Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 116: Điện hạ, thật yêu nghiệt (54)



Hậu hoa viên của Dịch Vương Phủ

Nguyệt Lạc Sơ trông thấy Cố Vận Dịch xuất hiện, trong mắt loé sáng, chậm rãi đi đến, ra vẻ kinh ngạc mà nói:

"Vương gia? Ngươi tới nơi này giải sầu à?"

Cố Vận Dịch nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia bực bội, vì cái gì mà hắn đi tới chỗ nào cũng có người này!

"Không phải."

Ngữ khí Cố Vận Dịch cứng rắn không kiêng nể mà nói.

Nguyệt Lạc Sơ có chút lúng túng không biết nên nói gì tiếp theo, cuối cùng chẳng nói gì, trơ mắt nhìn Cố Vận Dịch đi xa.

Sau n lần chặn đường Cố Vận Dịch thất bại, Nguyệt Lạc Sơ sắc mặt âm trầm trở lại sương phòng của mình.

"Ngươi phải biết, độ thiện cảm của Cố Vận Dịch hiện đã giảm xuống-40, giảm thêm 10 điểm thì ngươi sẽ phải chết."

Đầu óc vang lên lời nói băng lãnh vô tình của hệ thống, Nguyệt Lạc Sơ quát ầm lên:

"Ngươi chỉ biết hối thúc ta! Ta đâu thể có biện pháp nào."

Nàng nghẹn ngào khóc oa oa, hiện tại nàng vô cùng muốn quay trở về hiện đại.

Nàng chỉ là một sinh viên bình thường, vì sao bây giờ lại phải ngồi đây đối mặt tử vong.

Hệ thống không còn lên tiếng nữa, nó đã triệt để từ bỏ Nguyệt Lạc Sơ,

Phế vật vô dụng, mới vị diện đầu tiên mà đã thất bại, càng đừng đề cập về sau!

Nguyệt Lạc Sơ lệ rơi đầy mặt, khủng hoảng đối mặt với tử vong khiến cho chân tay luống cuống.

Bỗng nhiên,

Trong đầu của nàng thoáng hiện một bóng dáng.

Nguyệt Lạc Sơ cắn cắn môi, trong mắt lộ ra oán hận

...

"Ta muốn các ngươi giúp ta giết một người, bao nhiêu tiền tuỳ ý ra giá."

Nguyệt Lạc Sơ mặc áo choàng đen, che kín mít toàn thân, sợ bị người khác biết mình xuất hiện ở Luyện Ngục doanh.

Dạ Cẩn cười cười: "Tất nhiên có thể, không biết ngươi nói tới ai?"

Nguyệt Lạc Sơ phun ra hai chữ:

"Nhiễm Bạch."

Trong mắt Dạ Cẩn cấp tốc xẹt qua một vòng kinh ngạc:

"Có thể."

Đạt được sự đồng ý, Nguyệt Lạc Sơ cứng đờ đi khỏi Luyện Ngục doanh.

Lúc đi ra, chân Nguyệt Lạc Sơ mềm nhũn, ngồi sập xuống đất.

Phía sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Nàng vốn dĩ chỉ là một người hiện đại vô cùng bình thường, bây giờ vì sinh tồn mà giết người, trong lòng có một sự trở ngại cực lớn.

Hệ thống nhìn dáng vẻ Nguyệt Lạc Sơ giết người mà cũng lề mà lề mề, càng thêm chán ghét, nó lúc trước làm sao lại hồ đồ chọn một người hiện đại bình thường cơ chứ?

"Ngươi phải biết, không phải cô ta chết, chính là ngươi sống."

Nguyệt Lạc Sơ cắn cắn môi, thở ra một hơi.

Nàng phải sống, cho nên Nhiễm Bạch phải chết!

Ở thời điểm cực kỳ tuyệt vọng bắt được một cọng cỏ cứu mạng, sẽ trở thành ỷ lại duy nhất không thể buông tay.

Mà bây giờ, Nguyệt Lạc Sơ hiển nhiên coi cái chết của Nhiễm Bạch là hi vọng sống duy nhất của nàng, cho dù phải bỏ ra cái giá gì cũng sẽ không tiếc.

...

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Nguyệt Lạc Sơ tới nơi này cũng rất yên phận, cứ như người này từng chưa xuất hiện vậy.

Cố Vận Dịch nhìn phong thư đang đặt trên bàn, có chút xuất thần.

"Vô Tình, đi mời Bạch cô nương tới."

Cố Vận Dịch nhàn nhạt phân phó.

Trong mắt có chút nghi hoặc, nhìn lá thư trước mặt, trên đó viết, Nhiễm Bạch thân ái.

Cố Vận Dịch nhếch môi, không biết đây là cái gì, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc mở ra xem, không được Nhiễm Bạch cho phép, hắn sẽ không tùy tiện động đồ đạc của nàng.

Nhiễm Bạch theo Vô Tình đi vào đại sảnh, nhìn thấy thư trên mặt bàn, khóe miệng có chút giương lên:

"Còn việc gì không?" Nhiễm Bạch cầm lấy lá thư, nhàn nhạt hỏi.

Cố Vận Dịch lắc đầu:

"Không có."

Nhiễm Bạch vuốt ve phong thư trong tay, khóe môi cong cong, cười đến xán lạn:

"Ừm."

Nhìn thấy Nhiễm Bạch rời đi, trong mắt Cố Vận Dịch lộ ra một chút thất vọng, lần nào cũng thế, hắn đều không biết nên bắt chuyện thế nào với Nhiễm Bạch cả.

Vô Tình nhìn thấy cái bộ dáng này của Cố Vận Dịch, co quắp khóe miệng,

Xem ra, con đường truy vợ của chủ tử nhà hắn còn rất dài.