Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 113



Ma pháp hệ gió này mặc dù có tên là ma pháp gia tốc, nhưng hiệu quả cũng không rõ lắm . Đội quân ván trượt lúc đến nơi cũng đã là hoàng hôn cùng ngày. Đương nhiên, trên đoạn đường còn chưa đề cập tới việc hù dọa một đống động vật trong rừng.

Bên ngoài sơn cốc Barton, khắp nơi toàn là người Saxon. Lúc phát hiện ra đội quân ván trượt này hiển nhiên là thất thần một chút, nhất thời không hiểu rốt cuộc đây là thứ vũ khí gì. Lâm Linh thuần thục dùng chân dừng ván trượt, lạnh lùng nhìn hai lão người quen cách đó không xa, công tước Duagloth và tên vừa gặp nàng đã lộ ra vẻ mặt quỷ Camille.

“Hóa ra là cô gái sư tử, đã lâu không gặp. Hôm nay sư tử của ngươi đâu?” Công tước Duagloth vô tư cười cười, ánh mắt như có như không lướt qua ván trượt dưới chân nàng một cái. Cô bé này, hình như lại vừa nghĩ ra một thứ thú vị gì đó, giống như, lời của tên kia …….

“Đã lâu không gặp, thủ hạ bại tướng.” Lâm Linh cũng cười đáp lại.

Công tước Duagloth cũng không để tâm, chỉ lộ ra thần sắc tiếc nuối:“Ngươi nhanh hơn so với tưởng tượng của ta, chỉ tiếc là sẽ không kịp cứu bọn Arthur kia. Trúng chướng khí trong người, bọn chúng sống cùng lắm được tới ngày mai thôi.”

Lâm Linh nghe thấy phía sau truyền đến một trận dao động, sau khi nàng thì thầm với Bối Để Uy Nhĩ bên người vài câu, tay phải rút ra thanh Nguyệt Chi Cung, chậm rãi giương, cao giọng phân phó:“Ta chưa phóng tiễn, tất cả mọi người không được chúc nhích.”

“Vút” một tiếng, mũi tên tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp.

“Phập!” Thừa dịp Nguyệt Chi Tiễn mở ra một khe hở, Bối Để Uy Nhĩ dựa theo kế hoạch trước đó ra lệnh, dẫn đầu đội quân phóng vào sơn cốc. Ván trượt đại quân liền đuổi theo hắn, như một túi lưới đánh vào người Saxon. Hơn nữa trình độ linh hoạt của ván trượt cao hơn chiến mã, nhiều kẻ đành giương mắt như du xà nhìn đoàn người cứ thế tiến vào.

“Cho dù có vào được cũng chỉ có con đường chết.” Duagloth cười lạnh.

Lâm Linh không chút hoang mang le lưỡi:“Không sợ không sợ, chúng ta đã tìm được cách giải độc rồi.”

Trước đó, nàng đã kịp thời phát bạc hà cho mọi người.

Quả nhiên sắc mặt Duagloth khẽ đổi, thốt lên:“Cái gì?”

Nàng đắc ý cười, nhanh chóng rút từ trong người ra vài sợi lông sư tử, niệm vài câu chú ngữ, chỉ nghe cách đó không xa truyền đến tiếng sư tử hống, một con sư tử lông vàng ánh lệ vọt ra, hoa lệ bay tới bên cạnh Lâm Linh!

Lâm Linh xoay người nhảy tới, nắm chặt bờm nó, hét lớn:“A Hoa, lên!” Sư tử lập tức nhảy dựng lên, bay qua vẻ mặt sợ hãi của người Saxon. Trong sơn cốc có Bối Để Uy Nhĩ, nơi này để nàng ứng phó!

Một phần nông dân trong đội quân của nàng dũng mạnh tiến lên đánh người Saxon, lấy chiến thuật làm rối loạn đội hình của chúng, một bên lại liên tục bắn tên như mưa đen vào người Saxon, cung tên trong tay Lâm Linh kéo căng, mũi tên liên tục di động nhắm bắn không chút lưu tình!

Thời gian trôi qua, bởi vì phần lớn đội quân của Lâm Linh đều là nông dân, thương vong bên nàng bắt đầu tăng lên, dần dần có chút không chống đỡ được …

Đúng lúc đó, một đội quân người ngựa xông ra từ trong cốc, vị kỵ sĩ cầm đầu tóc vàng tung bay, khôi giáp của hắn lấp lánh như ngân hà, kiếm của hắn nhẹ nhàng hạ xuống ra lệnh tấn công, dung mạo hoàn mỹ đến mức mặt trời cũng phải buồn bã. Thân cận với hắn chính là đệ nhất kỵ sĩ Tiểu Lan, Gawain, Khải,………

“Arthur” Lâm Linh vui mừng lẫn sợ hãi hô lên, đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Thật tốt quá, thật tốt quá! Tất cả mọi người không sao, không có việc gì… Xem ra độc chướng trong người mọi người đã được giải, tuy sắc mặt vẫn còn hơi kém, nhưng cũng không có gì đáng lo ngại.

Arthur nhìn thoáng qua qua nàng, thản nhiên hỏi một câu:“Đồ ngốc, nàng đã khỏe chưa?”

“So với lúc nãy thì bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi.” Lâm Linh cười sáng lạn. Ở một phương diện nào đó cũng là thật. Bởi vì được ở cùng một chỗ với nhiều người bạn như vậy.

Khóe miệng Arthur khẽ giật giật, màu tím trong đôi mắt toát lên vẻ ôn nhu – loại ôn nhu này, có thể khiến người khác quen thuộc đến cả đời quyến luyến không quên.

Đó là cảm giác đã ngưng đọng lại trong lòng người khác, mãi không tan ra .