[Kuroko No Basket] Đường Tiệm Cận Của Ánh Sáng Và Cái Bóng

Chương 33: Hồi ức thấp thoáng



Akashi bình tĩnh nằm dài trên ghế, nhìn cảnh này trong lòng Kuroko như có thứ gì đó thoáng qua, những chuyện xảy ra ở Teikou, với Akashi và câu chuyện về màu mắt của hắn.

Phòng sinh hoạt đội bóng rổ Sơ trung Teikou.

“Mà nè, Akashi – kun,” lấy từ kệ dữ liệu đoạn ghi hình trận chung kết quốc gia năm ngoái, Kuroko nghiêng người hỏi Akashi bên cạnh, “Không biết vì sao tớ cảm thấy mắt trái của cậu hơi nhạt màu……”

“Woa, Tetsuya bắt đầu quan tâm tớ rồi.” Từng lời Akashi nói ra vô cùng bình thản giống như một làn khói bay trong không khí, “Không ngờ Tetsuya thường ngày lạnh lùng nay lại quan tâm đến tớ nha……”

Kuroko nghiêng người nhìn qua thoáng qua hai mắt Akashi, thì cũng vô thức áp sát mặt hắn.

“Nếu Tetsuya cứ nhìn tớ chằm chằm như vậy, tớ sẽ ngại đó……”, miệng thì bảo ngại nhưng một chút biểu cảm cũng không có, trình độ nói dối cũng phải đạt bậc kim cương rồi……

Ban đầu mắt trái Akashi có màu đỏ thẫm, còn phủ một lớp ánh sáng nhạt đã đẹp càng thêm lấp lánh, mà bây giờ lại hơi ngả sang ánh vàng, phải nhìn thật kỹ mới thấy rõ sắc đỏ, thoáng qua thì rất giống mặt trời đang nhô lên.

“À, Akashi – kun là con lai sao?”

“Ha ——” Akashi nhịn không nổi phải bật cười, “Giống chỗ nào vậy?”

Ngẩng đầu Akashi buồn cười nhìn Kuroko, vụt qua mắt là cảm xúc chân thật nhất của hắn.

“Tetsuya, muốn rời khỏi đội cần gì quan tâm tớ chứ.” Akashi rũ mắt, ánh sáng trong phòng sinh hoạt hơi tối nên khó mà nhìn rõ vẻ mặt của hắn, những vẫn có thể nhận ra cảm giác đau lòng tiếc nuối.

“Akashi – kun……”, nghe Akashi nói xong Kuroko cả người liền căng cứng, lên không được mà lùi cũng không xong, chỉ đành đứng im tại chỗ, nắm chặt dĩa CD trên tay.

“Muốn hỏi tớ vì sao biết được hay là…..” Akashi dừng lại một chút, “Hay cậu muốn đi ngay bây giờ?”

Kuroko hé môi không đáp.

“Tớ biết cậu muốn chạy, hơn nữa từ sớm đã muốn, đúng không?”, nhìn chằm chằm đôi mặt màu lam nhạt của Kuroku, Akashi hơi hơi cong khoé miệng tự cười giễu, “Nhưng nhờ một điều kỳ diệu nào đó, mà cậu vẫn còn ở cạnh bọn tớ tới bây giờ…… là vì trận chung kết cả nước này?”

Sự nhạy bén và linh hoạt của Akashi đã vượt xa so với người cùng tuổi, hắn có thể chỉ từ những hành động và biểu cảm hằng nhìn của mỗi người đoán ra được suy nghĩ trong lòng họ, nhưng mà, như vậy cũng có nghĩa là…… Akashi đã dõi theo Kuroko từ rất lâu rồi.

Kuroko thầm kinh hãi trong lòng, khả năng quan sát của Akashi đúng là tuyệt đỉnh, đôi mắt đỏ kia như nhìn thấu mọi thứ, cần chỉ hắn muốn là được!

“Sao cậu không nói gì……”, cầm tách trà trên bàn, Akashi thổi thổi vài hơi, tránh đi ánh mắt của Kuroko.

“Tớ……” Kuroko hơi do dự.

“Quên đi, chuyện này bọn tớ cũng không thể ép cậu.” Akashi đứng dậy, ngón tay nhiễm phải hơi ấm của chén trà nhẹ nhàng chạm vào má Kuroko, “Dù thế nào, cậu cũng là người mà bọn tớ yêu nhất, Tetsuya Kuroko.”

Giọng Akashi hơi trầm xuống làm Kuroko như bị điện giật, sững sờ bất động, mặc cho hắn không ngừng vuốt ve má mình.

“Có một số việc tưởng rằng đã che giấu rất tốt nhưng thật ra ai cũng hiểu rõ, ví dụ như, tình cảm của cậu với bọn tớ…… Ai cũng đều hiểu cả, lại có một có chuyện rất muốn giấu đi nhưng bọn tớ muốn biết, vì thế sẽ điên cuồng khám phá nó, hiện tại, chính là trường hợp thứ hai.”

“Tetsuya, cậu có muốn biết chuyện gì xảy ra với mắt của tớ không?”, từng lời nhẹ tâng, Akashi nói giống như một câu nói hằng ngày, giống như hai người bạn đùa giỡn với nhau.

“…… Tớ,” Kuroko không hiểu được.

Thứ đang chạm vào má Kuroko biến mất, ngược lại trên tay cậu lại xuất hiện một thứ khác, ngón tay thon gầy của Akashi nhẹ xoa xoa mu bàn tay Kuroko, rồi bất ngờ cầm lên bàn tay đó áp vào mắt trái của hắn.

“Tetsuya, cậu có cảm thấy nó đang đập không?” Akashi hỏi.

Đầu ngón tay tiếp xúc với phần da thịt lành lạnh của Akashi, quả thực có thể cảm nhận dưới lớp da mỏng, từng nhịp đang đập, tần suất vô cùng nhẹ, nhìn qua không thấy có thể thấy được dưới lớp da đó lại có thứ như vậy.

(Chả hiểu ý tác giả ở đây nói gì luôn:> chỗ nào trong cơ thể chả có nhịp đập, không có nhịp đập mới chết mà nhìn thấy được mắt đập loạn mới là có vấn đề á.)

“Hiện tại tớ học năm ba Sơ trung,” Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Kuroko, Akashi giải thích, “Nếu cứ tiếp tục như vậy…… Mắt trái của tớ, khi lên Cao trung, màu đỏ đậm này sẽ hoàn toàn biến mất, trở thành một màu vàng nhạt.”

“Vàng nhạt? Vì sao chứ?”

“A,” Akashi khẽ cười, “Chẳng vì gì cả.”

“Thuận theo ý trời…… Đây là số mệnh Hoàng đế.” Giọng nói của Akashi có chút ngả ngớn, nhưng từng chữ đều khiến người khác phải trầm ngâm.

“Hoàng đế……” Kuroko lẩm bẩm lại hai chữ này, giống như đang cố nhớ lại gì đó.

“Phải.” Akashi nhợt nhạt cười, con ngươi lạnh nhạt lại trở nên dịu dàng, đôi mắt đỏ như phản chiếu hình ảnh của Kuroko, “Vì vậy, con đường sau này bắt buộc một mình tớ phải đi, nên…… từ nay tớ chỉ có thể để cậu tự bước đi.” Cho dù là muốn đem cậu ôm chặt trong lòng hay nắm chặt trong tay cũng không được, nên chỉ có thể chọn lựa buông tha cho cậu.

Một biểu cảm hiếm khi thấy được trên khuôn mặt của Akashi.

Chính là loại cảm xúc không để tâm gì nhưng thật sự vẫn làm người khác đau lòng.

Dựa lên tường, Akashi quan sát vẻ mặt thay đổi từ liên tục của Kuroko.

“Akashi – kun, bây giờ là thời đại 4.0 rồi, đừng nói mấy chuyện phản khoa học như vậy chứ.” Kuroko suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc mới nói ra được một câu như này.

Suýt chút nữa làm Akashi phun hết nước trà trong miệng, Tetsuya suy nghĩ lâu như vậy chính là nghĩ cái này sao?

“Tetsuya cậu……” Akashi giấu không nổi sự vui vẻ trên môi, “cậu thật đáng yêu.”

Xấu hổ quay mặt đi, Kuroko chẳng khác gì đứa trẻ khó tính*, “Ưm, Akashi – kun, nếu mắt không tốt, cậu nên nhanh đi đến bệnh viện chữa trị đi.”

(*Biệt nữu: khó tính, chỉ người trong ngoái bất nhất, nghĩ một đằng làm một nẻo.)

Akashi ngắm lại hai mắt ngửa đầu, “Nếu có thể chữa được…… Tớ có lẽ đã đi khám rồi.” Nếu không phải số mệnh Hoàng đế là bắt buộc, có lẽ hắn sớm đã ôm thật chặt người mình yêu, thật ân cần mà săn sóc cho người đó rồi.

“Có lẽ?” Kuroko khó hiểu.

“Đúng, có lẽ.” Nói ra một câu ba phải* như vậy mà Akashi lại dùng giọng điệu khẳng định, giống như đã mày mò nghiên cứu qua ngàn năm vậy.

(*模棱两可| lời lẽ ba phải: bày tỏ sự bấp bênh, mơ hồ, không chắc chắn.)

Sững sờ một lúc Kuroko cũng không biết nói gì, chỉ có thể mắt đối mắt nhìn Akashi.

Vẫn là Akashi phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, như từ dưới lớp băng dày lội lên, “Tetsuya…… Cậu, muốn tớ chữa trị không?” Hắn mơ hồ hỏi.

“Tớ……” Kuroko nhíu mày, “Tớ không biết.” Nếu cậu không sao thì không cần trị cũng được, nhưng nếu việc này làm ảnh hưởng cuộc sống của cậu, như vậy nhất định mình sẽ thay cậu ấy chọn chữa trị…… mấy câu này của cậu nghẹn lại ở cổ họng, cuối cùng vẫn không thể nói ra.

“Vậy sao……” Akashi lẩm bẩm, nếu chữa trị có thể khiến tương lai được như ý muốn của chúng ta, được như vậy thì còn gì bằng, đã vậy thì, dù có mất đi đôi mắt này cũng đáng!

Nhưng, chọn giữ lại đôi mắt này thì tuyệt đối không được chống đối, sau này, sẽ phải trở thành một Hoàng đế tàn nhẫn!

Lúc ra khỏi phòng sinh hoạt chung, Kuroko chỉ nhớ được khéo mắt mình hơi đỏ lên lại có chút ươn ướt, sống mũi đều có cảm giác chua xót, còn lý do vì sao cậu hoàn toàn không biết.

Vẻ nhẫn nhịn kia của Akashi, khiến cho người khác đều phải đau lòng thay!

Hồi ức trong đầu như cuốn phim ngừng lại tại hình ảnh đó, hai mắt Kuroko vẫn không thể rời khỏi Akashi, Cậu…… có bao nhiêu bí mật vậy, Akashi – kun?

“Bọn tớ” trong miệng cậu ấy…… là Thế hệ kỳ tích sao, rút cuộc mọi người đang che giấu mình điều gì chứ?!