Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 120: Điện hạ, thật yêu nghiệt (58)



Nhiễm Bạch ngoẹo đầu, dường như lo lắng cho Nguyệt Lạc Sơ, ngay lúc hi vọng trong mắt Nguyệt Lạc Sơ càng lúc càng lớn, Nhiễm Bạch mở miệng một câu đánh nát:

"Tại sao tỷ tỷ lại muốn giết ta?"

Nghe Nhiễm Bạch nói xong, con ngươi Nguyệt Lạc Sơ thít chặt, Nhiễm Bạch biết, Nhiễm Bạch đều biết!

Nguyệt Lạc Sơ trong đầu thoáng hiện câu nói này.

Nàng xong, thật sự xong, làm gì có ai có thể bỏ qua cho người muốn giết mình chứ?

Thế nhưng nàng không cố ý, nàng chỉ vì muốn sống mà thôi!

"Ngươi thả ta đi, từ nay về sau ta sẽ không làm như vậy nữa."

Nghe giọng nói cầu khẩn của Nguyệt Lạc Sơ, Nhiễm Bạch không hề bị lay động,

"Tỷ tỷ, làm sai thì phải bị trừng phạt."

Nghe được Nhiễm Bạch nói, trong mắt Nguyệt Lạc Sơ bộc phát mãnh liệt hận ý!

"Vì sai ngươi lại không thể tha cho ta, ta không cố ý! Chẳng phải là ngươi vẫn đang sống đấy sao? Vì sao lại không chịu thả ta ta!"

Nhiễm Bạch: "..."

Cho nên, đây là lỗi của cô sao.

Càng nghĩ như thế, ánh mắt của Nguyệt Lạc Sơ nhìn Nhiễm Bạch càng phát ra nồng đậm oán hận.

Nhiễm Bạch không chút nào để ý Nguyệt Lạc Sơ, chậm rãi đeo găng tay màu trắng, tiến hành mỗi một hạng động tác đều chỉn chu đau vào đấy, bàn tay trắng nõn như ngọc cầm dao giải phẫu, nhìn vào cảm thấy vô cùng cảnh đẹp ý vui.

Máu chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ găng tay trắng, nhìn phá lệ đẹp mắt.

Ném găng tay đi, ngón tay ngọc cầm lấy một con chip bé xíu:

"Chậc chậc, cũng không có gì đặc biệt."

Ngữ khí có chút đáng tiếc, có chút tiếc nuối.

Về phần cái hệ thống kia, Nhiễm Bạch bởi vì ngại ồn nên đã sớm đem nó cho Phong Lạc, đây cũng là nguyên nhân mà Nguyệt Lạc Sơ không nghe thấy hệ thống của mình đáp lại.

Nhiễm Bạch vừa định huỷ con chip này, Phong Lạc liền thét chói tai vang:

"Kí chủ, đừng!"

Cái âm lượng vô cùng chói tai, thành công khiến Nhiễm Bạch dừng động tác lại.

Phong Lạc dùng sức với tới con chip trong tay Nhiễm Bạch.

Nhưng vì vóc dáng quá nhỏ bé, chỉ có thể với tới bắp chân Nhiễm Bạch.

Vuốt mèo nắm lấy y phục của Nhiễm Bạch, dường như là dùng sức muốn leo lên, nhìn buồn cười cực kỳ.

Nhiễm Bạch nguy hiểm nheo hai con ngươi lại, nhấc Phong Lạc lên:

"Ta chưa nói qua, không thích người khác nói chuyện lớn tiếng với ta như vậy?"

Bạn học nhỏ Phong Lạc rất thành thật lắc đầu.

Nhiễm Bạch lành lạnh cười:

"Vậy bây giờ biết rồi chứ?"

Phong Lạc điên cuồng gật đầu, giác quan thứ sáu của nó rất chính xác nói cho nó biết, nếu như nó gật đầu, sẽ chết!

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng, ném Phong Lạc trên mặt đất, theo đó còn ném luôn hệ thống mà  Phong Lạc luôn tâm tâm niệm niệm nhớ nhung kia.

Phong Lạc nhìn thấy hệ thống, trong mắt sáng lên, cọ xát lấy lòng Nhiễm Bạch.

Nhiễm Bạch ghét bỏ né tránh:

"Có sạch sẽ không đấy?"

Phong Lạc: "..."

Ta nhìn rất bẩn sao?

Rõ ràng rất sạch có được hay không!

Phong Lạc hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều không để ý tới Nhiễm Bạch, mang theo hệ thống trở lại không gian hệ thống bắt đầu thôn phệ.

Nhìn dáng vẻ Nguyệt Lạc Sơ nửa chết nửa sống, Nhiễm Bạch nhếch miệng lên ác liệt cười:

"A, đã như vậy, tặng ngươi một lễ vật tốt."

Trong căn phòng mờ tối, dụng cụ nghiên cứu hiện ra số liệu, Nhiễm Bạch nhếch miệng lên cười, cầm lấy một lọ thuốc, chậm rãi dung hợp.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Nhiễm Bạch trong mắt thoáng hiện hưng phấn, khoé môi khẽ mở:

"Thí nghiệm, thành công!"

Ngón tay trắng nõn thon dài cầm một bình thuốc nước, bóp miệng Nguyệt Lạc Sơ rót vào.

Nguyệt Lạc Sơ sau khi uống xong bình thuốc nước này, trong mắt trở nên đỏ như máu, mặt mày dữ tợn, kêu thảm thiết một tiếng.

Nhiễm Bạch ở một bên thưởng thức toàn bộ quá trình biến dị của Nguyệt Lạc Sơ, khóe miệng có chút giương lên:

"A, lễ vật tốt cỡ nào."

Không tiếp tục để ý Nguyệt Lạc Sơ, Nhiễm Bạch đem toàn bộ dụng cụ thu vào không gian, quay người rời đi.

Ngay tại lúc Nhiễm Bạch rời đi, Nguyệt Lạc Sơ bỗng nhiên mở mắt, một đôi mắt màu xanh lục, bên miệng có hai cái răng nanh nhọn hoắt, trên thân rất nhiều lông, đằng sao còn có một cái đuôi đầy lông đang lay động.