Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 207: Không muốn về bên anh



Layla xách theo Hải Đăng về nước, quay lại biệt thự của Hải Đăng đã là chuyện của một tuần sau.

Hải Đăng bị thương, cần vài tháng để trở lại bình thường, thành ra chuyện trong nhà Layla một tay lo hết, có lúc cô tự hỏi, có phải Hải Đăng chăm cô năm năm không được miếng lợi tức nào, nên bây giờ hành cô lại cho huề vốn hay không? Quần áo không tự mặc được, tắm rửa không tự đi được, lên giường không tự ngủ được, ăn uống không cầm được thìa... Layla lướt nhìn người đàn ông đang ăn uống no say, nhướn mày.

“Đăng, anh bị thương ở chân. Không phải tay".

Hải Đăng đang hưởng thụ sự chăm sóc của Layla, nghe vậy chỉ gật đầu.

“Đúng vậy, chân anh đau quá... Layla, anh muốn ăn cá".

“.” Layla vậy mà thật sự gắp cá cho anh.

Cô không hiểu nổi, tại sao lại chiều anh như vậy. Chắc chắn là do cô nợ anh...

Layla nhìn bàn thức ăn, đã thấy trong chén của mình có một miếng thịt kho, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Đối diện với cô, là một vùng trời màu đen, lấp lánh một thứ ánh sáng như sao.

“ Ăn đi, đừng lo cho anh".

Thật ra theo đuổi anh lâu như thế, đến bây giờ mới biết đáng giá viết thế nào. Layla cúi đầu, nụ cười lan dần lên khóe môi. Thật là thiếu nghị lực, một động tác nhỏ xíu thôi cũng làm cô cảm động đến nửa ngày.

Hải Đăng luôn nhìn cô, dĩ nhiên là thấy được cảm xúc này. Chợt nhớ ra rất lâu trước kia, Kỷ Nhiên từng nói, anh không hiểu tình yêu. Đúng vậy, anh không hiểu... mãi đến khi gặp Layla.

Nghĩ đến anh, Hải Đăng nghĩ mà sầu không thôi, anh chống cằm thở dài thườn thượt. Layla ăn cơm xong, nghiêng đầu hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

Hải Đăng lấy cho cô một chén canh, “Anh tìm thấy Trì Tuyết. Hình như đang ở cùng với Hoài Nam".

Layla hơi bất ngờ, “Em ấy ở cùng Hoài Nam làm gì?"

Hải Đăng không trả lời, nhớ lại hôm ấy Trì Tuyết ngồi rũ rượi trong phòng kín, ánh mắt dần miên man. Layla đợi mãi không thấy anh đáp, ngồi sát anh hơn. Hải Đăng thoáng thấy hương rất nhạt, đá văng suy nghĩ nọ, hôn trước tính sau.

Đến khi Layla đẩy anh ra, Hải Đăng mới nói, “Anh không biết có nên nói cho Nhiên hay không. Cô ấy thay đổi rồi...".

Ánh mắt nọ, không phải là cô ngày trước cần người khác bảo vệ nữa, nhưng điều này anh không nói cùng Layla. Layla lâm vào trầm tư, cô không gặp Trì Tuyết rất lâu, đủ để thay đổi một con người, nhưng Kỷ Nhiên tìm cô ấy hơn năm năm rồi... Vậy là cô khuyên anh, "Theo em, anh cứ nói với Nhiên là hơn. Đây là chuyện của họ... "

Trong lòng Layla nghiêng về Trì Tuyết hơn một chút, "Em cảm thấy, Trì Tuyết không phải loại người sắt đá vô tình..."

Hải Đăng nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng nọ, không đồng ý mấy với cách nhìn của Layla, nhưng không nói ra. Cô ấy nào có máu lạnh vô tình, còn là người không biết đau đớn, người không đau đớn, chỉ có hai loại. Một là đã quen với nỗi đau, hai là vô cảm với những gì xung quanh. Dù là loại nào đi nữa, Hải Đăng thoáng thấy người tổn thương nhất định vẫn là anh.

Layla lắc lắc Hải Đăng, "Đừng để suy nghĩ của anh trở thành vật cản của người khác, để họ tự quyết định đi".

Hải Đăng nhìn cô, gật đầu. Layla thở phào nhẹ nhõm, Hải Đăng đã sà sang, đổi giọng lưu manh, “Anh muốn đi tắm."

“.” Layla suýt thì đập anh, cuối cùng vẫn nên xuống gọi đàn em. Đám đàn em nửa đêm còn bị gọi đến biệt thự: "." Rốt cuộc thì có cho người ta sống nữa không??? Khi thì chạy khắp trời nam biển bắc kiếm Layla, tưởng hai người đã làm lành rồi thì họ thoát rồi, có thể nghỉ ngơi rồi, nửa đêm nửa hôm còn phải tới đỡ đại ca đi tắm!!! Vậy là thế nào, thế nào hả?

Cho dù có oán than thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải cúi đầu đỡ Hải Đăng ấm ức đi vào phòng tắm, thầm nghĩ ngày mai mình sẽ xin phép nghỉ phép một thời gian, nghỉ đến khi hai người họ cưới nhau sinh con luôn rồi hãy về... Nửa đêm trời đã về khuya, sương tan trên mấy cành lá, tuyết đọng trên lan can cửa phòng. Hải Đăng ôm chặt Layla, vẽ trên làn môi rất mềm. Layla hơi khó chịu gạt tay anh, Hải Đăng cũng thôi phá cô.

Anh gọi điện cho Kỷ Nhiên, bên này sắp đến giờ ngủ, bên kia Kỷ Nhiên mới vừa ngủ dậy, giọng nói còn hơi khàn.

"Có chuyện gì?" Hải Đăng suy nghĩ một lúc, "Tôi đã thấy Trì Tuyết".

Bên kia im lặng rất lâu, đến nỗi Hải Đăng không biết Kỷ Nhiên có nhớ Trì Tuyết hay không, hay năm năm nay, anh đã quên thật rồi.

"Ừ."

Chỉ một từ như vậy là hết. Hải Đăng không biết Kỷ Nhiên đang nghĩ gì, đành nói ra tin tức mình biết, "Hôm ấy tôi vào hầm trú, vô tình thấy Trì Tuyết ở trong đó, sau đó Red đến cứu cô ấy. Có thể bây giờ họ vẫn ở Bern".

Hải Đăng không nghe thấy tiếng trả lời, vẫn nói thêm một câu nữa. "Cô ấy... không còn là Trì Tuyết như lúc trước nữa. Cậu nên suy nghĩ kĩ rồi đến tìm cô ấy."

“Tôi biết rồi"

Kỷ Nhiên dập máy.

Bên này trời vừa hứng sáng, bên ngoài biệt thự trồng thêm vài khóm hoa, hương hoa lan trong không khí đến cạnh bàn trà, thổi sương khói lượn quanh ấm tử sa. Kỷ Nhiên rót trà, nhấp một ngụm trà, trong miệng hơi đắng của trà khiến giọng anh bình thường lại.

Kỷ Nhiên cứ ngồi như vậy, bóng lưng thẳng tắp. Với người mỗi năm nghe tin có người nhìn thấy Trì Tuyết hơn trăm lần, bây giờ có tin cô, anh cũng chẳng vội vàng đứng dậy đi tìm nữa. Thay vào đó, có thể uống một tách trà pha nhạt, lặng lẽ bình ổn tâm trạng của mình.

Thật ra anh vẫn luôn biết, Trì Tuyết ở cùng Hoài Nam. Anh cũng biết Hoài Nam đang ở Bern, nhưng anh đã tìm khắp Bern, mấy năm nay theo dõi Red như vậy, vẫn chẳng thấy ai tên là Trì Tuyết xuất hiện cả. Hoài Nam giấu Trì Tuyết kĩ đến độ, anh ngỡ cô chỉ lấy Hoài Nam làm cái cớ để cao chạy xa bay mà thôi.

Thì ra năm năm nay, cô ấy vẫn ở bên cạnh hắn, chỉ là không muốn về bên anh. Cửa phòng phía sau mở ra, Kỷ Nhiên quay đầu, một cô bé thò đầu ra, tóc ngắn ngang vai, đang dụi dụi mắt. Anh nhìn thấy bé, lòng mềm mại lại. Vẫy tay với con, “An dậy rồi à?"

Trường An lướt nhìn thấy bố mình ngồi uống trà sớm, hấp tấp chạy sang, sa vào lòng papa. "Papa".

Trường An vẫn còn ngái ngủ, gật đầu. Kỷ Nhiên xoa xoa đầu bé, ẵm bé lên để con bé tựa đầu vào lòng mình. Mấy năm nay anh vừa làm bố, vừa làm mẹ, Trường An khi nào cũng bám dính anh như vậy.

Trường An ngủ thêm một giấc ngắn, Thiên Ân đã tỉnh. Cậu mở cửa ra ngoài, đến cạnh bố và em gái. Kỷ Nhiên nhìn Thiên Ân, hỏi theo thói quen, "Hôm nay con muốn đi đâu?”

Cứ mỗi ngày chủ nhật, anh sẽ gác hết công việc để dẫn hai đứa trẻ ra ngoài. Tùy theo sở thích của con. Thiên Ân suy nghĩ một chút, sau đó đề nghị.

"Con muốn đi ăn KFC".

Mỗi đứa trẻ đều mong muốn ăn KFC, mặc dù Kỷ Nhiên không thích thức ăn dầu mỡ đó, nhưng không nỡ từ chối Thiên Ân, anh gật đầu. Thiên Ân bình thường giả vờ làm người lớn như vậy, nghe đến được đi ăn KFC vẫn sáng cả mắt.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay
2. Vai Chính Này Tôi Không Đảm Đương Nổi
3. Xuân Sinh
4. Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi
=====================================

Kỷ Nhiên gọi một bàn thức ăn, ngồi cạnh cửa kính làm việc. Trường An và Thiên Ân ra ngoài với Kỷ Nhiên nhiều, có lẽ đã quá quen với việc bố mình bận rộn, không nháo cũng không làm phiền bố. Hai đứa thì thầm với nhau, "Bố không thích KFC, anh ăn ít thôi”.

Thiên Ân gật gù, với lấy đùi gà giòn rụm thơm ngon.

"Sau này anh sẽ kiêng KFC."

Trường An bĩu môi, "Tuần trước anh cũng nói vậy."

Thiên Ân xì một tiếng, em gái biết gì chứ. Nếu không phải vì em gái thích ăn, còn lâu cậu mới đề nghị đi ăn KFC.

Thiên Ân không cãi nhau với em gái, từ nhỏ trong nhà bố đã dạy thành nếp, em gái là để yêu thương cưng chiều, không được bắt nạt em gái... Điều này trở thành một luật lệ trong nhà, Thiên Ân nghe mãi thành quen, nó đã thành một thói quen của cậu mất rồi.

Thiên Ân đảo mắt nhìn ra ngoài, chợt thấy một người đi ngang qua. Thiên Ân nhìn cô gái ấy, đánh rơi cả cánh gà. Tương ớt văng lên má Trường An. Bé thấy vậy nhìn sang, "Anh sao đây?"

Thiên Ân không nói gì, nhìn bên ngoài. Trường An liền nhìn theo, sau đó biết tại sao ông anh mình lại có thái độ như vậy. Con bé chớp mắt kinh ngạc, cô gái đi ở ngoài, mái tóc dài ngang lưng, đang cúi đầu nhắn tin.

Đây là hình ảnh theo bé con tận năm năm, Trường An đỏ cả mắt, nhảy xuống ghế.

Thiên Ân cũng đi theo, Kỷ Nhiên đang làm việc, thấy hai đứa nhảy xuống cả mới gập máy tính lại, gọi theo.

"Trường An”.

Trường An và Thiên Ân chạy ra ngoài, không nói tiếng nào ôm chặt chân cô gái bên ngoài, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Mẹ".

"." Cô gái nọ nhìn xuống, khoan đã, ai là mẹ hai đứa? Kỷ Nhiên đuổi theo sau, đến cửa đã thấy Thiên Ân và Trường An nhận vơ mẹ, đến khi thấy gương mặt nọ, anh siết chặt nắm đấm.

Đó là gương mặt anh nhớ nhung năm năm, này là đôi mắt, gò má, bờ môi. Kỷ Nhiên nhìn thấy cô, máu như thể chảy tràn vào con tim chai sạn của anh, bi ai, đau đớn dâng lên khiến nhịp thở anh nhanh hơn.

"Trì Tuyết ".