Hắn chẳng qua là đi mua kẹo cho vật nhỏ một lúc, sao liền có kẻ không có mắt dám làm thương tổn vật nhỏ rồi.
Nhiễm Bạch bổ nhào vào ngực Lăng Vũ, ủy khuất nói: "Anh, chú này khi dễ em."
Ôn Ngôn: ".
." Vô sỉ! Đến cùng là ai khi dễ ai! Cô thế mà còn dám ủy khuất.
Bất quá, Ôn Ngô híp híp mắt, đây không phải là nam chính à.
Trong lúc nhất thời, tâm tư Ôn Ngôn biến hoá.
Lăng Vũ buông cánh tay Ôn Ngôn ra, ôm chặt Nhiễm Bạch, có trời mới biết khi hắn nhìn thấy Ôn Ngôn định đánh Nhiễm Bạch, trong lòng có bao nhiêu hoảng sợ.
"Trước mặt mọi người đi khi dễ một đứa bé, có ý gì đây?" Lăng Vũ trong mắt lóe lên một tia sát ý, lạnh giọng nói.
"A, khi dễ?" Ôn Ngôn nhìn cánh tay của mình, trong lòng nhảy lên một cái, vết thương biến mất không thấy gì nữa.
Người chung quanh chỉ trỏ nhìn Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn: Tôi nói tôi không có khi dễ cô ta, các người tin không?
Hắn đây là có bao nhiêu oan uổng?
Hệ thống: "Người này không dễ chọc, đi trước rồi nói."
Trong lòng Ôn Ngôn xẹt qua một vòng như có điều suy nghĩ, người này mạnh bao nhiêu, khiến cho hệ thống cũng kiêng kị.
Nhiễm Bạch cũng nhìn ra ý muốn rút lui của Ôn Ngôn, đáy mắt có một tia hứng thú.
"Anh à, để hắn đi đi, dù sao em cũng không sao."
Ôn Ngôn càng tức giận đến hộc máu, cô không sao nhưng tôi có sao!
"Được, nghe Bạch Bạch." Lăng Vũ cười đồng ý, Bạch Bạch của hắn chính là thiện lương như vậy, có điều, người này, hắn ghi nhớ.
Ôn Ngôn nhìn anh mắt trào phúng của những người chung quanh, trong lòng càng là một đám lửa, không vui mà thét lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Có gì hay ho mà nhìn!"
Người chung quanh nghe thấy, ghét bỏ trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
Nhìn thấy Ôn Ngôn rời đi, Lăng Vũ đưa kẹo que cho Nhiễm Bạch, "Nói cho anh nghe, sao hắn lại đánh em?"
Nhiễm Bạch bóc vỏ kẹo, bắt đầu ăn, khuôn mặt nhỏ vô tội nói: "Em cũng không biết."
"Đi thôi, anh đưa em về nhà.
Nhưng từ nay về sau không được tự tiện ra ngoài một mình, biết chưa?" Lăng Vũ dùng giọng điệu dạy dỗ nói.
"Vâng." Nhiễm Bạch mười phần nhu thuận nhẹ gật đầu, ra hiệu mình đã biết.