Bà lão dữ tợn nhìn Nhiễm Bạch và Mặc Thần, gương mặt khủng bố:
"Các ngươi đã làm gì ta!"
Nhiễm Bạch vô tội nhìn, sợ hãi trốn sau lưng Diệp Khê, đôi mắt hòa với hơi nước nhàn nhạt, trên lông mi nhiễm nước mắt, giống như kim cương lấp lánh, gương mặt phấn nộn tràn đẫy ủy khuất cùng sợ hãi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, tựa hồ như sắp khóc đến nơi.
"Em... em không làm gì cả."
Diệp Khê thấy thế, cố nén sợ hãi, bảo hộ Nhiễm Bạch ở sau lưng:
"Bạch Bạch vẫn là một đứa bé, làm sao có thể làm gì ngươi!"
Nghe nói như thế, suýt nữa thì bà lão tức đến phun ra một ngụm máu.
Đứa bé?!
Cô lừa gạt ai vậy!
Kẻ khát máu phách lối tối hôm qua là ai!
Ngay tại lúc đó, trong lòng bà ta càng hoảng hốt.
Bà ta có thể cảm giác được, lý trí của mình đang chậm rãi tiêu tán.
Bà ta phải trở nên ngu xuẩn giống như những thứ kia sao? Không!
Mặc Thần nho nhã ý cười nói:
"Ừ, chỉ có thể nói là do ngươi quá yếu."
Bà lão: "..."
Nhân loại ác miệng, tức chết zombie!
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của bà lão, cánh môi câu lên một nụ cười nhợt nhạt, trên gương mặt phấn nộ hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Thủy tinh châu đã bị thu hồi, lực lượng của thuỷ tinh châu bị hấp thụ cũng sẽ từ từ tiêu tán.
Còn có thể ráng chống đỡ bao lâu đây?
Lạc Hiên Lâm nhìn thấy bà lão như vậy, không chút do dự công kích bà ta.
Đáng thương là, bà lão nhìn thấy công kích càng ngày càng gần, lý trí lại đang chậm rãi tiêu tán, không còn có cơ hội suy nghĩ gì, chết trong tay Lạc Hiên Lâm.