[Kỳ Hâm] Bạn Trai Cuồng Kiếm Soát Của Tôi

Chương 7: Vượt quá giới hạn



Xe dừng trong một trang viên, trang viên đặc biệt sang trọng, phong cách bày trí làm cho người ta cảm thấy đặc biệt thoải mái.

"Đến rồi! Chúng ta xuống xe đi"

Thiếu niên áo trắng quay sang nói với Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm gật gật đầu.

"Đây là nhà của anh, về sau đây cũng sẽ là nhà của em."

Sau khi xuống xe, thiếu niên áo đen nhiệt tình chạy đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, khoác tay Đinh Trình Hâm giới thiếu với cậu từng người một.

"Xin chào, tôi tên là Ngao Tử Dật, kia là Mã Gia Kỳ, Nhị ca của tôi".

"Xin chào!"

"Đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?"

"16 tuổi."

"Nhỏ như vậy? Học sinh cấp 3 à? Chúng tôi 19 tuổi, em có thể gọi chúng tôi là Nhị ca cùng Tam ca."

Đinh Trình Hâm không nói gì, khi đi vào nhà thấy một cô gái ăn mặc cực kỳ gợi cảm, dáng người nóng bỏng đi tới.

"Nhị Gia, Tam Gia hai người về rồi!"

Mã Gia Kỳ thấy cô gái liền hỏi:

"Andy, phòng anh nói em sắp xếp thu dọn đã xong chưa?"

"Đã dọn xong rồi!"

Mã Gia Kỳ đến bên Ngao Tử Dật đang lôi kéo Đinh Trình Hâm, cầm tay Đinh Trình Hâm đi lên tầng bốn.

"Đi, anh dẫn em đi xem phòng của mình, em nếu không thích chỗ đó, anh sẽ cho người đổi phòng."

Hai người đi lên tầng, Ngao Tử Dật ngồi xuống ghế sô pha chơi di động, Andy nhìn Mã Gia Kỳ dắt tay Đinh Trình Hâm đi lên, nhịn không được hỏi.

"Tam Gia, người đó là ai vậy?"

"À, cậu ấy tên Đinh Trình Hâm, là con trai của Đinh Kiến Nhân."

"Nhị Gia tại sao lại mang con trai của Đinh Kiến Nhân về? Ngài ấy không sợ đang nuôi ong tay áo ư?"

Ngao Tử Dật nghe xong lời của cô gái nói, có chút không kiên nhẫn nhíu mày.

"Andy, em vượt quá giới hạn rồi, đây là chuyện em có thể quản sao?"

Andy chợt nhận ra lời mình nói có bao nhiêu nguy hiểm, lập tức phản ứng lại.

"Thực xin lỗi, em chỉ vì Nhị Gia suy nghĩ mà thôi, em về sau sẽ không lại tái phạm."

"Lần sau không được như này nữa, Nhị Ca cũng không phải người có tính tình tốt, người anh ấy muốn bảo vệ không có người dám phản đối."

Mã Gia Kỳ mở cửa phòng ra, nắm tay Đinh Trình Hâm đi vào, phòng thật sự rất lớn, cửa sổ cũng được mở ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu thẳng vào gian phòng, giống như có vô vàn tiểu tinh linh đang khiêu vũ.

"Thích không?"

"Thích!"

Đinh Trình Hâm thật sự rất thích căn phòng này, làm cho người ta có một loại cảm giác thật ấm áp. Không giống lúc ở Đinh gia, phòng của cậu vốn là một gian nhà kho, luôn tối đen không chút ánh sáng. Khi cậu mới vào Đinh gia, ở trong căn phòng đó, cậu mỗi tối đều dùng chăn đem chính mình bao chặt không kẽ hở mới dám ngủ. Vào mùa đông, phòng của cậu đến máy sưởi cũng không có, bởi vì, Trương Ái Lệ vô cùng ghét bỏ cậu...

Đinh Y Vân là con gái lớn của Đinh gia, tính khí nóng nảy, nhưng lại luôn giả vờ thành bộ dáng tính cách dịu dàng, lúc nào cũng có trong tay những mẫu đồ hiệu mới nhất. Mỗi khi tâm trạng không tốt liền đi bắt nạt Đinh Trình Hâm, đem Đinh Trình Hâm lăn lộn thành người hầu mà ra lệnh.

"Anh thấy em thích vẽ như vậy, để lát nữa anh cho người mang cho em một số dụng cụ vẽ."

"Cảm ơn"

"Em có mệt không? Để anh ra ngoài trước nhé!"

Mã Gia Kỳ nói xong quay đầu ra khỏi phòng, từ nhỏ đến giờ anh chưa bao giờ nói chuyện với ai bằng giọng điệu này, rất thận trọng, sợ giọng nói của mình có thể khiến tiểu nhân nhi sợ.

"Này... Mã Gia Kỳ!"

Mã Gia Kỳ mới đi được vài bước, nghe được Đinh Trình Hâm gọi mình, lập tức dừng lại quay đầu.

"Ừm, có chuyện gì vậy?"

"Sao anh lại đối với tôi tốt như vậy?"

Mã Gia Kỳ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, khẽ cười một tiếng, Đinh Trình Hâm lần đầu tiên thấy Mã Gia Kỳ cười, thiếu chút nữa... bị nụ cười này hút hồn.