Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 111: Điện hạ, thật yêu nghiệt (49)



"Bạch cô nương có thể ở tại hoàng cung một hôm không."

Cố Nam Thành thấy mọi người rời đi, mở miệng nói.

Lông mày Cố Vận Dịch hơi nhướng lên, chẳng lẽ phụ hoàng bất mãn, muốn đối phó với Nhiễm Bạch.

"Có thể."

Nhiễm Bạch cười nhẹ nhàng nhẹ gật đầu.

Cố Vận Dịch muốn mở miệng, Nhiễm Bạch liếc Cố Vận Dịch một chút, môi son khẽ mở:

"Ngươi đi đi."

Cố Vận Dịch chần chờ nhẹ gật đầu, dặn dò:

"Ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."

Nhiễm Bạch cũng không để ý tới Cố Vận Dịch đang lo lắng, rời đi theo Cố Nam Thành.

Bên trong đại điện, Cố Nam Thành ngồi trên ghế, suy nghĩ hồi lâu, mở miệng nói ra:

"Không biết Bạch cô nương trước đó nói chuyện nguyền rủa là thật sao?"

Nhiễm Bạch mặt mày hững hờ, như thể dù có việc gì cũng không thể làm cô gợn lên một tia cảm xúc.

"Đêm trăng tròn, người bị nguyền rủa, sống không bằng chết."

Nghe thấy Nhiễm Bạch nói xong, con ngươi của Cố Nam Thành thít chặt:

"Ngươi đến cùng là ai!"

Nhiễm Bạch xán lạn cười một tiếng:

"Ta là ai, có liên quan gì tới ngươi?"

Cố Nam Thành cố gắng lắng lại lấy khiếp sợ trong lòng, dùng giọng điệu bình thản nói, nhưng vẫn không che giấu nổi sự run rẩy bên trong, cái nguyền rủa này, Hoàng tộc đã phải nhận lấy mấy trăm năm nay, không ai có thể giải!

"Ngươi muốn làm gì?"

Nhiễm Bạch nhàn nhã khẽ nhấp một ngụm trà, lười biếng vô hại nói:

"Ta chỉ là muốn giúp các ngươi mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều."

Cố Nam Thành: "..."

Ha ha, tin ngươi cái beep!

Dựa vào dáng vẻ duy ngã độc tôn của ngươi trên yến hội kia, làm sao có chuyện ngươi lại làm việc không công chứ? Đến giúp một chẳng liên quan?

Kỳ thật, Nhiễm Bạch làm như vậy cũng không phải là tùy ý.

Bởi vì nha, thuật nguyền rủa này, cùng với cổ độc trên người Cố Vận Dịch đều không phải là thứ nên xuất ở cái thế giới này.

Như vậy chơi càng vui, tên Thiên Đạo phế vật kia, nói thế nào cũng có chút năng lực, vậy mà lại không cảm giác được kẻ ngoại lai xâm lấn, khí tức xa lạ.

A, những việc cỡ này, làm sao có thể thiếu l nàng được?

Còn có hệ thống ngu xuẩn đã yên lặng một thời gian, vừa đúng lúc lại tuyên bố một nhiệm vụ phụ tuyến:

"Đinh, chúc mừng ký chủ phát động nhiệm vụ phụ tuyến, tìm kiếm Hoàng tộc nguyền rủa (đây là nhiệm vụ có tính cưỡng chế) "

"Đinh, chúc mừng ký chủ phát động nhiệm vụ chi nhánh, để Tam Hoàng Tử Cố Vận Dịch đăng cơ, trở thành một đời minh quân. (đây là nhiệm vụ có tính cưỡng chế). "

Một giây sau, Phong Lạc vui sướng ở trong đầu Nhiễm Bạch:

"Ký chủ, vui không? Hai nhiệm vụ đấy nhá? Thật nhiều điểm tích lũy."

Nhiễm Bạch cau chân mày lại, vì sao lại muốn trợ giúp Cố Vận Dịch.

Tựa hồ là phát giác được bất mãn của Nhiễm Bạch, Phong Lạc vội vàng nói:

"Ký chủ, ngươi chỉ cần để Cố Vận Dịch đăng cơ là được, những cái khác đều không cần quản."

Nhiễm Bạch nhàn nhạt "A" một tiếng.

"Nhiễm Bạch cô nương, ta hi vọng ngươi có thể nói ra mục đích của ngươi, đôi bên cùng có lợi."

Đối với cái này, Nhiễm Bạch bày ra sắc mặt vừa vô tội vừa bất đắc dĩ, cô đã nói không có mục đích gì cả, là sự thật, tại sao lại không tin chứ?

"Nếu vậy thì... Ngươi để Cố Vận Dịch lên ngôi hoàng đế đi." Nhiễm Bạch suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, nói.

Cố Nam Thành: "..."

Hắn còn chưa chết.

Phong Lạc: "..."

Ký chủ, có thể không trực tiếp như vậy không? Sợ cô rồi!

Nhìn thấy Cố Nam Thành giữ im lặng, Nhiễm Bạch vô tội cười cười.

Không phải ngươi bảo ta ra điều kiện sao? Bây giờ ta nói ra điều kiện rồi, tại sao lại không đồng ý?

Khoé miệng Cố Nam Thành co giật:

"Nhiễm Bạch cô nương, ngươi thật sự muốn như vậy?"

Nhiễm Bạch nhẹ gật đầu:

"Đúng."

Cố Nam Thành nghiêm trang nói:

"Lão tam hắn có bệnh."

Nhiễm Bạch nghe Cố Nam Thành nói thế thì nghiêm túc:

"Cố Vận Dịch không có bệnh."

...

"Lão tam có bệnh."

"Cố Vận Dịch không có bệnh."

"Lão tam thật sự có bệnh."

"Cố Vận Dịch thật không có bệnh."

"Đây là sự thực, nó có bệnh."

"Đây là sự thực, hắn không có bệnh."