Kinh Niên Thư

Chương 1-1: Chương tựa



Trung tuần tháng bảy, đêm hôm không thích hợp ra ngoài.

Ánh trăng bị mây che khuất tỏa ánh sáng nhờ nhờ, ngã tư, cách mấy bước chân lại thấy một đống lửa nhỏ, đốm lửa tựa như chiếc lưỡi nuốt trọn từng tệp tiền vàng, có vài tờ cháy dở bị gió cuốn lên, trong không trung ánh lửa màu cam đó bị thổi khi tỏ khi mờ, liệng đến một con ngõ sâu hút bên cạnh rồi biến mất trong giây lát.

Đây là một con ngõ bị bóng tối nuốt chửng, nhìn không thấy đầu, khoảng cách hai bên không đến hai mét, trong không gian chật hẹp bốc lên mùi ẩm ướt.

Quá tĩnh lặng, cho nên tiếng bước chân của anh ta vô cùng rõ ràng.

Tiền vàng nhẹ nhàng bay lượn rơi xuống đất sau lưng anh ta, ánh lửa nho nhỏ lúc sáng lúc tối.

Bỗng nhiên anh ta dừng chân lại, lỗ tai bắt được âm thanh ma sát, giống như có ai đó dùng móng tay nhọn hoắt cào vào tường, lớp vữa tàn tạ rơi rào rào xuống đất. Anh ta cảnh giác quay đầu, phía sau là bóng tối mênh mang thoang thoảng mùi cháy, ánh lửa màu cam của tiền vàng cố hết chút sức lực cuối cùng để lóe sáng một lần, sau đó tắt dụi trong không khí nóng ẩm.

Có người.

Ngoại trừ anh ta thì trong ngõ này còn có người khác, hắn ấn núp trong đêm đen, anh ta không nhìn thấy, nhưng lại có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Có thể cách anh ta rất xa, cũng có thể đang đối diện.

Anh ta bước nhanh vài bước.

Góc áo anh ta bị kéo nhè nhẹ, giống như một bàn tay.

Anh ta nhìn theo nó.

Một nhánh dây leo đang túm lấy anh ta, mỏng và uốn lượn, giống như xúc giác của ốc sên. Nhưng anh ta thì giống như gặp phải kẻ thù lớn, liên tục lùi về phía sau. Trên tường phát ra âm thanh, ngay lập tức bảy tám nhánh dây leo xông ra khỏi bóng tối, bò trên tường, rất nhanh lại tách ra vô số nhánh nhỏ như mạch máu, gộp lại thành một tấm lưới mau chóng khuếch tán áp sát vào bức tường, những chiếc lá trên dây leo giống như những con mắt, gai nhỏ cũng mọc lên như nấm sau mưa.

Vữa tường càng rơi nhiều, dây leo giống như những cánh tay cuồn cuộn kéo đến cào lên tường, cả con ngõ đều đang rung chuyển, cây dây leo xông về phía anh ta, anh ta không kịp phản ứng đã bị cuốn chặt lấy, một giây sau bị nâng cao lên rồi áp sát vào tường, những nhánh dây leo bò trên tường nhào đến.

Anh ta trở thành vật tế, bị trói đến mức gần như không thở nổi, càng giãy giụa dây leo càng thít chặt, rất nhanh chóng khảm vào da thịt, trên dây leo dính máu.

Sương mù kéo đến bao phủ con ngõ, tựa như có người bước ra từ màn sương, mờ mờ ảo ảo. Màn sương giống như tấm vải mỏng, tấm vải lướt qua mặt, sau khi người bị nhánh dây leo trói chặt nhìn rõ đối phương liền kinh ngạc trợn tròn mắt, người trong sương giống như ma quỷ tiến nhanh lên phía trước, nắm chặt cằm của anh ta, ngón tay khẽ buông lỏng, một hạt giống hoa rơi vào miệng anh ta.

Rất nhanh, trong con ngõ sâu hút vang lên tiếng kêu cuồng loạn, sởn tóc gáy.

Trời tờ mờ sáng, đường xá vẫn chưa thức giấc, người làm việc sớm nhất là nhân viên vệ sinh phụ trách khu vực này.

Bà ấy thu gom từng đống tro đã cháy hết vào xe rác.

Hừng đông nhô lên, Quỷ môn quan đóng lại, con người đã cúng ma quỷ, điều bà ấy phải làm là giúp những người này thu dọn bãi chiến trường.

Bà ấy đẩy chiếc xe rác đi về phía trước, cuối cùng rẽ vào con ngõ sâu hút.

Chẳng bao lâu sau từ sâu trong ngõ truyền đến một tiếng kêu điên cuồng, kinh khủng đến đáng sợ.

Ma! Có ma!