Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 124: Điện hạ, thật yêu nghiệt (62)



Phong Lạc nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Vận Dịch, trong mắt xẹt qua nghi hoặc:

Cố Vận Dịch, giống như, sụp đổ...

Nhiễm Bạch nhíu mày, lẽ thẳng khí hùng nói:

"Ngươi muốn đi ta liền thì ta không thể đi?"

Trong mắt Cố Vận Dịch sóng ngầm mãnh liệt, cẩn thận từng li từng tí nói:

"Bạch Bạch, làm sao thì nàng mới sẽ không rời khỏi ta?"

Nhiễm Bạch cười một tiếng:

"Ta, vĩnh viễn cũng sẽ không, ở bên cạnh ngươi."

Trong mắt Cố Vận Dịch lóe ra ánh sáng:

"Bạch Bạch thật sự muốn như vậy sao?"

Nhiễm Bạch lười biếng nhướng mắt lên, không quan trọng nói:

"Không thì thế nào?"

"Thì thế này..."

Giọng nói Cố Vận Dịch âm trầm, Bạch Bạch, đây là do nàng tự lựa chọn.

Một giây sau, Nhiễm Bạch trực tiếp té xỉu trên bàn.

Cố Vận Dịch si mê nhìn Nhiễm Bạch đang mê man, tự lẩm bẩm:

"Bạch Bạch, chớ có trách ta, chỉ là nàng không nghe lời."

Nhiễm Bạch: "..."

Ha ha mẹ nó!

Về phần Nhiễm Bạch thật hôn mê bất tỉnh sao? Tất nhiên là không thể nào!

Nhiễm Bạch có thực lực hủy thiên diệt địa, vạn dặm đồ sát, phất tay một cái liền có thể chụp chết Cố Vậb Dịch có được hay không?

...

Khi tia nắng đầu tiên chiếu xạ trong phòng, cô gái nằm ở trên giường khẽ run nhè nhẹ lông mi, chậm rãi mở mắt.

Nhiễm Bạch giật giật thân thể, xích sắt trói chặt hai chân phát ra âm thanh đing đang giòn tan.

Nhiễm Bạch trong mắt lóe ra tia sáng quỷ quyệt, khẽ cười:

"A, thật sự là không ngoan."

Cố Vận Dịch chậm rãi đi tới, nhìn thấy Nhiễm Bạch vẫn ở đó, ôn nhu cười:

"Bạch Bạch, thích không? Đây là ta vì nàng mà chế tạo."

Nhiễm Bạch trừng mắt nhìn, nghiêng đầu nhìn Cố Vận Dịch:

"Ồ, nhìn thấy ngươi, tâm tình của ta vô cùng kém."

Cố Vận Dịch cười cười ôn hoà:

"Bạch Bạch, nàng trốn không thoát."

Nhiễm Bạch thấp giọng bật cười, thanh âm nhẹ nhàng:

"Thật sao?"

...

Mấy ngày thời gian, Nhiễm Bạch đều an phận đợi trong phòng.

Cố Vận Dịch ôn nhu nhìn Nhiễm Bạch từng ngụm uống hết bát cháo, ý cười nơi khoé miệng càng lúc càng lớn:

"Bạch Bạch, có phải nàng..."

Nguyện ý ở cùng với ta.

Phía sau Cố Vận Dịch không dám nói, hắn sợ nghe được đáp án mà mình không muốn nghe.

Những ngày này, Nhiễm Bạch trừ không để hắn đụng vào, cái khác vẫn luôn rất nghe lời, nghe lời khiến cho hắn cảm thấy có chút không chân thực.

Nhiễm Bạch cười rạng rỡ, một đôi mắt đào hoa phản chiếu lấy bóng dáng Cố Vận Dịch, phảng phất muốn đem hút Cố Vận Dịch đi vào:

"Đúng vậy."

Nghe Nhiễm Bạch trả lời, Cố Vận Dịch triệt để ngốc tại chỗ, âm thanh run rẩy, cẩn thận từng li từng tí nhìn Nhiễm Bạch:

"Bạch Bạch, nàng nói thật sao?"

Nhiễm Bạch chăm chú nhìn Cố Dịch:

"Đúng."

"Nàng thật nguyện ý cùng với ta?"

Nhiễm Bạch cười cười, một đôi mắt phảng phất muốn đem Cố Vận Dịch kéo sâu vào:

"Vì sao không nguyện ý?"

Cố Vận Dịch giống như có được cả thế giới, vui vẻ cười ngây ngô.

Cũng không hề chú ý tới, khóe miệng Nhiễm Bạch đang quỷ dị mỉm cười.

Nhìn thấy Cố Vận Dịch ngốc ngốc ra khỏi phòng, Nhiễm Bạch cười tươi, giọng nói thật nhỏ:

"Thật sự là quá chậm, hay là cần ta phải giúp ngươi một tay sao."

Cố Vận Dịch ở trong thư phòng, tâm tình có chút không tập trung nghe thuộc hạ báo cáo, nhớ tới ý cười khó hiểu của Nhiễm Bạch lúc sáng, trong lòng một trận bối rối.

"Chủ tử?"

Cố Vận Dịch lấy lại tinh thần, cưỡng ép ổn định tâm tình, không có khả năng, cái xích sắt kia là hắn dùng hàn thiết ngàn năm chế tạo, Nhiễm Bạch có thực lực mạnh hơn nữa, cũng không có khả năng chạy thoát.

"Nói tiếp đi."

Vô Tình cảm giác khí áp xung quanh đều thấp mấy phần, cẩn thận tiếp tục báo cáo.

Làm hết thảy xong, Cố Vận Dịch phất phất tay, ra hiệu Vô Tình lui ra.

Hắn hiện tại có chút không dám quay về phòng, hắn sợ sau khi trở về, hết thảy sự đẹp đẽ kia đều thành bọt nước.

Nhưng mà, hắn không biết một việc...

Ngay khi hắn trở về, nghênh đón hắn chính là cảnh địa ngục sống không bằng chết.