Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 52: Đột biến



“Đừng nói linh tinh…” Tề Lẫm bất đắc dĩ xem thường, kéo mạnh góc áo Âu Dương Khiêm Vũ.

Anh không ngờ Âu Dương Khiêm Vũ lại không lựa từ khi ở trước mặt Trần Tĩnh Mỹ, quả thực làm anh buồn bực, đáng tiếc Âu Dương Khiêm Vũ lại không biết, còn muốn giải thích quan hệ giữa mình và Tề Lẫm nữa. Anh vừa mới nhận người thân của nguyên chủ, lại mọc thêm một tên phiền toái như Âu Dương Khiêm Vũ, mà bản lĩnh nói lung tung của Âu Dương Khiêm Vũ ngày càng ưu việt rồi.

Trần Tĩnh Mỹ nghe xong thì ngớ người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Bà không ngờ tính hướng của con trai không thay đổi được, rời khỏi họ thì vẫn cần đàn ông, bà nói: “Tề Lẫm, không giới thiệu bạn của con cho mẹ sao?”

Âu Dương Khiêm Vũ mạnh mẽ đứng ở đó là tồn tại không thể nào xem nhẹ, Tề Lẫm giải thích: “Mẹ, anh ấy là đàn anh của con ở đại học. Ừm, lúc học đại học con đã làm gia sư cho hai em của anh ấy, chúng con là bạn khá thân.”

Trần Tĩnh Mỹ chớp chớp mắt nhìn anh: “Là vậy sao?”

Tề Lẫm kiên định: “Đương nhiên ạ. Mẹ, con không lừa mẹ, vừa rồi anh ấy chỉ nói đùa mẹ thôi.”

Vừa nói xong, Âu Dương Khiêm Vũ đã cầm chặt tay trái Tề Lẫm đặt lên ngực mình, nói với Trần Tĩnh Mỹ: “Mẹ, xin hãy tin con, về sau con sẽ đối xử với Tề Lẫm thật tốt, xin mẹ hãy chúc phúc cho tụi con!”

Trời ơi!

“Này, đừng có ăn nói linh tinh…”

Thế nhưng Trần Tĩnh Mỹ lại tin vẻ mặt chân thành của Âu Dương Khiêm Vũ, mà không tin đứa con trai Tề Lẫm đang cố gắng phản bác và giải thích tình hình hỗn loạn lúc này. Tuy nhiên bà không cảm thấy buồn bực, cũng không lạnh lùng, vẫn dịu dàng với Tề Lẫm, và có một cảm xúc nào đó không diễn tả được với Âu Dương Khiêm Vũ. Có thể nói rằng, bà rất vui khi thấy Tề Lẫm đến với con nhà Âu Dương, ít nhất nhà Âu Dương có thế lực lớn, có thể bảo vệ thằng bé bình an.

Cả cuộc đời này Trần Tĩnh Mỹ đã làm rất nhiều chuyện phải hối hận, đó cũng là do bà phản nghịch, vô tâm, bà không biết trời cao đất rộng. Bà nợ rất nhiều người, nợ cha, nợ Trần Khoát, nợ Tề Lẫm, nợ cả chồng mình…

Nhìn chồng dần mất tỉnh táo, bà cũng nhận ra đừng trông mong quá nhiều, chỉ hy vọng những người bà có lỗi đều có thể bình an vượt qua cuộc sống. Tề Lẫm thích đàn ông là sự thật không thể thay đổi, bà chỉ có thể chúc mừng chúng. Âu Dương Khiêm Vũ là một đứa có năng lực, bà đã nghe ngóng rồi.

Có lẽ vì chưa từng tiếp xúc với Trần Tĩnh Mỹ, Tề Lẫm không biết thái độ giờ của bà có hơi khác thường. Họ chỉ ở trung tâm an dưỡng hơn một tiếng rồi rời đi, Tề Lẫm có nói sau này mỗi ngày sẽ tới đây thăm người, Trần Tĩnh Mỹ cảm thấy rất vui mừng.

Trước khi chia tay, Trần Tĩnh Mỹ kéo tay Tề Lẫm nói: “Lẫm, có thể nhờ con chuyển lời tới Trần Khoát không?”

Tề Lẫm nói: “Có ạ, mẹ muốn chuyển lời thế nào?”

Trần Tĩnh Mỹ cười rất hiền hoà, trong mắt chỉ là ánh sáng của người mẹ: “Mẹ rất muốn gặp thằng bé một lần, đừng nói cho ông ngoại con, mẹ không hy vọng ông ấy đã lớn tuổi mà còn phải đau lòng vì mẹ.”

Tề Lẫm đều hiểu hết. Nhưng Trần Tĩnh Mỹ cho anh một cảm giác kỳ lạ sao đó, anh chưa từng tiếp xúc với Trần Tĩnh Mỹ trước kia, trạng thái hiện giờ của bà hình như không được ổn lắm.

Sau khi rời đi, Tề Lẫm vẫn luôn cân nhắc thái độ mà Trần Tĩnh Mỹ đối với họ.

Âu Dương Khiêm Vũ bị cô đơn thì hơi buồn bã, khẽ bóp nhẹ thắt lưng Tề Lẫm: “Tề Lẫm.”

Đã quen nên Tề Lẫm sửng sốt, xoay người nói với Âu Dương Khiêm Vũ: “Gì vậy?”

Âu Dương Khiêm Vũ: “Tôi nghĩ nếu tôi đã gặp cha mẹ em, không phải em cũng nên đi gặp cha mẹ tôi sao?”

Tề Lẫm bị nghẹn: “… Anh không sao chứ, làm chi tôi phải gặp cha mẹ anh?”

Âu Dương Khiêm Vũ nói đương nhiên: “Trước mặt mẹ em mà em không phản bác quan hệ của chúng ta, tôi nghĩ đã đến lúc xác định quan hệ giữa chúng ta rồi.”

Bị lời nói của y làm khựng người, Tề Lẫm che mặt, bất đắc dĩ đáp: “Đó chỉ là anh nghĩ, đừng nghĩ nhiều quá. Tôi đã nói tôi không thích anh, là không thích anh.”

Âu Dương Khiêm Vũ đang một mình chìm đắm trong ảo tưởng kết hôn tương lai căn bản không nghe thấy lời phản bác đó, Tề Lẫm bị bỏ qua. Băn khoăn bởi thái độ của Trần Tĩnh Mỹ nên Tề Lẫm cũng không có lòng chơi đùa với anh ta, đưa tới nhà họ Trần, trước bãi cỏ Âu Dương Khiêm Vũ đưa một nụ hôn ngủ ngon.

Xuống xe, Tề Lẫm xoa mặt mình thật mạnh, trời ơi, từ lúc nào Âu Dương Khiêm Vũ biến thành gay vậy? Hơn nữa sau khi bị hôn anh lại không cảm thấy ghê tởm gì, trời ơi loạn rồi, quả thực đây không phải thế giới mà anh biết.

Về nhà, ông ngoại đã trở về từ làng quê, Trần Khoát ra ngoài dự tiệc còn chưa về, Tề Lẫm ngồi yên trên ghế sô pha chà xát hai má vừa bị hôn. Vào rất nhiều lúc, anh đều cố gắng tránh né để tạo quan hệ với Âu Dương Khiêm Vũ, càng về sau anh ta được voi đòi tiên, rồi sau mãi tập thành thói quen, không thấy phản cảm. Có thời điểm ngoài nghĩ tới Trần Khoát thì người đầu tiên anh nghĩ tới là Âu Dương Khiêm Vũ. Không thể không nói, Âu Dương Khiêm Vũ ảnh hưởng anh rất lớn. haizzz…

Giật mình một cái, Tề Lẫm ngồi thẳng người. Động lòng rồi? Anh thích Âu Dương Khiêm Vũ?

Lắc đầu, không thể nào! Làm sao có thể, nhất định là hiểu lầm.

Không muốn nghĩ nữa, Tề Lẫm chờ Trần Khoát trở về, cũng chuyển lời cho anh: “Anh đi chứ?”

Trần Khoát đứng, Tề Lẫm ngồi, bàn tay to đặt trên đầu Tề Lẫm: “Vì sao không đi, dù thế nào bà cũng là người cho anh sinh mệnh, ít nhất anh cũng phải giúp ông ngoại nhìn xem bà sống ra sao.”

Tề Lẫm ấm lòng, cười nói: “Anh, thật ra anh rất thiện lương.”

Trần Khoát bĩu môi: “… Cũng biết đấy.” Được em trai khen hình như cũng không tệ đâu.

Ngày Trần Khoát đi gặp Trần Tĩnh Mỹ, Tề Lẫm ngồi ở trong xe nhìn họ ngồi trong vườn cỏ nói chuyện, dường như hai người không nói gì nhiều, nhưng có thể cảm giác họ bàn bạc vài chuyện nghiêm túc. Tề Lẫm đột nhiên rất tò mò, họ nói chuyện sao lại tránh mình, chẳng lẽ có điều gì anh không thể nghe được? Nghĩ mình không phải nguyên chủ, có nghe hay không cũng không sao, anh trực tiếp tới phòng bệnh, thay nguyên chủ gặp người cha đã không còn tỉnh táo.

Vừa tới phòng bệnh đã thấy bác sĩ đang kiểm tra, trợ lý bác sĩ đứng một bên nói thầm: “Người này cũng sắp đi rồi.”

Bác sĩ vỗ nhẹ vai hắn: “Đừng nói linh tinh, nếu người nhà bệnh nhân nhe thấy thì cậu chết chắc, ông ta không phải nhân vật bình thường đâu.”

Trợ lý kia nghe vậy thì đeo khẩu trang lên, Tề Lẫm nhanh chóng lùi sang một bên, chuyện cha nguyên chủ sống không lâu, xem ra Tề Thước không lừa anh, người Tề gia đều thật kỳ lạ.

Đợi bác sĩ và trợ lý rời đi, Tề Lẫm mới đi vào phòng, ông còn đang ngủ say, người ông gầy trơ xương, nhưng có thể nhận ra hồi trẻ ông rất đẹp trai, chỉ tiếc bệnh tật đã hại ông trở nên thế này.

Tề Lẫm đứng trước mặt ông nói: “Cháu không thể nào gọi chú là cha, nhưng hy vọng ở bên kia chú có thể gặp lại được con trai thật sự của mình, xin chú hãy cảm ơn cậu ấy giúp cháu, cháu sẽ giúp cậu ấy sống thật tốt.” Anh không biết trước khi rời đi nguyên chủ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh sẽ quý trọng mạng sống mà sống thật tốt.

Cũng không nói gì thêm, Tề Lẫm liền rời đi. Đối mặt với một người xa lạ, thật sự anh không có nhiều lời để biểu đạt. Họ đúng là rất xa lạ, điểm chung chỉ là nguyên chủ đã rời đi, Tề Lẫm chiếm thân thể nguyên chủ cũng chỉ có thể làm vậy. Anh thật sự không thể làm được những chuyện kiểu bỏ đá xuống giếng hay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không bằng cứ giữ tình cảm không vui mà không buồn này.

Giải quyết xong chuyện của mình, Tề Lẫm lại trở lại xe, anh thấy Trần Khoát đã ở trên xe chờ mình, chắc anh ấy đã nói chuyện xong với Trần Tĩnh Mỹ. Tề Lẫm không hỏi gì, anh chỉ cười cười, chuyện không nên biết thì anh cũng không muốn biết, nên biết anh lại càng không muốn biết, giờ anh đã có rất nhiều rắc rối rồi.

Nhận lại Trần Tĩnh Mỹ, bên cạnh Tề Lẫm đã có Trần Khoát và Âu Dương Khiêm Vũ bảo vệ, muỗi cũng không cắn được Tề Lẫm. Người nhà họ Tề sẽ không còn làm chuyện gì lấy lòng, họ có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nếu con trai thứ hai ra đi vậy gia sản được ông cụ để lại cho người đó buộc phải giao ra. Bị bác cả tạo áp lực, bác hai và Trần Tĩnh Mỹ đã xảy ra chuyện.

Tề Lẫm quay lại cuộc sống hàng ngày, tiếp tục làm việc, thi thoảng chạy qua bệnh viện bồi dưỡng tình mẹ con với Trần Tĩnh Mỹ. Nhưng anh không ngờ, nửa tháng sau, anh nghe được một tin dữ. Trần Tĩnh Mỹ và bác hai đã chết ở trung tâm an dưỡng, và tàn nhẫn làm sao, bị thiêu chết. Nhưng bệnh viện đưa ra chứng cứ rằng họ tự sát.

Tề Lẫm hoảng sợ, người Tề gia cũng giật mình. Sau đó luật sư chưa từng gặp của bác hai xuất hiện, ông ấy biết bác hai ra đi mới lộ mặt. Ông ta xuất hiện không phải trọng điểm, trọng điểm là nội dung ông ta muốn tuyên bố.

Tề Lẫm là con cháu có dòng máu trực hệ nhất của Tề gia, cũng là con của người mất, Tề Lẫm chỉ nói với luật sư một câu: “Dù có chuyện gì, cũng phải chờ tôi giải quyết xong chuyện của cha mẹ rồi nói.”

Nửa tháng gặp mặt, Tề Lẫm có thể nhận ra Trần Tĩnh Mỹ là một người rất tốt, bà chỉ là phạm sai lầm vào thời trẻ. Bà nói chuyện hài hước, bà có rất nhiều sở thích, bà yêu tự do, nhưng sai lầm hồi trẻ đã tạo nên bà bây giờ. Có lẽ sau khi nghe tin bà tự sát, Tề Lẫm mới hiểu được sự thoải mái và kỳ lạ trong giọng nói của bà, bà đang giao lại di ngôn, rồi bà mang theo nỗi tiếc nuối, bi thương, hối hận vô tận rời đi thế giới này, bà nói bà phải đi chuộc tội. Tề Lẫm không hiểu bà chuộc tội gì, anh chỉ thấy đau lòng.

Có nhà họ Trần chống lưng, lễ tang của họ được làm rất long trọng, người nên tới đều tới cả. Vốn mọi người muốn gạt ông ngoại nhưng ông lại biết, trong một đêm ông già đi rất nhiều, có lẽ người hối hận không chỉ có mình Trần Tĩnh Mỹ.

Lễ tang xong xuôi, Tề Lẫm sa sút tinh thần không ít, người cũng gầy đi nhiều. Giờ anh phải đối mặt với sự rắc rối phản cảm nhất, rắc rối của một gia tộc.

Luật sự triệu tập mọi người lại, công bố di chúc của bác hai, được lập vào thời điểm ông hoàn toàn tỉnh táo, có chứng nhận của bác sĩ và bệnh viện, không phải giả. Dù bác cả muốn nghi ngờ nhưng không thể nào nghi nổi.

Nội dung di chúc có hai điểm: đầu tiên, gia sản của ông đều để lại cho Tề Lẫm; hai là 20% bất động sản mà ông cụ từng để lại cho ông cũng để cho Tề Lẫm. Trong một đêm, Tề Lẫm trở thành người cầm quyền nhà họ Tề.

Tề Lẫm: “…”