Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 109: Điện hạ, thật yêu nghiệt (47)



Diệp Phi cuối cùng cũng không thể tự lừa mình dối người nữa, Cố Vận Dịch thật sự là không quan tâm nàng.

Oán độc nhìn Nhiễm Bạch, giống như là như chó điên hướng Nhiễm Bạch mà vọt tới, giết Nhiễm Bạch, giết Nhiễm Bạch, Cố Vận Dịch sẽ không còn thích nàng.

Trong lòng nảy sinh ý nghĩ này, Diệp Phi hướng Nhiễm Bạch vọt tới.

Nhiễm Bạch mắt lạnh nhìn Diệp Phi, gọn gàng dùng chân đạp một đạp, làm cho Diệp Phi ngã trên mặt đất.

Nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Diệp Phi vặn vẹo, Nhiễm Bạch chậm rãi mở miệng nói:

"Trước đó không giết ngươi cũng bởi vì, giết ngươi, Ám Huyết sẽ bị bẩn, cho nên vẫn là bản điện tự mình động thủ đi."

Diệp Phi oán độc nhìn Nhiễm Bạch, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, một nữ tử chẳng có gì lại có thể ở trước mặt nàng cao cao tại thượng! Cố  Vận Dịch vậy mà thích người này cũng không chịu thích nàng!

Nhiễm Bạch hững hờ nhìn xuống Diệp Phi, trong mắt lộ ra bá khí lãnh khốc bễ nghễ thiên hạ, khí tức cao quý bẩm sinh không thể bỏ qua:

"Để Ám Huyết giết ngươi."

Ngữ khí bình thản, cô nhướng mày, phun ra ba chữ:

"Ngươi không xứng."

Cỡ nào bá khí, để Nhiễm Bạch dùng vũ khí bản mệnh để giết một kẻ hèn mọn như sâu kiến, người này có tài đức gì, làm sao xứng?

Diệp Phi oán hận, hận ý bay thẳng lên não.

Làm sao có thể, nàng ta là cái thá gì, dựa vào gì xem thường nàng. Vì cái gì! Vì cái gì!

Nhiễm Bạch thưởng thức thần sắc như ác quỷ của Diệp Phi, giọng nói đạm mạc vang lên:

"A, đưa ngươi xuống Địa ngục chơi nhé."

Không có ai thấy bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy bàn tay trắng nõn của Nhiễm Bạch vung khẽ, tài năng kiếm của lính xung quanh đều rút ra khỏi vỏ, chỉa thẳng vào Diệp Phi. Đọc truyện tại wattpad của @Huyennamida.

Mang theo một cỗ uy áp tự thân, dùng tốc độ sét đánh phóng đi.

Diệp Phi sững sờ nhìn những lưỡi kiếm cách mình càng gần, bản năng muốn tránh thoát đi, lại như bị đinh đóng chặt nguyên tại chỗ, không thể động đậy, uy áp thượng cổ khiến cho nàng có một loại cảm giác muốn quỳ xuống thần phục. Mắt thấy tử thần cách mình càng ngày càng gần, Diệp Phi lúc này mới bắt đầu sợ hãi, khủng hoảng.

Cầu khẩn nhìn về phía Cố Vận Dịch, hi vọng người này có thể ngăn cản Nhiễm Bạch.

Nhưng mà, Cố Vận Dịch chỉ là đứng chắp tay, mắt lạnh nhìn hết thảy, không có ý ngăn cản nào.

Cố Nam Thành trong lòng u ám, bê bối hoàng gia này chắc chắn sẽ bay đầy trời.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Phi mang theo sát ý, có điều để Diệp Phi chết trên cái yến hội thực sự là không tốt.

"Dừng tay!"

Cố Nam Thành hét lớn một tiếng, về phần Nhiễm Bạch ngừng tay hay không, hắn cũng chả quan tâm, chỉ cần Diệp Phi không phải chết ở trong tay hắn là được, người không có đầu óc như vậy thì đáng chết.

Diệp Phi nghe Cố Nam Thành nói, trong mắt có một tia hi vọng, nhìn về phía Nhiễm Bạch, có lẽ, người này có thể nể mặt hoàng thượng mà bỏ qua nàng.

Nhưng mà, Nhiễm Bạch thì sao?

Nhiễm Bạch phảng phất giống như không nghe thấy Cố Nam Thành nói, lãnh khốc vô tình khẽ cười, ánh mắt đạm mạc như nhìn người chết mà nhìn Diệp Phi.

Nhiễm Bạch không chút do dự, tay ngọc hạ xuống.

Đao kiếm trực tiếp từ xuyên thẳng từ đỉnh đầu Diệp Phi xuống! Diệp Phi bị uy áp thượng cổ tàn bừa bãi trong cơ thể.

Một giây sau

Máu tươi phun ra ba thước!

Diệp Phi thân thể vỡ vụn! Huyết nhục mơ hồ.

Chết không toàn thây!

Tình cảnh máu tanh, thủ đoạn tàn nhẫn!

Huyết sắc lan tràn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Có người chấn động!

Có người sợ hãi khủng hoảng!

Những tiếu thư khuê các được nuôi dưỡng trong đại môn, chưa từng thấy qua cảnh máu me.

Trực tiếp nôn mửa liên tục, có vài người thậm chí mắt trợn trắng lên, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Nhiễm Bạch đối với cảnh tượng như thế này lạu không có chút cảm giác nào, lạnh lùng nhìn.

Toàn thân áo trắng, không nhiễm một giọt máu! Trắng nõn như tuyết! Phảng phất giống như trích tiên!

Khuôn mặt thuần lương vô hại khuynh quốc khuynh thành! Một cặp mắt đào hoa hắc bạch phân minh, xán lạn như phồn tinh, hơi câu khóe miệng, mặt mày như vẽ, như người trong tranh, khí chất như tiên tử tôn quý không dính khói lửa trần gian!