Kính Quân Ba Chén

Chương 1



Trước mộ phần,

“Mời ngươi chén thứ nhất, chúc ngươi kiếp sau đầu thai vào một nhà có phúc, không cô không khổ.”

Tô Tử Trần tưới một chén rượi lên bùn đất, lại tự mình cạn một chén.

Ngày ấy, Mã Tĩnh quỳ gối trong đại điện, hai mắt đỏ ngầu nói ngươi đã bị…quân địch loạn đao chém chết…

“Bị loạn đao, máu thịt không rõ…xương cốt không còn…”

Sắc trời âm u, mưa phùn kéo tới, không thấy rõ trên mặt Tô Tử Trần rốt cuộc là nước mắt hay nước mưa.

“Tướng tướng bản vô chủng, nam nhi đương tự cường*. Như ta ngươi mong muốn, lúc vào triều, ngươi là tướng quân, ta là thừa tướng.”

*Các vị tướng không phải sinh ra đã thành, kẻ nam nhi phải tự lực tự cường.

“Đêm đến, ngươi muốn ta bồi ngươi uống rượu. Ngươi nói, nếu như sau này ngươi chết trận sa trường, ta phải làm sao đây?”

“Ta chỉ uống mà không thèm đáp lại, hôm nay, không ngờ một lời thành sấm…Ta phải làm sao bây giờ…Ngươi muốn ta làm sao bây giờ?”

“Lúc đó ta nhắm mắt, ngươi cho rằng ta say, tuy chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng ngươi đã hôn ta, mà ngày hôm sau lại không chịu nói gì với ta cả.”

Tô Tử Trần lắc đầu khổ sở, lại rót đầy chén rượu thứ hai.

“Mời ngươi chén thứ hai, mong kiếp sau ngươi thoát kiếp tướng quân, sống lâu trăm tuổi.”

Vẫn như cũ một chén rượu đầy tiêu sái đổ trước mộ bia, chính mình cũng tự cạn một chén.

“Hoàng thượng vốn định hạ chỉ tứ hôn, ngươi lại cự tuyệt, thỉnh cầu được xuất chinh biên cương.”

“Nếu như…Lúc đó ngươi không từ hôn, thì có phải bây giờ ta và ngươi vẫn có thể cùng nhau chè chén dưới gốc cây trong viện kia không?”

“Hay có lẽ, ngươi đã say bên kiều thê…đã quên mất nụ hôn kia?”

“Đêm trước khi xuất chinh, ngươi nói ta chờ ngươi quay lại, ngươi nói dưới gốc cây kia đã ủ rượu ngon, chờ ngươi về chúng ta lại cùng say sưa.”

“Nay ta còn nâng chén, mà ngươi tại nơi nào?”

“Không có ngươi cùng ta, mỹ tửu cũng trở nên đắng chát.”

“Mời chàng chén thứ ba, mong kiếp sau chàng không vợ không con…Cùng ta gắn bó.”

“Chàng luôn nói, chén rượu nhỏ uống không đã ghiền, cũng biết tửu lượng của ta chỉ bằng một phần mười của chàng.”

Nói xong Tô Tử Trần đập vỡ hai chén rượu, bưng hết cả vò vẩy xuống mồ, sau đó còn dư lại đều rót vào trong miệng. Uống quá nhanh, uống được mấy hớp đã ho sặc sụa.

“Rõ ràng chính mình có phủ tướng quân, mỗi lần chinh chiến quay về lại đến phủ ta ngủ.”

” Rõ ràng ở trên chiến trường anh dũng giết địch, nửa đêm lại chạy vào phòng ta nói sợ tối không dám ngủ một mình.”

” Rõ ràng là kêu ta chờ chàng trở lại, vì sao cuối cùng ta chỉ chờ được mộ bia và di vật của chàng…”

“Ta đã từ quan, nhưng vẫn chưa về Dung Thành, vì chàng từng nói chàng thích nơi này.”

“Láng giềng ở trấn trên muốn làm mai cho ta, đã bị ta cự tuyệt, trong tim chỉ chứa một người, đầy tràn không còn một khe hở.”

“Thế nhưng…Minh Uyên à Minh Uyên…chàng đi chậm một chút được không…chờ ta ở Hoàng tuyền…Minh Uyên…”

“Ai…”

Nhìn Tô Tử Trần say khướt trước bia mộ, người đang trốn cách đó không xa thở dài một hơi.

Tô Tử Trần nằm mơ, mơ thấy Minh Uyên cứ đi về phía trước, y có đuổi thế nào, gào tên của người kia, Minh Uyên cũng chỉ để lại một bóng lưng.

Đột nhiên, Minh Uyên dừng bước xoay người nói với y: “Tiểu Trần, ta sẽ không chờ ngươi… Sẽ không chờ ngươi…”

“Minh Uyên!” Tô Tử Trần kêu tên của hắn mà tỉnh lại.

Nhìn chăn đắp trên người mình, y phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ.

” Tiểu Trần, làm sao vậy?”

Đang nghĩ ngợi là người nào, đối phương đã vén rèm vào. Chỉ một cái liếc mắt, Tô Tử Trần cũng đã cứng cả người.

“Minh Uyên?” Tô Tử Trần nhẹ nhàng mở miệng không dám xác định, đã giật mình tỉnh giấc hay vẫn là mơ.

“Ừm, Tiểu Trần, là ta.” Minh Uyên đi đến dém góc chăn cho y, sờ sờ trán, may mắn không nhiễm phong hàn. Tô Tử Trần kéo bàn tay trên trán mình xuống, nắm thật chặc.

“Ấm, có độ ấm. Minh Uyên, ngươi không chết? Ngươi không chết! Không thể nào, Mã Tĩnh nói đã tận mắt thấy ngươi…bị loạn đao chém chết, không thể nào…” Tô Tử Trần nói năng lộn xộn, vẫn không dám buông tay ra chỉ sợ người trước mắt sẽ biến mất.

“Tiểu Trần, ta không chết, thật mà. Mọi chuyện rắc rối ta đợi sau này nói rõ với ngươi, giờ ta đi sắc chút thuốc cho ngươi uống phòng lạnh.” Tay còn lại của Minh Uyên sờ sờ đầu Tô Tử Trần trấn an.

“Không! Bây giờ ta muốn biết. Ngươi đừng đi, đừng bỏ ta đi…” Minh Uyên hết cách, nhẹ nhàng gạt đi giọt lệ trên khóe mắt Tô Tử Trần, nghĩ lát nữa phải sắc lại thuốc rồi, chậm rãi nói ra đầu đuôi mọi chuyện.

“Là ta để Mã Tĩnh nói như vậy, ngươi cũng biết, Mã Tĩnh là tâm phúc của ta.”

“Tại sao chứ?”

Vì biết, nên mới tin tưởng như vậy.

“Ta nhiều năm chinh chiến sa trường, lập không ít công lao. Tay ta nắm binh quyền, dù ta không có ý, nhưng cũng không hẻ tránh người khác cố tình. Từ xưa công cao lấn chủ đều không có kết quả tốt, mà ta còn muốn sau này được cùng ngươi nâng chén vui say, cho nên nhân cơ hội giả chết.”

Tô Tử Trần nghe xong tỉnh ngộ, liền nghĩ tới mảnh đất bị mình tưới rượu ước đẫm, đỏ mặt.

Nhưng sao lại không nói với ta một tiếng, Tô Tử Trần có chút tức giận, tự mình còn đau lòng lâu như vậy.

“Lúc đó tình thế bắt buộc, hoàng thượng cũng không hoàn toàn tin tưởng, biết ngươi có quan hệ rất tốt với ta, khắp phủ đệ của ngươi đều bị sắp xếp tai mắt, cho nên…khiến ngươi lo lắng, là do ta không tốt.” Như là nhìn thấu Tô Tử Trần đang không vui, Minh Uyên giải thích.

“Ừ, ngươi không có việc gì là tốt rồi…nhưng sao ngươi lại xuất hiện nơi đây?”

“Sau khi sóng gió qua đi, ta lén trở lại tìm ngươi, nhưng lại nghe ngóng được ngươi đã từ quan rời kinh, tiếp đó ta đến Dung Thành, vẫn không có kết quả. Không khỏi nhớ tới năm đó đôi ta ra ngoài du ngoạn thích nhất đến chỗ này, sau khi tới đây thì tìm thấy mộ bia và di vật của bản thân. Nên ta phỏng đoán ngươi sẽ quay lại nơi này, vì vậy mỗi ngày đều đến đây đợi, rốt cuộc hôm nay cũng gặp ngươi…”

“Vậy ngươi… Đều nghe được?”

“A, thì nghe được ngươi ném chén rượu thứ ba, nói kiếp sau muốn cùng ta gắn bó đó…”

“Hứ, ngươi nghe lầm rồi.” Tô Tử Trần có chút xấu hổ.

“Ta ở trong lòng ngươi mà, gần như vậy, sao nghe lầm được đây…” Vừa nói, Minh Uyên lại cúi đầu hôn lên môi Tô Tử Trần.

Minh Uyên không kể cho Tô Tử Trần nghe, lúc đó mình bị loạn đao, chỉ là không trúng chỗ hiểm, được Mã Tĩnh cứu đi. Lúc hôn mê, vẫn nghĩ đến tiểu Trần đang ở dưới gốc cây trong viện kia chờ mình trở lại.

END.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!