Ký Sự Truy Đuổi Tình Yêu Ba Mươi Nghìn Feet

Chương 124: 18++



Sau một lúc lâu, Tô Hướng Vãn từ trong lòng Nam Hướng Bắc giãy ra. Đưa lưng về phía Nam Hướng Bắc, nàng cắn môi xoay người cầm khăn giấy lau dọn. Nam Hướng Bắc không nhìn thấy rõ cụ thể động tác của nàng, nhưng trong lòng lại bùng lên lửa nóng.

Nhưng dù gì cô cũng đã tỉnh táo lại, biết bản thân không thể tiếp tục làm chuyện ấy nữa, chỉ có thể dùng sức nuốt khan một cái.

Tô Hướng Vãn nghe rõ ràng tiếng cô nuốt nước miếng, động tác trên tay đầu tiên là khựng lại, tiếp theo vội vàng hơn, mau chóng lau sạch hoàn toàn chỗ quần lót bị kéo đến đầu gối. Nàng trừng mắt oán trách Nam Hướng Bắc, "Em còn không mau đi ra ngoài!"

"Đại sư tỷ......" Nam Hướng Bắc đương nhiên biết hành động vừa rồi của mình quá liều mạng, nhưng cho dù bị trừng mắt như thế, cô vẫn cảm thấy bộ dáng này của Tô Hướng Vãn thực sự quá quyến rũ. Trong lòng cô lại một trận rục rịch, biết không thể tiếp tục vậy được, cô liền hít một hơi thật sâu, tiến lên mở vòi hất nước lạnh lên mặt.

Nháy mắt hiểu được hành động Nam Hướng Bắc như vậy có ý nghĩa gì, Tô Hướng Vãn khẩn trương vội vàng chỉnh sửa quần áo trên người, xác định không có sơ hở gì mới cắn cắn môi, "Em đi ra ngoài nhanh lên ~".

"Ừm......" Tát nước lạnh lên mặt, cảm giác tựa hồ tốt hơn một chút, Nam Hướng Bắc không dám nhìn Tô Hướng Vãn nữa, cô gật gật đầu, hai má vẫn còn hồng hồng, "Vậy, em đi ra trước."

Vừa định bước ra, tay cô lại đột nhiên bị nắm lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Nam Hướng Bắc, Tô Hướng Vãn hờn dỗi liếc cô một cái, sửa sang lại đồng phục có chút hỗn độn của cô, chỉnh lại cà vạt ngay ngắn.

"Được rồi, đi ra ngoài đi." Xác định trên người Nam Hướng Bắc không còn dấu vết gì để bị nhìn ra, Tô Hướng Vãn mới nhẹ giọng nói.

"Dạ." Nam Hướng Bắc gật đầu, mở cửa buồng vệ sinh đi ra ngoài rồi đóng lại. Kết quả đi chưa quá hai bước thì nhìn thấy Từ Nhiêu hai tay khoanh ngực đang nhíu mày nhìn mình, vẻ mặt ý vị thâm trường.

Nam Hướng Bắc trong chớp mắt cảm thấy như mình đang bị nhìn thấu, cô chuyển tầm mắt không dám đối diện Từ Nhiêu, ho nhẹ một tiếng, "Cơ trưởng sao đi ra đây?"

"Ừm hửm." Từ Nhiêu nhướng mi, nhẹ giọng cười, nhưng không nói thêm gì, xoay người đi về buồng lái.

Tô Hướng Vãn sửa sang lại tốt trang dung cũng đi ra, nhìn thấy Nam Hướng Bắc đứng ở cách đó không xa, nàng cắn cắn môi không để ý tới nữa, quay trở về khoang hành khách.

Nghe động tĩnh, Nam Hướng Bắc ngây ngốc nhìn theo bóng dáng mềm mại của nàng, sau đó cũng trở về buồng lái.

Kết quả vừa mới bước một chân vào khoang điều khiển, cô chợt nghe Từ Nhiêu nói với thầy Lư, "Đầu năm nay thật đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a."

"Ha ha, phải a, lão già như tôi sẽ phải chết khô trên bờ cát rồi." Thầy Lư đáp lời chứ cũng không để ý Từ Nhiêu nói xong câu đó thì tủm tỉm cười nhìn Nam Hướng Bắc.

Nam Hướng Bắc trong lòng hoảng hốt, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, cô ngồi trở lại ghế sau, nghe hai người bọn họ nói chuyện cười ha ha hô hô, không dám hé răng tí gì.

Chuyến bay êm đềm trôi qua, ngay cả bản thân Nam Hướng Bắc cũng không dám tin cô vậy mà lại làm ra cái chuyện kia trong quá trình bay.

Máy bay hạ cánh, phi hành đoàn như thường lệ họp tổng kết. Toàn bộ quá trình Từ Nhiêu thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt đang xem kịch vui mà nhìn Tô Hướng Vãn và Nam Hướng Bắc, làm Nam Hướng Bắc xấu hổ muốn độn thổ, Tô Hướng Vãn thì vẫn lạnh lùng thản nhiên nhìn không ra cảm xúc.

Họp xong, các nhân viên công tác có liên quan đều đi về nghỉ ngơi. Từ Nhiêu cũng không có nói gì nhiều, chỉ nhìn Tô Hướng Vãn rồi vỗ vỗ vai Nam Hướng Bắc, cười xấu xa rời đi.

Nghĩ đến bản thân dám to gan lớn mật làm chuyện đó với Tô Hướng Vãn ngay trên máy bay, Nam Hướng Bắc rối loạn cào cào tóc. Tuy lúc đó đến giờ Tô Hướng Vãn cũng không nói thêm gì, nhưng cô vẫn sợ nàng sẽ tức giận, cho nên lo lắng đi theo phía sau nàng, bộ dáng cụp mắt cun cút đi theo thoạt nhìn ngoan ngoãn đến tội nghiệp.

Ra khỏi sân bay, Tô Hướng Vãn bỗng nhiên dừng bước, người đi theo phía sau cũng lập tức dừng lại, thật cẩn thận nhìn nàng, "Làm sao vậy?"

Hé miệng muốn nói, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức Nam Hướng Bắc cảm thấy bất an, Tô Hướng Vãn đột ngột vươn tay nắm cà vạt Nam Hướng Bắc kéo cô đến sát mặt mình, "Lập tức về nhà, Tiểu Tích đêm nay trước mắt cứ ở tại nhà hai bác, ngày mai mới đi đón."

"Sao cơ?" Nam Hướng Bắc không kịp phản ứng, Tô Hướng Vãn lại buông cà vạt ra, quay đầu bỏ lại một câu: "Em hy vọng đêm nay trong nhà có người thứ ba quấy rầy chúng ta sao?"

Nói xong, lỗ tai của nàng đỏ rực một mảng, Nam Hướng Bắc cũng lập tức hiểu ra, ánh mắt cô tức thời nóng lên, tiến lên hai bước nắm chặt tay Tô Hướng Vãn, một chút cũng nhìn không ra bộ dạng yếu ớt khi nãy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Dọc đường tốc độ lái xe của Nam Hướng Bắc so với bình thường nhanh hơn hẳn, bất quá vẫn an toàn, có điều hai tay đang nắm tay lái kia trên mu bàn tay bại lộ gân xanh, làm cho người ta cảm thấy chắc chắn là cô đang chịu đựng cái gì đó dữ dội lắm.

- --

Đọc tiếp tự chịu trách nhiệm với bản thân!

—-

Vừa bước vào cửa nhà, Nam Hướng Bắc lập tức ôm hôn Tô Hướng Vãn, không khí trong nhà đột ngột trở nên nóng bỏng. Tô Hướng Vãn chỉ kịp ưm một tiếng, hết thảy đều bị châm ngòi. Hai người cứ như vậy vừa ôm nhau hôn sâu vừa đi về phòng ngủ. Vào trong phòng rồi Nam Hướng Bắc mới buông tha Tô Hướng Vãn đã sắp thở không nổi, tựa cằm lên vai nàng, thanh âm trầm thấp nỉ non: "Đại sư tỷ......"

Hai tay Tô Hướng Vãn ôm eo cô, mắt khép hờ gắng sức thở hổn hển. Lại qua một lúc lâu, nàng lùi từng bước, tay kéo cà vạt Nam Hướng Bắc hướng tới phòng tắm.

Lửa trong lòng hoàn toàn bị Tô Hướng Vãn chủ động khơi mào, Nam Hướng Bắc đang muốn hôn lên nàng, Tô Hướng Vãn đã kéo tay cô lại, ấn lấy dung dịch rửa tay, chăm chú cẩn thận rửa tay cho cô.

Từ khi ở cùng nhau, kì thật Nam Hướng Bắc và Tô Hướng Vãn đã trải qua không ít lần âu yếm. Mỗi khi Tô Hướng Vãn kì cọ rửa tay cho Nam Hướng Bắc, rõ ràng động tác đơn giản nhưng vẫn có thể khơi mào dục vọng của người nào đó, bây giờ cũng là đồng dạng, chẳng những vậy mà còn là mãnh liệt hơn.

Sau khi rửa sạch xà phòng trên tay mình, Nam Hướng Bắc ôm Tô Hướng Vãn vào trong lòng. Tô Hướng Vãn cũng chủ động tháo cà vạt cho cô, kế tiếp một nút lại một nút mở ra, ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau, căn bản chính là luyến tiếc tách ra.

Nam Hướng Bắc hôn nàng, tinh tế phác họa hình dáng môi mềm, hai tay không an phận kéo vạt áo sơmi của Tô Hướng Vãn ra, thầm thì với nàng: "Đại sư tỷ, buổi tối em muốn ngủ cùng chị."

Chưa kịp đem quần áo trên người Nam Hướng Bắc cởi bỏ, Tô Hướng Vãn đã cảm giác trên người mình chợt lạnh. Cái tên "thiện giải nhân y" kia đã muốn cởi gần sạch đồ của nàng, cơ thể Tô Hướng Vãn đột ngột bị xoay lại, hai tay nàng bị giữ chặt trên tường, giây tiếp theo liền cảm giác được nhiệt độ cơ thể ấm áp dán lên lưng.

Áo sơmi mới mở một nửa rủ xuống hai bên, bàn tay Nam Hướng Bắc vuốt ve chiếc bụng phẳng của nàng, môi ngậm lấy vành tai tinh xảo, nghe thấy bên tai tiếng hít thở dần dần nặng nề, khóe môi cô cong lên một nụ cười.

Hai chân Tô Hướng Vãn như nhũn ra, đây không phải là lần đầu tiên cùng người yêu thân mật, nhưng là lần đầu tiên nàng được ôm từ phía sau như vậy. Xúc cảm bên tai làm cho nàng không khỏi rụt cổ lại, bụng được ve vuốt trở nên nóng rực, từ đó bắt đầu lan tràn đến tứ chi.

"Từ Tâm...... Từ Tâm......" Cúi đầu gọi tên người phía sau, mười ngón Tô Hướng Vãn bấu vào tường lại không nắm được thứ gì có thể giảm bớt khô nóng mê loạn đang trào lên trong cơ thể mình. Vì sao mới một hồi thôi đã như thế...... Rõ ràng trước kia không có cảm thấy gấp gáp như vậy......

Buông vành tai bị giày vò có chút sưng, tay Nam Hướng Bắc lần theo vạt áo hướng lên trên mở ra. Tay đặt trên cổ nàng vuốt ve vài vòng rồi lại một lần nữa kiềm giữ cánh tay Tô Hướng Vãn, đôi môi ướt át dọc theo cần cổ trắng nõn thong thả hạ xuống những cái hôn. Nương theo ngọn đèn phòng tắm, tầm mắt Nam Hướng Bắc dừng ở xương quai xanh tinh xảo trước mặt, đáy mắt cô nhất thời sâu hun hút, động tác lại như trước vô cùng dịu dàng, cô khẽ hôn xuống.

Thanh âm Tô Hướng Vãn khi thì nức nở nhỏ vụn khi thì nặng nề, toàn bộ đều rơi vào tai cô, Nam Hướng Bắc mút một cái lên xương quai xanh, như ý nguyện nghe được tiếng rên nhẹ quyến rũ của nàng, "Ưm...A"

Thế nhưng tiếng rên nhẹ như vậy vẫn là bị nữ nhân lý trí mạnh mẽ nuốt xuống.

"Đại sư tỷ...... Chị đã nói em thích nghe thì sẽ kêu cho em nghe cả đời, cho nên...đừng có chịu đựng, ở đây không phải trên máy bay đâu." Tay không dừng lại ở bụng, cô vuốt ve da thịt mềm mại của nàng, đầu ngón tay quấy nhiễu đôi núi tuyết rồi lần theo chân núi khẽ động một chút cởi hẳn áo nàng ra.

"A..." Đấu tranh suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi không gian bị người giam hãm, nhưng hai chân phát run không nghe theo sai sử, Tô Hướng Vãn rõ ràng cảm giác được bên dưới đang tuôn ra dòng nước ấm nóng ẩm ướt. Nàng khó chịu vặn vẹo eo, tấm lưng dính sát cọ cọ vào thân thể Nam Hướng Bắc. Từ Tâm trước giờ đều không có trêu chọc người ta lâu như vậy, đều vẫn là trực tiếp...A......

"Từ Tâm..,không cần...máy bay, trên máy bay đã...... Ưm...A...."

Cơ thể được đầu gối Nam Hướng Bắc chống đỡ vững vàng, Tô Hướng Vãn hé môi không ngừng phát ra một chuỗi lại một chuỗi tiếng rên kiều mỵ. Nam Hướng Bắc nghe được, đáy lòng rung động vô hạn, hận không thể cứ vậy mà trực tiếp cởi bỏ bộ váy của nàng, vất đi tất chân, bỏ qua mảnh vải nho nhỏ vướng bận kia, thật sâu thật sâu, vô tận đòi lấy.

Tô Hướng Vãn lưng cương thẳng tắp, vòng eo vẫn vặn vẹo khó nhịn, tóc nàng hiển nhiên rối tung trên vai, "Từ Tâm, đừng chọc chị nữa, ưm...".

Tay nâng lên vuốt ve bầu ngực nàng, môi Nam Hướng Bắc không ngừng hôn liếm lưng nàng, tựa như đang lần đếm từng đốt xương cột sống, mỗi một đốt đều dừng lại mút một chút, khi mạnh bạo khi dịu dàng.

"Không được...... Từ Tâm...... đi lên giường......".

Đầu ngón tay vân vê vòng quanh hạt anh đào đỏ thắm lại chậm chạp không chạm vào tâm điểm. Thân thể phía trước ngẫu nhiên cử động một cái, bầu ngực đầy đặn ma sát với gạch men lạnh lẽo, làm cho Tô Hướng Vãn run rẩy không thôi, Nam Hướng Bắc liếm đến đốt sống lưng cuối cùng mới không nhanh không chậm trả lời nàng: "Ngay tại đây."

Ngữ khí nghe thật bình thản, nhưng chỉ có chính cô mới biết trong lòng mình nhớ nhung Đại sư tỷ của mình bao nhiêu. Những ngày gần đây nghe thấy âm thanh dụ hoặc đã làm cho cô không thể nhịn được xúc động sâu trong lòng, nội tâm như kíp nổ được châm ngòi có lẽ còn sớm hơn cả lúc trên máy bay.

Lời vừa dứt, chiếc váy của Tô Hướng Vãn lập tức bị cởi xuống, nhiệt độ toàn thân Tô Hướng Vãn đột biến, nàng chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt mà dịu dàng của Nam Hướng Bắc, không ngại ngùng kiềm nén nhu cầu của mình nữa: "Ưm...Tiểu Từ Tâm, hôn chị."

"Được." Một cái hôn triền miên mà sâu sắc đáp lại yêu cầu của Tô Hướng Vãn, tay Nam Hướng Bắc tiếp tục lần xuống phía dưới, cách tất chân, ngón tay vuốt ve qua lại phần đùi trong mềm mại mịn màng, cô có thể cảm nhận rõ ràng Tô Hướng Vãn run rẩy theo mỗi lần vuốt ve của mình.

"A A ưm...Từ Tâm, muốn chị......" Khó chịu cựa quậy thân thể, lý trí Tô Hướng Vãn đều bị vứt bỏ không chút lưu tình.

Không kịp lột bỏ tất chân của nàng, đầu ngón tay cách hai lớp vải trượt đến nơi mẫn cảm vừa ấm lại vừa ướt. Thời điểm đầu ngón tay cảm nhận một lớp chất lỏng dinh dính, Nam Hướng Bắc rốt cuộc không nhịn được nữa, cô nắm lấy lớp tất chân mỏng manh kéo một cái, dĩ nhiên quần lót chẳng còn tác dụng bảo hộ gì cũng bị tuột đi, đầu ngón tay không chút do dự thâm nhập vào không gian chật hẹp, ngày càng dùng lực ra vào địa phương mà cô vô cùng quen thuộc.

Tô Hướng Vãn vì lực đạo mạnh mẽ kia mà kinh hô ra tiếng, trong yết hầu chỉ có thể tràn ra âm thanh rung động lòng người, "A...Từ Tâm...".

Hai tay yếu ớt bất lực bấu trên tường nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, lòng bàn tay tươm ra mồ hôi làm cho tay ma sát với mặt tường phát ra tiếng vang khiến toàn bộ gian phòng tràn ngập hương vị dục vọng.

Hai chân Tô Hướng Vãn run rẩy lợi hại, nàng không chịu nổi khoái cảm càng ngày càng tăng, không lâu sau liền ưm cầu xin tha thứ, "Dừng lại, Tiểu Từ Tâm, không....ưm...... không còn sức......"

"Dừng lại như chị nói sẽ không thoải mái đâu, để...... để cảm tạ tiếp viên trưởng Tô đã chăm sóc em nhiệt tình như vậy trên máy bay, em cũng muốn làm cho Đại sư tỷ vui vẻ một chút......"

Cái tên Tiểu Từ Tâm đáng yêu có đôi khi ngốc nghếch nhà nàng rõ ràng là không thích hợp nói ra lời thoại này, nhưng cơ thể Tô Hướng Vãn lại bởi vì điều đó mà càng thêm mẫn cảm, cảm giác kích thích ở phòng vệ sinh máy bay lại một lần nữa ập tới. Bụng co rút, tốc độ co thắt dưới thân càng nhanh hơn hoàn toàn làm cho Tô Hướng Vãn lạc lối, trong đầu nàng nhất thời trống rỗng, sau đó xụi lơ trong lòng Nam Hướng Bắc.

Vỗ về trấn an giai nhân trong lòng, Nam Hướng Bắc thay nàng cởi nốt áo sơ mi của chính cô, cũng không màng trên trán mướt đầy mồ hôi, cô bế nàng đi ra ngoài đặt lên giường.

"Từ Tâm?" Tô Hướng Vãn vốn nghĩ Từ Tâm là ôm mình cùng ngủ, làm sao lại áp lên người mình nữa? Làm sao lại đặt nàng quỳ gối trên giường? Vì cái gì lại để hai tay nàng chống đỡ thân mình?

"Đại sư tỷ......" Nửa áp lên trên người Tô Hướng Vãn, thừa dịp dưới thân nàng vẫn trơn ướt liền lại một lần nữa xâm nhập, tay trái cô ôm lấy bầu ngực nàng vuốt ve, "Hướng Vãn......"

"A...ưmm......." Tư thế có chút khó khăn lại làm cho Tô Hướng Vãn sa vào lưới tình, thời gian gần đây nàng liên tục câu dẫn Từ Tâm cũng đồng thời khơi dậy ham muốn khó nhịn của bản thân. Tô Hướng Vãn buông xuống rụt rè, chỉ vì một mình Nam Hướng Bắc mà nở rộ, thanh âm so với trước kia càng thêm quyến rũ, làm người nghe một trận tê dại, "Ưm...... Từ Tâm, ưm...."

Nam Hướng Bắc đưa thêm ngón giữa, đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại mẫn cảm bên trong Tô Hướng Vãn, thanh âm thở gấp liên tục kích thích cô càng muốn xâm nhập dạo chơi trong cơ thể Tô Hướng Vãn, không ngừng đi sâu vào, sâu vào hơn nữa...

Vặn eo theo động tác Nam Hướng Bắc, hết tiến lại lui, hết lui lại tiến, phối hợp thiên y vô phùng, đôi núi tuyết phía trước mãnh liệt lắc lư.

Bàn tay trái vốn đang ôm lấy bầu ngực tròn đầy cũng đã lần đến eo lưng mảnh mai, tiếp theo đè chặt eo nàng, tay cô dùng chút lực liền làm cho bờ mông kiều diễm mê người kia bởi vì tư thế quỳ sấp mà càng thêm gần sát mình, Nam Hướng Bắc dùng sức thở hổn hển, cứ như vậy mê mẩn ngắm nhìn nơi ấy, một giọt mồ hôi chảy trượt xuống gò má.

Tựa như có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm nơi tư mật, Tô Hướng Vãn bất lực níu chặt drap giường, tầm mắt có chút mơ hồ, thanh âm run rẩy ẩn ẩn tiếng nức nở, "Đừng...... Từ Tâm, đừng... đừng nhìn chị.... như vậy......"

Thời điểm như thế này làm sao Nam Hướng Bắc nghe lời cho được, ngón tay cô bên trong cơ thể nàng tận tình phóng túng, mỗi một lần tiến nhập đều cố ý chạm ấn vào điểm mẫn cảm, tựa như muốn tra tấn nàng điên cuồng.

"Dừng lại...đủ rồi......" Không biết từ lúc nào, Tô Hướng Vãn chỉ còn có thể nỉ non từng tiếng đứt quãng, thân thể mẫn cảm làm cho nàng không thể tiếp nhận từng đợt sóng triều dồn dập, muốn đào thoát lại vô lực đào thoát, chỉ có thể để Nam Hướng Bắc tùy ý tàn sát bừa bãi trên cơ thể mình.

"Từ Tâm, dừng lại...dừng lại được không......" Nàng lắc lắc đầu cầu xin tha thứ, thân mình từng đợt run run, Nam Hướng Bắc một lần nữa áp lên cơ thể nàng, đầu ngón tay như trước tại vị trí vừa nóng vừa ướt kia ra vào, môi ngậm vành tai nàng: "Đại sư tỷ không phải thích nhất nói với em là "muốn chị" sao...... Như thế nào có thể dừng lại......"

Bụng không ngừng co rút, Tô Hướng Vãn không cách nào đáp lại lời Nam Hướng Bắc, tay nàng siết chặt drap giường, khoái cảm trên người lại càng thêm mãnh liệt.

Thời điểm Nam Hướng Bắc lưu lại một cái dấu hôn thật sâu trên cổ nàng, Tô Hướng Vãn rốt cuộc cương thẳng thân mình hô một tiếng rồi rũ người xuống giường. Nửa dựa trên người Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc giống nàng cùng nhau thở hổn hển, ngón tay từ chỗ lửa nóng kia chậm rãi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, Tô Hướng Vãn tựa hồ khôi phục trở lại, nàng cắn môi, xoay người tính vào phòng tắm làm vệ sinh, không ngờ mới vừa động, thắt lưng nàng liền bị cô nắm trở lại, chưa kịp nói câu nào thì ngón tay người nào đó lại tiến nhập vào cơ thể nàng.

"A..." Tô Hướng Vãn thân mình cứng đờ, ngay sau đó cả cơ thể mềm nhũn xuống giường, ánh nước long lanh trong mắt nàng giống như sắp rơi xuống, đành thuận theo Nam Hướng Bắc tùy ý ép buộc, thanh âm cũng là mềm mại làm cho người ta rung động vô cùng, "Em cái tên ngốc này......"

Cơ hồ là cùng tư thế vừa rồi giống nhau như đúc, Nam Hướng Bắc ôm nàng từ phía sau, động tác trên tay không ngừng, thanh âm trầm thấp, ánh mắt vô cùng chuyên chú, "Đại sư tỷ, tối mai chúng ta hẵng qua nhà ba mẹ đón Tiểu Tích nha."

"Có lẽ...... Ngày mốt đi." Nhắm mắt lại, hoàn toàn lâm vào đợt sóng mới. Sau đợt cao trào, Tô Hướng Vãn nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu hôn lên môi Nam Hướng Bắc, "Tiểu Từ Tâm......ngu ngốc......"

"Đại sư tỷ......"

Nam Hướng Bắc gọi nàng một tiếng, hai người thân mình dính sát vào nhau không nỡ tách ra.

Quần áo tứ tung, chăn gối đã sớm hỗn độn không chịu nổi, lửa nóng trong phòng một chút cũng không giảm.

Đại khái, tiểu bằng hữu Tô Vị Tích của chúng ta phải ở lại nhà ông bà nội thêm mấy ngày rồi.

——

Mấy bạn mau đi ngủ khò khò 😴😴