Ký Sự Truyện Ma Công Trường

Chương 2



Sáng sớm, 4h30 chúng tôi tới thị trấn Mường Hoa, do trời còn sớm, bốn bọn tôi quyết định tìm nhà nghỉ để nghỉ tạm, sáng mai sẽ gọi xe công ty ra đón. Đúng 8h, anh Khánh lái xe đang ngồi trên chiếc xe bảy chỗ của công ty chờ bọn tôi trước cửa nhà nghỉ. Nhanh chóng chất đồ lên xe rồi di chuyển, theo lời anh Khánh, công trường thi công cách chỗ thị trấn 40km nhưng toàn đường đồi núi, phải mất bốn giờ di chuyển mới tới nơi được. Chuyến xe xóc nảy này khiến mọi người muốn phun hết bữa sáng trong bụng ra ngoài. Chúng tôi đi suốt dọc đường hơn 40km đó nhưng cũng chỉ thấy lác đác vài ngôi nhà, khu vực này thật heo hút. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng về thời gian sắp tới. Sau bốn tiếng đồng hồ lắc lư, chúng tôi cũng tới nơi cần tới. Tuy đang là mùa đông, nhưng trên núi nắng vẫn chói chang, có phần còn hơi nóng bức khiến tôi ngạc nhiên. Thấy tôi ngơ ngác, anh Khánh cười bảo:

"Chú mày đừng thấy lạ, trên này cao, nắng ban ngày gay gắt nhưng đến tối thì lại lạnh thấu xương, chênh lệch nhiệt độ có khi lên tới hơn 10 độ".

Tôi dạ một tiếng xem như đáp lời anh rồi cùng mọi người xách đồ vào lán. Khu lán trại được dựng trên một khoảng đất rất rộng. Chúng tôi được xếp vào một căn lán ở phần giữa khu đất, bên cạnh là khu của mấy anh xây dựng và đội lái xe cẩu. Cuối khu đất là khu vực vệ sinh và một quầy tạp hóa kiêm khu cấp phát thực phẩm. Câu chuyện của chúng ta phần nhiều được xuất phát từ khu cấp phát thực phẩm này nhưng đó là chuyện sau này, hiện giờ tôi sẽ vẫn giới thiệu cho các bạn về khu vực làm việc quanh đây đã. Sau khi sắp xếp đồ đạc, anh Đạo nói với chúng tôi:

"Các chú mới lên, cứ nghỉ một hôm sắp xếp đồ đạc và làm quen đi đã, mai sẽ bắt đầu công việc. Giờ thì ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi."

Chúng tôi không có ý kiến, bắt đầu dọn bàn ăn rồi cùng bắt đầu bữa trưa muộn. Chiều hôm đó, sau khi ngủ dậy, tôi bắt đầu lang thang một mình nhìn ngó xung quanh. Điều ấn tượng đầu tiên đối với tôi là con suối ngay sau lán trại. Con suối này nhỏ, rộng chừng 2m, chỗ sâu nhất cũng chỉ tới đầu gối người trưởng thành, nước suối trong vắt và mát lạnh, trái hẳn với cái thời tiết oi bức của ban ngày nơi miền núi này. Điều này làm tôi rất thích thú, vì tôi thích nước như lại không biết bơi. Hồi còn trong trường Thủy Lợi, tuy môn bơi là bắt buộc để tốt nghiệp nhưng tôi học mãi cũng chỉ bơi được khoảng 10m, đó chắc chắn không đủ điều kiện qua môn, bí quá tôi buộc phải "đi cửa sau" để đủ điều kiện tốt nghiệp. Tới bây giờ nói ra một sinh viên tốt nghiệp trường Thủy Lợi mà không biết bơi vẫn còn thấy xấu hổ. Vì vậy, khi thấy một con suối đẹp mà lại nông như vậy, tôi cảm thấy thật tuyệt vì tôi có thể tha hồ nghịch nước mà không lo chết đuối.

Lang thang cạnh con suối một hồi tôi tới bên cạnh quán tạp hóa. Vì muốn tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh và làm quen mọi người, tôi tạt vào mua một lon bò húc (Redbull). Bán hàng là một bà chị có lẽ hơn tôi khoảng 4-5 tuổi, tóc cắt ngang vai nhìn rất cá tính, khuôn mặt ưa nhìn chỉ cái là hơi thấp một chút, chắc tầm 1.50m-1.55m. Tôi rất ngạc nhiên khi giữa chốn núi sâu rừng thẳm này lại có một người phụ nữ đồng ý tới đây bán hàng, lại là giữa một đám công nhân toàn đàn ông con trai. Chị thấy tôi liền cười nói:

"Em muốn mua gì?"

"Chị cho em lon bò húc lạnh." Tôi trả lời.

"Của em đây. Em mới lên hả?" Chị đưa lon nước cho tôi rồi hỏi tiếp.

Thấy chị cũng dễ bắt chuyện tôi nán lại nói chuyện một hồi:

"Vâng ạ, em vừa mới tới trưa nay, đội của em nhận lắp đặt đường ống dẫn nước."

Chị à một tiếng rồi hỏi tiếp:

"Đội của anh Đạo phải không em?"

"Dạ đúng rồi chị. À, mà chị ơi, chỗ mình đây là nơi cấp thực phẩm luôn đúng không ạ?"

Tôi đáp lời chị rồi hỏi. Tại trưa nay trong bữa cơm, anh Đạo có nói với tôi, do tính chất công việc của tôi ít, chỉ đọc bản vẽ và thi thoảng cần ra công trường kiểm soát công đoạn, mà việc này anh Đạo và tôi sẽ thay phiên nhau nên thực chất công việc không nhiều. Anh ấy muốn tôi hỗ trợ việc nấu ăn cùng với mấy anh em công nhân. Vì vậy, buổi sáng, tôi là người ra công trường muộn nhất nên có nhiệm vụ đi lấy đồ ăn về, sơ chế và để đó tới trưa thì về chỉ việc nấu là xong.

"Đúng rồi em, nhưng người cấp phát không phải chị mà là chú Tùng ở lán bên cạnh này. Mà em tên gì?" Chị cười nói.

"Em là Quân, còn chị ạ?"

"Chị là Mai."

"Tên chị nghe hay vậy, người đẹp mà tên cũng hay nữa." Tôi nịnh hót một câu "Dạ vậy để em qua lán chào chú Tùng một câu, từ ngày mai em sẽ là người nhận thực phẩm nên qua gặp chú trước." (Sau này khi lấy vợ, mọi người cứ hỏi sao mày đi công trình suốt mà tán được vợ ở quê vậy, giờ ngồi nghĩ lại chắc là do cái miệng được rèn giũa việc ăn tục nói phét những lúc đi công trình này mà ra)

Chị Mai nghe vậy thì cười tươi rồi nói:

"Vậy để chị dẫn em sang, dù sao giờ đang là giờ làm việc, cũng chẳng có ai tới chỗ chị, để chị sang đó nói chuyện với chú Tùng cho đỡ buồn."

"Dạ vậy tốt quá ạ." Tôi mừng rỡ nói.

Cái lán cấp phát thực phẩm sát vách cửa hàng tạp hóa, bước 2 bước chân là tới. Tới cửa chị Mai gọi với vào trong: "Chú Tùng ơi, chú có trong đó không ạ?"

Một người đàn ông tầm bốn mươi lăm tuổi bước từ một căn phòng nhỏ bên trong lán ra (tôi nghĩ đó là phòng ngủ) rồi đáp: "Mai đấy à, sang đây làm chén nước, ở đây thì đi đâu được, chỉ nằm cho hết ngày thôi." Đoạn chú quay sang tôi mỉm cười và gật đầu. Tôi chưa kịp đáp lại thì chị Mai quay sang giới thiệu:

"Đây là Quân ở đội anh Đạo vừa mới tới, từ ngày mai nó sẽ nhận thực phẩm ở chỗ chú, cháu dẫn sang cho nó biết chỗ."

"Cháu chào chú!" Tôi chào.

Chú Tùng đáp: "Ừ, cứ 8h sáng xuống đây lấy đồ nhé. Ở đây xa xôi, phải 3-4 ngày xe thực phẩm mới vào một lần, muốn ăn gì lạ thì phải báo trước, còn không thì cứ có khẩu phần theo đầu người xuống là nhận thôi. Vào đây ngồi chơi lát đã. Trừ lúc lấy đồ ra thì cả ngày ở đây chẳng có ai nói chuyện cả, may còn con Mai cũng rảnh rỗi như tao vậy."

Tôi cười đáp: "Vâng ạ. Nếu chú không phiền, thì thi thoảng cháu lại xuống đây chơi, cháu làm kỹ thuật nên cũng rảnh rỗi lắm."

"Haha. Có thời gian thì cứ xuống đây. Tao có làm gì đâu mà phiền." Chú Tùng nghe tôi nói thế liền bật cười.

Ngồi chơi một lúc, tôi liền chào chú và chị ra về, ý định của tôi là về để còn gọi 3 thằng con giời kia xuống con suối sau nhà thử cảm giác hòa mình vào thiên nhiên xem sao.