"Cái xe này cũng đã đậu ở chỗ này rồi, còn nói dối làm gì, chẳng lẽ trèo lên được người có quyền thế liền không thèm ngó tới những thân thích như bọn tôi nữa sao."
Hứa mẹ bất đắc dĩ lắc đầu:
"Thật sự là không có, Hứa Nhị tẩu, chị hiểu lầm rồi."
Hứa Phú Quý nhìn thấy Hứa mẹ nói cái gì cũng không có mềm yếu, liền hùng hổ:
"Tôi thấy các người chính là xem thường chúng tôi!"
"Ai u, làm gì thế, mày còn muốn đánh tao à, đến đây đến đây. "
Hứa Phú Quý chỉ mình mặt:
"Đánh xong, tao liền báo cảnh sát, nói là mày đánh người thân!"
Hứa Dương bị Hứa Phú Quý làm cho tức giận đến toàn thân run rẩy, nắm chặt nắm đấm, chưa bao giờ thấy qua loại người vô sỉ như thế!
Hứa Phú Quý nhìn thấy Hứa Dương nói không ra lời, trong lòng càng đắc ý.
Dựa vào cái gì mà Hứa Dương học giỏi, dáng dấp đẹp.
Trong trường đều nói hắn với Hứa Dương như khác biệt giữ ngày và đêm.
Ha ha ha!
Hứa Phú Quý tham lam, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe sang trước mặt, nói chuyện giống như bố thí:
"Được rồi, nhìn các người chắc là không phải cố ý, vậy thôi cứ đưa chiếc xe này cho tôi, sau đó bồi thường thêm cho tôi vài triệu, tôi liền tha thứ cho các người."
Tất cả mọi người ở đây lần nữa bị Hứa Phú Quý vô sỉ làm cho đổi mới tam quan.
Trời ạ, đây là người gì vậy chứ, quả thực là xã hội bại hoại.
Nhìn mặt mũi Hứa Phú Quý như đang nói, đưa đồ cho tôi chính là vinh hạnh của các người.
Hứa Dương không những không giận mà còn cười, xem ra là đang vô cùng tức giận:
"Cho anh, anh nghĩ mình là ai vậy! Đừng cho là mẹ tôi nhịn các người thì tôi cũng sẽ nhịn các người! Tôi cho anh biết, anh chính là đồ tâm thần! Cái giọng điệu bố thí kia, ha ha ha, anh tưởng ai cần, tôi nhìn anh một chút mà đã cảm thấy buồn nôn, muốn ói!"