Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 122: Điện hạ, thật yêu nghiệt (60)



Sở Hạo không hề nghi ngờ Nhiễm Bạch sẽ nói đùa, dù sao nàng đâu cần phải lừa gạt mình?

Về phần hoàng vị, hắn thật sự tin tưởng trăm phần trăm, Nhiễm Bạch có thể!

Thực lực của người ta vẫn còn sừng sững trước mắt  đấy.

"Được."

Nhiễm Bạch cười cười, không nói gì.

"Ta nói, Bạch Bạch, ngươi nhìn mà xem, ta sống vì lợi ích, ngươi lạnh nhạt vô tình, chúng ta quả thực là một đôi trời sinh đấy, hay là ngươi đồng ý với yêu cầu của ta đi, thế nào?."

Nhiễm Bạch nhìn Sở Hạo, mang trên mặt sự ghét bỏ rõ ràng.

"Ha ha..." Sở Hạo nhếch miệng cười, thầm than một tiếng.

Hắn thật sự thích cô gái này, ngặt nỗi... Mặc dù có loại cảm giác trâu già gặm cỏ non.

Nhưng là, một người tính tình lạnh nhạt lại có thực lực cường đại như vậy, quả thực là quá phù hợp yêu cầu của hắn.

"Ca ca tốt của ta hôm đó lên trên yến hội chứ."

Sở Hạo cười tủm tỉm nói, trong mắt lướt qua vài tia giảo hoạt.

"Ài, ngươi đoán, ta đã làm gì?"

Nhiễm Bạch nghiêng đầu nhìn Sở Hạo một chút:

"Đơn giản là truyền ngôn thôi."

"Chậc chậc chậc, thật thông minh, làm ta không có chút cảm giác thành công nào."

Tên Sở Thâm kia đã thích lục công chúa, thân là "đệ đệ tốt" của hắn, làm sao có thể không giúp hắn một tay chứ?

Cho nên, bây giờ khắp nơi đều là đồn thổi về tình yêu hoàng gia.

"Nếu như ngươi không có việc gì nữa thì có thể đi."

"Ngươi không giữ ta lại một chút sao?"

Sở Hạo liếc mắt, không sao hết, thời gian của bọn hắn còn rất dài. Từ từ sẽ đến nha.

Sở Hạo cười đùa tí tửng, muốn tới gần Nhiễm Bạch.

Trực tiếp bị Nhiễm Bạch tránh khỏi:

"Nếu như ngươi còn dám tới gần, ta không ngại để ngươi biến thành thây khô."

Nghe giọng nói âm trầm của Nhiễm Bạch, Sở Hạo làm ra một mặt như phải chịu tổn thương:

"Bạch Bạch, ngươi khiến ta đau lòng quá."

Nhiễm Bạch hời hợt nói, trong giọng nói có chứa uy hiếp:

"Muốn bị thương một chút thử không?"

Sở Hạo lập tức lắc đầu.

Buồn cười, hai cỗ thi thể trên yến hội ki, hắn nhìn thấy đều cảm giác cả người không tốt, tự thể nghiệm? Ha ha ha.

"Ha ha, Bạch Bạch, ta nói đùa thôi, đã như vậy, ta đi trước nhé, chờ lấy tin tức tốt của ta nha."

Cuối cùng, Sở Hạo trước khi đi còn ném cho Nhiễm Bạch một cái mị nhãn.

Nhiễm Bạch: "..."

Con mắt của Bản Điện muốn mù rồi.

Sở Hạo ra khỏi Dịch Vương Phủ, khóe miệng mỉm cười.

Gặp được một người thú vị như vậy, hắn mới sẽ không buông tay đâu.

...

Thời gian trôi qua, mấy ngày nay gió êm sóng lặng.

Nguyệt Lạc Sơ mất tích cũng không có bất kỳ người nào để ý, giống như trước đó chưa từng xuất hiện.

Phong Lạc cảm giác tim của mình ngứa một chút, được rồi, mặc dù nó không có tim,

"Kí chủ, sao cô có thể lấy ra đồ vật từ trong trống rỗng như vậy?"

Nhiễm Bạch thần sắc nhàn nhạt, nhíu mày hỏi lại:

"Rất khó sao?"

Phong Lạc: "..."

Nào chỉ là khó chứ, căn bản chính là không được phép được không?

Cục quản lý Thiên Đạo tồn tại là để làm gì, đó chính là vì ngăn chặn có người có hàng động không hợp lý trong mỗi vị diện.

Thế nhưng là, hiện tại nhiệm vụ giả của cục quản lý Thiên Đạo lại lấy ra những đồ vật của thời không.

Quả thực là quá khó mà tin nổi?

Phong Lạc lúc ấy thật sự sợ bị Thiên Đạo bổ cho một nhát, thế nhưng mà nó nơm nớp lo sợ nhiều ngày như vậy, ngay cả Thiên Đạo cũng không thấy.

Nhiễm Bạch khẽ cười một tiếng:

"Phong Lạc ơi là Phong Lạc, ngươi biết... Quá ít..."

Phong Lạc biểu thị mình không phục lắm, nó thế nhưng chính là nhóm hệ thống đầu tiên của cục quản lý Thiên Đạo đấy, chính là nhóm nguyên thủy có sức mạnh lớn nhất chưa bị pha tạp!

"Đi thôi, vị diện này, phải kết thúc rồi."

Nhiễm Bạch mỉm cười, thanh âm lười biếng nói.

Phong Lạc không nghi ngờ gì, kí chủ nói kết thúc, đó chính là kết thúc.

"Bạch cô nương? Sao ngươi lại tới đây?"

Cố Vận Dịch mở cửa, nhìn thấy Nhiễm Bạch đứng ở trước cửa, nghi ngờ hỏi.

"Ta có chuyện muốn nói cho ngươi."

Nhiễm Bạch cười ngọt ngào, một mặt xán lạn. Cố Vận Dịch lại cảm giác được một loại dự cảm cực kì không tốt, cực kì không muốn nghe lời tiếp theo của Nhiễm Bạch.

"Bạch cô nương, muốn..."