Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 139: Tâm tình của Parsifal



Lâm Linh cố gắng kiềm chế cảm giác căng thẳng trong lồng ngực, sau vài giây do dự cuối cùng cũng cầm điện thoại của mình lên.

Tiếng chuông vẫn tiếp tục reo, bên trên là một đống ký hiệu hết sức kỳ quái.

Thật vi diệu quá! Trong trò chơi mà cũng có điện thoại di động? Chuyện này sao có thể!

Mọi thứ này đối với nàng thật quá mức quỷ dị.

Ngón tay nàng thong thả ấn nút nhận cuộc gọi, run rẩy đưa lên tai. Một giây yên tĩnh trôi qua, một giọng nam truyền đến từ bên kia đầu điện thoại,” Này –” Mặc dù chỉ có một chữ ngắn gọn, nhưng nàng lại nghe như sấm rền bên tai.

Giọng nói này, nàng vô cùng quen thuộc, vô cùng hiểu rõ.

“Tề Văn Du?”

Nàng thốt ra tên của đối phương.

Đối phương hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, thốt lên: “Sao lại là cô?”

“Cậu ” Nàng còn chưa kịp nói xong, đối phương đã ngắt điện thoại.

“Này này, Tề Văn Du, là cậu thật đấy à!”

Nàng sốt ruột lắc lắc điện thoại di động, như thể làm như vậy thì có thể lôi đối phương từ đầu bên kia sang? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Hóa ra ngươi trốn ở đây.” Ngay lúc nàng đang như kiến bò trên chảo nóng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ác ma. Lòng Lâm Linh trầm xuống, cứng ngắc xoay người lại. Duagloth đang đứng cạnh cửa, gương mặt hắc ám nhìn nàng, khiến cho nàng không hiểu rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.

“123, sao ngươi lại chạy tới đây?” Parsifal bên cạnh tiến lên hai bước, ánh nên yếu ớt chiếu lên mặt hắn, mơ hồ mang theo vài phần lo lắng.

Lâm Linh bất chấp nỗi sợ hiện tại của mình, huơ huơ điện thoại trước mặt Duagloth:” Duagloth, tại sao ngươi lại có điện thoại di động của ta? Tại sao ngươi lại có thể liên lạc với người của thế giới của ta? Tại sao?”

Duagloth trong bóng đêm trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay ai làm nhiệm vụ canh ngoài phòng này?”

“Hồi đại nhân, là một đội gồm bốn kỵ sĩ.” Có người đáp lại.

“Tốt lắm, lập tức quất mội người một trăm roi, sau đó tước phong hào, đuổi khỏi La Mã.” Giọng nói Duagloth âm trầm.

“Nhưng đại nhân, bọn họ cũng đã từng làm việc cho chúng ta.”

“Không làm tốt nhiệm vụ của mình thì phải bị trừng phạt.” Hắn không chút lưu tình nói, “Lập tức thực hiện theo lời ta.”

“Duagloth, ngươi vẫn chưa trả lời ta!” Mặc dù Lâm Linh ý thức được tình cảnh hiện giờ của mình vô cùng nguy hiểm, nhưng nghi hoặc trong lòng vẫn không nhịn được nói ra khỏi miệng.

“Parsifal, kẻ tự ý xông vào đây thì sẽ nhận lấy hậu quả gì?” Duagloth trầm giọng nói.

“Đại nhân, Lâm Linh không biết ———-”

“Trả lời ta!”

“——– xử tử.” Sau khi Parsifal đáp lại, muốn nói cái gì đó, lại bị Duagloth cắt đứt.

“Lâm Linh, ngươi hẳn là đã nghe rõ rồi chứ?”

Da đầu Lâm Linh tê rần, trong đầu vẫn tràn ngập suy nghĩ rốt cuộc Duagloth có quan hệ gì tới chiếc điện thoại này, cho nên lời nói ban nãy của đối phương vẫn chưa nghe rõ. Nghe đối phương lập lại một lần nữa, nàng mới giật mình tỉnh lại.

Không thể nào!!

Bất quá lần gặp nạn này khiến cho nàng nghĩ tới một chuyện quan trọng, vào phòng này sẽ bị xử tử, chẳng lẽ thật sự là có liên quan đến chiếc điện thoại này? Nếu Tề Văn Du có thể liên lạc thông qua chiếc điện thoại này, như vậy.

Chẳng lẽ hắn đã trao đổi với Duagloth? Đúng rồi, bằng hữu của hắn đang chơi trò này không phải là…….

Nghĩ tới đây, cả người nàng đột nhiên rét run, như đang ngồi trên một phiến băng.

Nếu nói như vậy, chiếc điện thoại này đã giải thích được mọi vấn đề, quá khữ và hiện tại……

“Tề Văn Du đã biết được những gì? Hắn đã nói cho ngươi biết những gì? Ngươi nói đi!” Nàng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, “Nếu không ta sẽ bóp nát nó!”

Nàng còn chưa kịp nói xong, trước mặt nàng đột nhiên có một luồng ảnh vút qua, thứ gì đó trong tay bị cướp đi, còn nhận thêm một cú bạt tai!

Nàng cảm nhận được một trận nóng rát từ trên mặt mình, vô thức ôm lấy mặt, thoáng ngạc nhiên nhìn người vừa với đánh nàng —– Parsifal.

“Cô hơi quá đáng!” Parsifal vừa trách cứ nàng, vừa giao điện thoại lại về tay Duagloth, bất động thanh sắc nói “Đại nhân, Lâm Linh cô ấy vốn rất ngốc, mong đại nhân đừng truy cứu cô ấy, xử tử cô ấy đối với chúng ta cũng không tốt. Huống chi, đại nhân còn muốn cô ấy làm đồng mình của chúng ta, đúng không?”

Ánh trăng trên những tầng mây như ẩn như hiện, nhẹ nhàng tản xuống, dần dần chiếu rõ hình dáng tuấn mỹ của Duagloth, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thâm sâu khó lường.

Sau vài giây im lặng, hắn đột nhiên mỉm cười: “Parsifal, hình như hôm nay ngươi bị mặt ác khống chế thì phải, sao lại có thể lên tiếng cầu xin được nhỉ? Xem ra sức ảnh hưởng của nữ nhân này không nhỏ.”

Parsifal có chút mất tự nhiên rũ mi: “Cô ta sống chết thế nào không liên quan đến ta, ta chỉ hy vọng ngươi sẽ mau chóng có ngày đạt được ước nguyện của mình, như vậy thì ta cũng sẽ sớm có ngày được trả thù lao.”

“Thật sao?” Duagloth cười nhẹ nhíu mày, đôi mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, “Thật ra ta cũng không nỡ giết nàng, tuy nghiên bị phạt là điều không thể tránh khỏi. Nếu bọn kỵ sĩ này nhận một trăm roi, vậy thì để nàng ấy chịu một nửa đi.”

Giảm phân nửa =100-50=50. Ngay lúc Lâm Linh còn đang đếm ngón tay làm phép toán học thì Parsifal lại mở miệng: “Đại nhân, cô ấy là một nữ hài tử, năm mươi roi e là……”

“Sợ là đối với ta cũng chẳng khác gì xử tử cả.” Sau khi đã tính chắc chắn, vẻ mặt Lâm Linh tái mét mở miệng.

“Ngươi sẽ không dễ chết như vậy.” Duagloth lại nhẹ nhàng mỉm cười, như ánh trăng trong vắt chiếu lên hồ nước xinh đẹp, hư hư thật thật.

“Người đâu, đến mang nàng ấy đi, ba ngày sau quyết định dụng hình.”

Bọn thị vệ lập tức tiến lên mang nàng đi, mặc dù Lâm Linh vẫn đang chịu đả kích, nhưng vẫn không quên gật đầu với Parsifal một cái, tỏ vẻ tạ ý của nàng. Ngay lúc nàng thu hồi tầm mắt thì nhận được một ánh mắt an ủi của đối phương.

Nàng đột nhiên nhớ tới lời của Duagloth lúc nãy, đúng rồi, chẳng phải hôm nay Parsifal vẫn bị mặt ác khống chế sao, xem ra, ngay cả hắn cũng chưa nhận ra sự thay đổi nhỏ trong bản thân mình.

Trời chiều La Mã, màu sắc hoa hồng được thay bằng màu cây linh sam, làm cho cuối thu nổi lên thêm một tầng se se lạnh.

Còn một ngày nữa là tới ngày dụng hình, Lâm Linh thấy chạy thoát cũng vô vọng, chỉ có thể mặc cho số phận. Nếu bây giờ mà nàng có thể trở về thế giới hiện thực, nàng nhất định phải hỏi Văn Du chõ rõ ràng, không chừng còn có thể liên quan đến chuyện bọn Arthur bị mất trí nhớ.

“Két”, đột nhiên cánh cửa sổ bị mở. Parsifal lại đem bữa ăn tới như thường lệ —– hôm nay món ăn đã đổi: rau dưa, canh đậu phụ và bánh mì.

“Hôm nay là bữa ăn cuối cùng của tôi, sao lại vẫn phải ăn chay thế……” Lâm Linh nhận đồ ăn bất mãn lầm bầm.

“Nó sẽ có ích cho cơ thể cô.” Parsifal mặt không đổi sắc đáp lại.

“Tôi rồi cũng sẽ chết, có ích cho cơ thể có ý nghĩa gì……” Lâm Linh ủ rũ đặt bừa đồ ăn sang một bên.

“Cô sẽ không dễ chết như vậy.” Parsifal ý vị thâm trường nhìn nàng lặp lại lần nữa, “Uống nhiều canh đậu phụ một chút, sẽ có ích cho cô.”

Lâm Linh mới đầu cũng không để ý, nhưng trong lúc vô thức suy nghĩ lại lời nói của hắn thì cảm thấy là lạ: chẳng lẽ là trong canh có cái gì?

Nghĩ tới đây, nàng lập tức cúi người xuống, lấy thìa quậy vài cái, kết quả phát hiện ra một thứ.

Trời đất ơi, thì hắn hắn giấu trong này —– nửa cái trứng gà.

Trứng gà trứng gà! Đúng là trứng gà! Trời ạ, nàng suýt nữa thì không còn tin vào mắt mình.

“Tiểu Pars…… cậu `…… sao lại…… Chẳng lẽ là …… Không nhiều, nhưng rõ ràng là mặt ác……” Nàng vừa vui mừng vừa sợ hãi mà nói lắp.

“Muốn biết tại sao ta lại bị nguyền như vậy?” Hắn đột nhiên mở miệng.

Lâm Linh sửng sốt, vội vàng xoa xoa lỗ tai của mình, nàng hoàn toàn không thể tin được tiểu Pars vậy mà lại nói chuyện này với nàng.

“Cha ta là một kỵ sĩ ưu tú, khi ta còn bé, cũng đã từng ước mong được trở thành kỵ sĩ giống cha. Vì vậy, ta cũng đi làm. Khi đã trở thành kỵ sĩ thì mẫu thân dặn ta, cho dù là ở bất cứ đâu, khi một người phụ nữ cần giúp đỡ, hoặc nghe thỉnh cầu từ một cô nương gặp bất hạnh, ta phải đáp ứng người đó vô điều kiện. Vì người đó mà vứt bỏ toàn bộ vinh quang và danh dự của mình. Nếu một nam nhân mà vì vinh quang bỏ đi phụ nữ thì vinh quang của hắn cũng sẽ biến mất, nhưng, ta quên lời mẫu thân nói, vì vậy đã bị Thượng Đế trừng phạt.”

Hắn như đang đắm chìm trong ký ức của bản thân, sửa lại tâm tình tiếp tục nói: “Trước khi lên đường đi thăm biểu ca, ta gặp một cô gái quý tộc đang bị lăng nhục. Ta muốn cứu nàng, nhưng người đông thế mạnh, ta một thân một mình nên đã bại trận…… Lúc đó ta đã vì mình mà bỏ chạy. Kết quả —– cô gái đó đã tự sát trước mặt ta…… trước khi chết, nàng ta đã hạ lời nguyền này lên người ta……” Ánh mắt của hắn nhìn vào khoảng không trền đầu, nét mặt như đang cố kiềm chế cảm xúc.

Lâm Linh nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, vừa kinh ngạc lại vừa đồng tình, không ngờ trong quá khứ Parsifal lại trải qua một chuyện đau thương đến thế, chẳng lẽ hắn chưa bao giờ làm hại phụ nữ cũng vì nguyên nhân này? Chẳng lẽ hắn đưa nàng trứng gà cũng là bởi vì —

“Còn không mau ăn cái trứng gà kia, mặc dù ta không hiểu gì, nhưng chỉ cần ăn trứng gà, cô sẽ rời khỏi đây, đúng không?” Parsifal khôi phục vẻ lạnh nhạt vô tình.

“Cám ơn cậu, tiểu Pars...”

Lòng nàng tràn ngập cảm động cầm lấy nửa quả trứng gà, đang tính bỏ vào trong miệng, đột nhiên thấy Parsifal trên tay đã rút một thanh chủy thủ từ khi nào.

“Dua......Duagloth......”

“Nếu như không muốn chết ở đây, thì tốt nhất là ngươi nên ăn nửa cái trứng gà kia đi.” Duagloth nhếch môi, nở một nụ cười mạn bất khinh tâm.

“Dừng lại! Buông cậu ấy ra!” Một tay Lâm Linh đặt trên cửa, tay còn lại cầm trứng gà vung tới.

“A, vì hắn, ngay cả cơ hội để rời khỏi đây ngươi cũng bỏ đi sao?” Duagloth cười lạnh,“Đừng quên, hắn là người của ta.”

“Hắn không phải người của ngươi, tương lai hắn nhất định sẽ là kỵ sĩ của Arthur, cũng là đồng đội của ta. Ta bảo vệ đồng đội của mình là có gì sai!” Lâm Linh giơ nửa cái trứng gà trước mặt Duaglotg.

“Cám ơn cậu, tiểu Pars, trong lòng tôi, từ nay cậu chính là bạn!”

Duagloth rũ mi im lặng.

“Tuy nhiên ngược lại, ngươi lại khiến cho ta rất thất vọng.” Đôi mắt bạc của Duagloth lóe lên tia nguy hiểm,“Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ phạt Lâm Linh năm mươi roi sao? Tuy nhiên, nếu không phải thế, thì ta đã bỏ lỡ mất một màn thú vị này rồi nhỉ?”

Lâm Linh lúc này mới chợt nhận ra,“A, hóa ra ngươi làm thế chỉ để thử tiểu Pars, ngươi thật quá đáng!”

Parsifal vẫn lẳng lặng đứng đó, gương mặt vẫn bình tĩnh như biển sâu.

“Lâm Linh, mới nãy không phải ta đã nói rồi sao, nếu một nam nhân vì vinh quang mà bỏ rơi phụ nữ, vinh quang của hắn chắc chắn cũng sẽ biến mất.” Hắn đột nhiên áp tay lên mắt, khẽ nói.

“Tiểu Pars…….”

“Vì vậy Lâm Linh, mong cô cho ta được nhận vinh quang một lần đi.” Nói xong, hắn thuận tay nắm lấy trứng gà trong tay Lâm Linh, đẩy mạnh vào miệng nàng, làm cho trứng gà thuận thế chui tọt vào cổ họng nàng, nàng còn chưa kịp định thần, trứng gà đã chui thẳng xuống bụng.

Đừng, tiểu Pars!

Nàng thầm hô lên, nhưng trước mặt dần mờ ảo đi, hoàn toàn mất đi ý thức.