo ý nàng chọn một cái tửu lâu, nàng nhìn qua một lần, An Vĩnh lâu này là nơi nhìn được nhất, thì mới kéo Tiểu Bạch đi vào.

Chọn bàn nhỏ trên lầu hai ngồi xuống, Tiểu Bạch vốn dĩ hướng tiểu nhị gọi mấy món ăn, cư nhiên này nữ nhân Dung Đới Giai mở miệng liền nói ở đây thức ăn toàn bộ đều đem lên. Tiểu nhị trong lòng hoan hỉ, lần này thì đón được phú gia rồi, lập tức trở vào truyền đạt một lần. Tiểu Bạch nhìn nàng, nữ nhân này cũng quá phóng túng rồi đi, nàng trên người một lượng bạc cũng không có, hiện tại lại còn mạnh miệng như vậy?

"Gọi nhiều như vậy, ngươi ăn hết?" Tiểu Bạch hướng nàng hỏi một chút.

"Không cần ăn hết, chỉ cần thứ gì có thể xem thuận mắt, ăn ngon miệng thì được rồi." Dung Đới Giai phi thường đương nhiên.

"Không thể lãng phí." Tiểu Bạch rửa qua ly trà, song rót đến bôi trà, nhấp một ngụm.

"Ăn không hết cũng không phải vấn đề." Dung Đới Giai ánh mắt xem thường ném tới đối phương.

Thức ăn đem lên, thật sự là như nàng nghĩ, này nữ nhân Dung Đới Giai nàng chỉ ăn vài miếng liền đã buông đũa. Tuy nhiên cũng không thể trách được nàng, thức ăn ở đây quả thật có chút nuốt không nổi. Này tửu lâu nhìn qua cũng không nhỏ, thế nhưng thức ăn lại khó ăn như vậy, cũng là ủy khuất người trước mặt đi.

"Vì sao không tiếp tục ăn?" Tiểu Bạch trong lòng đương nhiên hiểu rõ, hiểu biết câu nói này của bản thân có bao nhiêu phần nực cười, thế nhưng vẫn như vậy đi hỏi đối phương.

"Thứ này còn có thể cho vào miệng sao! Khó ăn muốn chết rồi!" Dung Đới Giai nàng nhận định, nàng từ nhỏ đến lớn đều chưa từng phải ăn qua loại thức ăn khó nuốt như vậy.

"Ngươi lại gọi rất nhiều." Tiểu Bạch mờ mịt nói thêm một câu.

"Cư nhiên nhiều thứ như vậy cũng không có thứ nào ăn được, như vậy mới tức chết ta nha!" Dung Đới Giai mất hứng chống đỡ cằm, đối thức ăn loại này cũng không muốn nhìn đến nữa.

"Ta thì biết được vì sao đến được một lúc lâu lại không có người khác đi vào. Thì là thức ăn quá mức khó ăn." Dung Đới Giai mở miệng thật sự có một chút độc địa.

"Muốn đi nơi khác?" Tiểu Bạch đặt bôi trà rỗng lên bàn.

"Không đi! Mệt mỏi không muốn đi nơi khác! Không bằng ngươi làm cho ta ăn?" Dung Đới Giai một tiếng mắng chửi phiền phức, hướng đến Tiểu Bạch yêu cầu.

Tiểu Bạch nghĩ một chút, cuối cùng lên tiếng trả lời nàng.

"Được."

Tiểu Bạch cầm theo bản thân hộp gỗ đi tìm lão bản. Cùng hắn nói muốn mượn hắn trù phòng dùng một chút, lão bản là một cái lão nhân gia hơn năm mươi, hắn trên mặt cười thật vui vẻ gật đầu. Tiểu Bạch theo hắn đi tới trù phòng, nhìn một lần, nơi này cũng chỉ có hai cái nữ tử nhìn qua hẳn chỉ có mười mấy tuổi đứng bếp, khó trách thức ăn làm ra có phần không đủ vị, lại có chỗ dư vị. Lão bản cùng hai cái nữ tữ nói qua mấy câu liền mang theo các nàng rời khỏi, bàn giao trù phòng cho nàng.

Tiểu Bạch nổi lửa, để lên lò một cái chảo lớn chứa dầu, Tiểu Bạch ở trên thớt gỗ cắt đậu hũ, vừa vặn thái rau củ. Đến khi dầu nóng liền Tiểu Bạch cho vào hoa hồi, quế hương, hương tiêu, lá quế, ớt đỏ, gừng cùng hành lá, thật nhanh đảo qua liền tiếp tục cho vào thịt băm, liên tiếp xào qua, đến khi chín mới cho vào đậu hũ cùng dầu ớt, đảo qua một chút liền đem lên dĩa. Tiểu Bạch ngâm tôm trong nước lạnh, toàn bộ đều bóc vỏ, nhìn thấy dầu nóng liền thả vào hoa hồi, bột hoa tiêu cùng dầu ớt, sau đó cũng đem tôm thả vào chảo, cầm chặt xạn trên tay chuẩn xác đảo mấy lần, sau cùng là cho thêm một chút gia vị, món ăn thì đã hoàn tất. Tiểu Bạch nhìn hai dĩa thức ăn trước mặt, đại não phân định qua một lần, liền mới làm thêm một loại thức ăn thanh nhiệt một chút. Tất thảy hoàn tất, Tiểu Bạch rửa qua vật dụng cùng đem trù phòng thu xếp một lần, hoàn hảo đem theo thức ăn đi ra ngoài.

Dung Đới Giai cũng đói đến sắp không thể khống chế rồi. Nàng thân thể tuy ngồi ở đây, thế nhưng tâm thất sớm đã chạy đến trù phòng dò xét rồi. Đến khi ngửi được hương khí của thức ăn, đều khiến nàng suýt chút đã không thể kiềm chế mà chạy đến nhìn xem đi.

Tiểu Bạch để thức ăn lên bàn, cũng ở cái ghế bên cạnh ngồi xuống. Dung Đới Giai nhìn thức ăn ở trước mặt, thì giống như một cái dã thú nhìn thấy mồi ngon, chực chờ lao đến cắn xé. Tiểu Bạch lấy ra một ít thức ăn để vào chén của nàng, bản thân cũng ăn vào một miếng.

Dung Đới Giai một muỗng đậu hũ ăn vào miệng, nàng chỉ hận không thể lớn tiếng la hét thức ăn cũng quá ngon rồi. Đậu hũ nhìn đến trơn tru đẹp mắt, ăn vào miệng lại cực độ mềm mại, còn có hương vị kích đến khứu giác, cay tê đầu lưỡi, ngọt ở cuốn lưỡi, hương thơm của quế hương cùng ớt đỏ trong khoang miệng, khiến nàng không ngừng muốn ăn.

Đầu đũa lấy một con tôm cho vào miệng. Thịt tôm mềm mà không rã, giòn mà không nhừ, nhai đến thú vị. Vị gia của hoa tiêu cùng dầu ớt lưu lại trên lưỡi, còn có chua ở lưỡi trái phải, đầu lưỡi liên tiếp cảm nhận được gắt điểm của củ gừng, làm nàng ăn rồi lại muốn ăn thêm.

"Thật ngon quá! Ngươi như vậy đi thật lâu, cư nhiên trù nghệ cũng không có thuyên giảm, lại có phần hơn hẳn tuyệt hảo nha." Dung Đới Giai ăn được thứ tốt, trong lòng đương nhiên cũng vui vẻ.

"Còn có thức ăn thanh nhiệt, thứ đó cay nóng, vừa vặn phối hợp." Tiểu Bạch đem nước quả đẩy qua cho nàng.

"Ngươi xem ra rất am hiểu." Dung Đới Giai mờ mịt cười một cái.

"Không nhiều." Tiểu Bạch nói hai chữ.

Dung Đới Giai uống vào nước quả, thì giống như đối phương nói, nàng thân thể vốn tính hỏa, hiện tại còn ăn nhiều loại thức ăn cay nóng nhất thời sẽ có phần khó chịu, hiện tại uống vào nước quả thanh mát ôn hòa, vừa vặn cải thiện trung hòa nhiệt khí.

"Ngươi có phải là thần tiên? Vì sao cái gì cũng đều biết nha." Dung Đới Giai nghi hoặc nghi hoặc.

"Chỉ trùng hợp." Tiểu Bạch uống trà.

Bởi vì thức ăn làm ra có chút nhiều, này nữ nhân Dung Đới Giai thân phận quý phi bình thường cũng không thể ăn nhiều như vậy, Tiểu Bạch trước khi đem thức ăn lên đã chia làm hai phần, một phần để cho nàng, phần còn lại cũng không thể để dư thừa thức ăn, liền hướng lão bản cấp đến. Mà ở thời điểm các nàng dùng cơm, ở bên ngoài đi vào một toán người, bọn họ ở dưới sảnh chọn bàn ngồi, lúc ăn được thức ăn của hai cái kia nữ tử làm ra đều là diện sắc nhăn nhó khó coi. Trong số bọn họ còn có một vị cô nương, cư nhiên lại vận nam trang, nhìn qua cũng là hai mươi đi. Nàng hướng lão bản hỏi nguyên do vì sao thức ăn lại khó ăn như vậy, lão bản gãi gãi đầu khó khăn trả lời nàng. Nàng cũng không khó dễ hắn, chỉ để hắn đem lên thứ khác. Lão bản lần này cư nhiên lại đem lên thức ăn do Tiểu Bạch làm. Bọn họ ăn xong liền hướng đến lão bản hỏi người đã làm thức ăn. Lão bản khó xử nhìn đến trên lầu, chỗ của Tiểu Bạch cùng Dung Đới Giai ngồi bàn. Vị kia cô nương cùng người của nàng nói mấy câu, liền nhìn thấy nàng đứng lên, hướng trên lầu đi đến.

"Thứ lỗi, không biết trong hai vị đây là người đã làm ra loại thức ăn chúng ta đã ăn như vậy?" vị cô nương cử chỉ đúng mực, phi thường hòa hoãn.

"Là chuyện gì?" Dung Đới Giai ngạc nhiên hỏi đến.

"Thật ra ta chỉ là nhận thấy thức ăn thật sự ăn ngon, liền muốn bái phỏng vị sư phụ một chút." vị cô nương mỉm cười.

"Việc này cùng ta không can hệ. Ngươi nếu như ăn xong, liền rời đi." Tiểu Bạch đạm mạc nói một câu, để lại trên bàn năm mươi lượng, hướng Dung Đới Giai nói một câu.

"Vị này công tử thỉnh dừng bước. Ngươi một cái cũng không nhìn đến ta, có phải cũng quá khinh người rồi đi." vị cô nương cười trừ.

"Không liên quan ta." Tiểu Bạch nhìn cũng không nhìn đối phương, dời qua người nàng bước đi.

"Vị này công tử, nếu như đã không thể bình thường thảo luận, như vậy ta liền mượn người của ngươi đến một nơi a." vị cô nương cười thành tiếng, sau đó nhìn thấy nàng phất tay, người của nàng thì tiến tới giữ lấy Dung Đới Giai.

"Phạm Vô Cứu! Các ngươi làm gì!? Mau buông ta!" Dung Đới Giai nhất thời bị người khác giữ lấy liền trong lòng hoảng sợ, sợ sẽ giống như lần trước bị kẻ khác khi dễ nàng.

"Thả ra nàng." Tiểu Bạch lãnh đạm nhìn đến vị kia cô nương ở đối diện.

"Nàng là ngươi thê tử sao? Thứ lỗi ta không thể. Vị này công tử nếu như muốn giải thoát nàng, liền tối nay mời ngươi đến Tu Hoa các một chuyến đi." vị cô nương biểu hiện cao hứng, cùng Tiểu Bạch nhắc nhở.

"Phạm Vô Cứu! Phạm Vô Cứu!" Dung Đới Giai bị kéo đi, nàng chỉ có thể hướng đến đối phương lớn tiếng gọi đến.

Tiểu Bạch nhận thấy loại này sự tình có phần kỳ lạ, chỉ là không biết được có chỗ nào không đúng. Bọn họ đi rồi, nàng cũng không kịp xuất thủ đem Dung Đới Giai kéo trở về. Tiểu Bạch thái dương xuất hiện hắc tuyến, đồng tử thâm sâu đáng sợ, cước bộ thoát ly tửu lâu, một đường trở lại tiểu điếm.

-----Hết chương 54-----

Tác giả: Tiểu Tầm Tầm nói lần này ta sẽ trở về kêu oan nương, để nương tới đem các ngươi hảo hảo trừng trị.