Kinh Niên Lưu Ảnh

Chương 34



Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, cô cũng không rõ.

Ý thức cuối cùng chính là, một chiếc xe lao nhanh về phía cô, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tiềm thức vang lên cảnh báo phải mau chóng tránh đi, nhưng hai chân lại cứ như không phải của cô nữa, dán chặt trên mặt đường không tài nào cử động được.

Vào khoảnh khắc chỉ như một cái chớp mắt đó, gương mặt non nớt rạng rỡ của Triển Cảnh Vọng chợt lóe lên trong đầu, tiếng gọi trẻ con từ một nơi rất xa xôi vọng đến, gãy gọn truyền vào tai cô: “Chị ơi.”

Đúng lúc này, có một lực rất mạnh đột ngột kéo cô lùi về sau, giây tiếp theo cô đã nằm trong vòng tay ấm áp của người đó.

Sau đó là một cái xoay người gấp gáp, kèm động tác đẩy mạnh, cô bị đẩy vào ven đường, còn anh đang đứng nhìn về phía cô, lưng hướng ra đường.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi màu xám đánh một vòng cua gấp, đột ngột lướt qua từ sau lưng Chung Khi, bánh xe ma sát với mặt đường thành một âm thanh bén ngót, giống như muốn nghiền nát mặt đường.

Chung Khi gần như ngay lập tức lao người về phía cô đang đứng.

Trước đây rất lâu anh có nghe Ngôn Dật Khải nói, cô từng suýt chết trong một tai nạn xe năm lớp 10.

Một tích tắc khi chiếc xe đến gần, anh chỉ cảm thấy dường như toàn bộ máu trong người mình đều đông lại. Anh phản ứng theo bản năng lao đến, chỉ vì sợ hãi.

Anh ôm cô rất chặt, gần như muốn đem cô dán vào người mình, vòng ôm mạnh mẽ đến mức khiến cô không thể không nghi ngờ, có phải một giây nữa cô sẽ bị anh ôm đến rạn xương hay không.

“Chung Khi, anh ôm em chặt quá.”

Chung Khi nhớ lại chuyện vừa nãy mà thấy sợ, anh hơi nới lỏng vòng tay, nhưng không buông cô ra, cánh tay ôm lấy lưng cô, không ngừng hỏi: “Em có xảy ra việc gì không? Có bị làm sao không?”

Triển Nhược Lăng chầm chậm vươn tay ra, sau đó, ôm chặt lưng anh: “Em không sao, không sao cả. Xin lỗi...”

Cô nghe thấy âm thanh bánh xe nghiến trèo trẹo trên mặt đường, sắc bén chém vào tai, cũng giống như năm đó, vang vọng suốt một con phố.

Anh bảo vệ cô như vậy, nhưng lại khiến chính bản thân mình lâm vào nguy hiểm.

Nếu như chiếc xe chỉ nhanh hơn một chút, liệu sẽ có hậu quả như thế nào?

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ thấy tay chân mình lạnh ngắt.

Đã là chập tối, một chút ánh chiều tà rơi rớt lại không mang theo hơi ấm, chỉ có sức nặng từ cánh tay truyền tới, báo cho cô một tin tức quan trọng: cô không sao, anh cũng không sao, cả hai người đều không có việc gì cả.

Chung Khi cố gắng bình tĩnh hơi thở của mình, đưa tay vén mớ tóc ngắn lòa xòa trên trán cô, mu bàn tay vuốt ve gò má cô: “Dọa anh chết mất.”

Không phải đã không sao rồi sao?

Thế nhưng sắc mặt anh vẫn rất khủng bố, trắng bệch không một chút máu, ngay cả đôi tay cũng đang run rẩy.

Hốc mắt Triển Nhược Lăng chợt cay, không kiềm được dán mặt vào cánh tay anh, run rẩy lên tiếng: “Em vẫn khỏe mà, Chung Khi...”

Chiếc xe hơi màu xám trượt trên đường chừng vài mét sau đó phanh gấp rồi đỗ lại bên vệ đường, cửa xe mở ra, một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi rảo chân bước về phía hai người, vội vàng lên tiếng hỏi: “Xin lỗi, hai người có bị sao không? Có việc gì không?”

Chung Khi giữ chặt cánh tay Triển Nhược Lăng, quay đầu nhìn trụ đèn giao thông, sau đó nhìn sang chủ chiếc xe hơi bằng một vẻ mặt lạnh lẽo: “Cậu lái xe thế nào vậy? Vừa nãy còn đang đèn đỏ...”

“Thật có lỗi, thật có lỗi!” Người lái xe vâng vâng dạ dạ trả lời.

Triển Nhược Lăng kéo cánh tay Chung Khi, lắc đầu với anh, “Chung Khi, em cũng không đúng mà...”

Chung Khi nhận ra tay cô vẫn còn run, anh vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó lại nhìn tài xế xe hơi lần nữa, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu đi đi, lần sau lái xe nhớ cẩn thận một chút.”

Chủ xe nhìn thấy cả hai người không sao liền nhẹ nhõm hẳn, vui mừng rối rít lên tiếng, câu cú lộn xộn: “Tôi biết rồi... thật có lỗi, thật có lỗi! Cảm ơn, cảm ơn!” Nói xong, quay người đi về phía chiếc xe đang đỗ bên vệ đường.

Chung Khi để cô đứng sang một bên, “em thật sự không sao chứ? Sao tay em lại lạnh vậy?”

“Không sao cả... chỉ hơi sợ chút thôi.” Triển Nhược Lăng thở ra một hơi, quay đầu nhìn con đường trải nhựa trước mặt.

Chung Khi chăm chú nhìn con đường, lắc đầu nói: “Chiếc vòng kia không phải chuỗi hạt của em.”

Anh trầm ngâm một lúc lại nói: “Có lẽ em để quên ở phòng làm việc rồi. Em nghĩ kỹ lại xem, hôm nay em có tháo nó xuống không...”

“Em, em không nhớ nữa... Để em quay lại phòng làm việc xem thử xem.” Đến lúc này Triển Nhược Lăng mới nhận ra hai chân mình mềm nhũn, còn đầu gối lại cứng ngắc giống như không phải của mình nữa.

Đã có việc vừa xảy ra lúc nãy, dù nói thế nào Chung Khi cũng không để cô đi một mình. 

Anh giữ tay cô lại, giọng nói kiên quyết: “Anh cùng em đi lên tìm.”

Triển Nhược Lăng cúi đầu nhìn tay anh đang giữ tay mình, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Thôi, để mai em tìm cũng được.”

“Thật sự không cần lên trên xem thử à?”

Triển Nhược Lăng vẫn lắc đầu: “Nhất thời có lẽ tìm không ra đâu, ngày mai đi làm lại tìm tiếp.”

Mặc dù cô đã nói không sao, Chung Khi vẫn lái xe đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra.

Khi hai người từ phòng cấp cứu đi ra, đã hơn 7 giờ tối.

Cùng lúc đó có hai bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa đi vào trong vừa nói chuyện với một người đàn ông mặc tây trang màu đen: “Anh Dư, cô ấy đã tỉnh lại rồi...”

Triển Nhược Lăng ngạc nhiên mở to mắt, bước chân cũng chậm lại.

Người đàn ông đó đúng là Dư Tri Hàng. Anh mặc tây trang màu đen, giữa hai đầu chân mày thoáng hiện lên nét mệt mỏi, vừa đi anh vừa lắng nghe vị bác sĩ bên cạnh nói chuyện.

“Nhìn thấy người quen à?” Chung Khi thấy cô dừng bước liền hỏi.

“Ừ, là một người bạn tốt.” Triển Nhược Lăng nhớ lại cuộc nói chuyện ở nhà hàng Nhật, nghĩ trong đầu khi về nhà sẽ liên lạc với Dư Tri Hàng.

Về nhà, Triển Nhược Lăng kiểm tra một lượt khắp cũng không thấy chuỗi vòng tay.

Ngày hôm sau đi làm, không ngoài dự đoán cô tìm được chuỗi vòng tay nằm ở một góc của bàn làm việc. Đối với sự việc xảy ra ngày hôm qua, Triển Nhược Lăng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, hôm qua chỉ vì tìm chuỗi hạt này suýt nữa đã xảy ra chuyện, cô cầm chuỗi hạt ngắm nghía một lúc, cuối cùng vẫn đeo vào tay.

Gần hết giờ làm, điện thoại chợt rung lên, cô có tin nhắn của Lâm Vi Lan: Tiểu Triển, ngày mốt phim “XXXX” công chiếu, bọn mình cùng nhau đi xem, được không?

Triển Nhược Lăng lập tức trả lời lại: Được đấy, cậu muốn xem suất mấy giờ?

Hai người thảo luận một chút về thời gian và buổi chiếu.

Tối nay Chung Khi có hẹn với một người bạn cũ, ngược lại Triển Nhược Lăng vô cùng rảnh rỗi. Hết giờ làm, cô cùng Nhậm Nghiên đi mua túi xách. Mua đồ xong, hai người ghé vào một quán ăn gần trung tâm thương mại giải quyết bữa tối, Nhậm Nghiên thuận miệng hỏi cô: “Tiểu Triển, cậu và bạn trai quen nhau khi nào vậy?”

“Bọn mình là bạn học Cao trung.”

Trong lòng Triển Nhược Lăng cũng có chút nghi hoặc, cô và anh quen nhau khi học Cao trung, có điều quãng thời gian đó có những việc xảy ra mà cô hoàn toàn không ngờ tới được.

Về đến nhà, sau khi tắm xong, Triển Nhược Lăng mở máy tính lên mạng, định tìm kiếm mấy bài viết giới thiệu về bộ phim sắp xem.

Tắt cửa sổ giới thiệu nội dung phim, theo thói quen cô đăng nhập vào hộp thư 163, đúng như dự đoán có mail Triển Cảnh Việt gửi cho cô, bên trong đính kèm vài bức hình thú vị.

Nhìn thấy bên dưới danh sách liên lạc có một hộp mail ba số đuôi là 126, Triển Nhược Lăng chợt khựng lại, sau đó cô mở cửa sổ mới đăng nhập hộp thư 126.

Có một việc luôn chiếm cứ suy nghĩ của cô, thế nhưng trước nay cô chưa từng nghĩ đến việc kiểm chứng.

Cô gõ địa chỉ mail và mật khẩu, tiếp đó nhấn vào phím Enter.

Một hộp thoại màu xanh xuất hiện trên màn hình, giọng điệu lịch sự nhắc nhở: “Hộp thư đến có 17 mail chưa đọc.”

Trong số 17 bức mail đó, có đến mười mấy bức là cô dùng hộp mail 163 gửi đến, bên trong có kèm theo mấy bài hát yêu thích của cô.

Mấy bức thư nằm dưới cùng có tên miền vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, thời gian gửi là từ hai năm trước.

Không ai biết cô còn một địa chỉ mail này, ngoại trừ bản thân cô và người năm đó nhận mail của cô gửi đi từ địa chỉ này.

Nếu như là anh, nếu là anh...

Ngón tay cô run rẩy di chuột, bấm vào bức thư được gửi đi sớm nhất.

“Triển Nhược Lăng:

Là em phải không?

Những bức mail em gửi cho anh từ ba năm trước, đến bây giờ anh mới xem được.

Anh trở về rồi, anh không ở lại Australia.

Xin lỗi, bởi vì cảm xúc nhất thời của anh khiến chúng ta ngày hôm nay ở vào kết cục thế này.

Anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình ngay lúc này như thế nào nữa, cũng không biết nên nói những gì mới đủ để em tin anh, em cũng biết mà, môn Ngữ văn của anh trước giờ luôn không tốt.

Em nói anh chưa chắc đã nhớ được em. Em nói sai rồi, người anh nhớ rõ nhất, chính là em.

Em nói hy vọng anh được vui vẻ, nhưng nếu em không trở về, anh sẽ không thể nào vui vẻ được. Em có hiểu không?

Để anh tính một chút, em viết cho anh tổng cộng 37 bức mail. Những câu hỏi trong đó, lẽ nào em không muốn biết được câu trả lời sao? Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để trả lời em.

Anh chỉ có một câu này thôi, anh đợi em trở về.”

Anh xem được rồi. Thì ra, anh xem được rồi.

Anh đã xem được những bức mail cô gửi cho anh năm ấy.

Từng nghĩ rằng những bức thư viết bằng một tâm trạng tuyệt vọng cũng giống như viên đá ném xuống biển sâu, anh mãi mãi sẽ không bao giờ đọc được.

Dù từng tưởng tượng, giả sử đến một ngày nào đó đột nhiên anh có hứng thú đăng nhập vào hộp thư cũ, nhìn thấy những bức mail cô gửi – suy nghĩ như vậy dù chỉ lướt qua đầu, nhưng thực sự đã từng tồn tại trong cô, chỉ là cô chưa từng dám mong đợi quá xa xôi anh sẽ hồi âm lại – năm ấy khoảng cách giữa hai người quá xa, càng không cần nói đến nội dung trả lời của anh lại là thế này.

Nhưng, anh nói, anh đợi em trở về.

Thì ra, suốt hai năm qua, anh vẫn luôn chờ đợi cô.

Câu nói cảm động nhất cô từng được nghe, không phải là “anh thích em”, cũng không phải “có tốt đến mức được làm bạn trai của em không”, mà chính là “anh đợi em trở về.”

Cô nhìn màn hình máy tính rất lâu, nước mắt dâng lên ngập khoang mắt.

Mỗi một từ trong bức mail, giống như có sinh mệnh riêng của nó, chậm rãi nảy mầm trong lòng cô. 

Anh nói, anh đợi em trở về.

Bao nhiêu ngày trôi qua có đau lòng, có nước mắt, đều tan ra trong câu nói này.

Cô hít mũi, tiếp tục bấm vào bức mail tiếp theo.

“Triển Nhược Lăng:

Hôm nay anh hẹn gặp Trình Tư Dao, anh hỏi cô ấy có phương thức liên lạc của em ở Tây Ban Nha không, kết quả anh không thu hoạch được gì cả.

Thực ra anh không biết em có đọc được bức mail này hay không. Đến tận lúc này anh mới hiểu được cảm giác của em khi đó.

Anh không biết phải làm thế nào mới có thể tìm được em, số di động của anh là 138xxxxxxxx, số điện thoại bàn là xxxxxxxx, nếu như em đọc được mail này, gọi điện thoại cho anh nhé.

Hy vọng tất cả chưa phải là quá muộn.”

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ro ro rất nhỏ phát ra từ máy tính.

Cô nhìn đăm đăm màn hình, nước mắt giống như đê vỡ, lã chã rơi xuống.

Trước giờ chưa từng nhận ra, hạnh phúc cách bản thân mình gần đến như vậy. Chỉ cần cô đưa tay ra, là có thể với tới nó.

Cô không kiềm được đưa tay, chạm vào màn hình máy tính.