Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 231: Em gọi ai là chú



Sau khi nhà Quế Chi hòa hảo, Quế Chi đưa Bảo về nhà ông James, chưa đầy một buổi tối Minh đã sang nhà hốt hai mẹ con về tận biệt thự nhà mình. Phong cách làm việc nhanh gọn lẹ này khiến Quế Chi không kịp trở tay, đành phải ngoan ngoãn đi về cùng anh. Theo Minh nói, Quế Chi ở ngoài anh không an tâm, Huỳnh Bảo cũng cần có thời gian để chấp nhận anh, tình cảm là từ ngày ngày bên nhau bồi dưỡng nên, người một nhà không thể cách xa nhau. Vậy là Quế Chi cũng đành thôi.

Thật lòng mà nói, hạnh phúc đến quá bất ngờ, Quế Chi chưa quen được.

Hôm nay đến công ty cùng cô, hai cô làm việc đến tận khuya, Quế Chi vẫn chưa quen lắm nhịp độ làm việc này, Minh thì đau lòng gần chết. Minh cảm thấy hai công ty đặt lên vai cô, bây giờ còn kéo cả Quế Chi vào là cớ làm sao. Vậy là có dự án, Minh đều tìm đến Eudora nâng đỡ một hai. Quế Chi biết điều này rất cảm động, biết Minh tạo thế cho mình. Bao nhiêu lời muốn nói trở thành món trà bánh đơn sơ đem về nhà.

“Cảm ơn chú."

Minh đột ngột dừng xe bên vệ đường, Quế Chi nhìn quanh không biết mình ở giữa nơi hoang vắng thế này làm gì.

Minh đã kề sát, "Em gọi ai là chú?"

“...” Quế Chi nuốt nước miếng, cười hì hì.

“Em nhầm..."

"Ừ?" Minh nhướn mi, Quế Chi đã vội nói.

“Em nhầm thật mà, dù sao anh làm chú em lâu vậy rồi".

"Vậy thì..."

Quế Chi nhìn quanh, hơi đỏ bò lên gương mặt không tan. Giọng cô lí nhí, "chồng..."

Minh nhìn đến ngẩn ngơ, nhào sang hôn môi Quế Chi. Quế Chi suýt té sấp ra sau, Minh hôn hít đủ rồi thỏa mãn buông Quế Chi, xoa xoa đầu cô.

"Ngoan".

Quế Chi hừ nhỏ, quay mặt sang cửa xe, khóe môi cong cong thành nụ cười hơn cả trăng mười lăm.

Buổi tối về tới nhà, Quế Chi đang ôm Huỳnh Bảo đọc truyện cổ tích, thì nhận được điện thoại từ trời Âu xa xôi. Quế Chi bắt máy, giọng bác sĩ chữa cho ông James vang lên.

"Arian, James tỉnh rồi."

Quế Chi bật dậy khỏi giường, ngón tay cũng run rẩy. “Thật sao? Ông cháu tỉnh lại thật sao?"

Giọng bác sĩ rất hào hứng, “Đúng vậy, ông ấy tỉnh rồi. Bây giờ đã ngủ, mai bác sẽ làm kiểm tra toàn diện cho ông".

Quế Chi cảm thấy nước mắt tràn lên khóe mi, ông James mê man là sự tiếc nuối lớn nhất trong năm năm qua của cô, hôm nay nghe tin ông tỉnh, trong phút chốc Quế Chi không khỏi xúc động. Cô lau mi mắt ướt đẫm, mỉm cười. "Được ạ, nhờ bác. Sáng mai cháu sẽ gọi lại”.

Quế Chi quay lại giường, Bảo đang thiu thiu ngủ, ánh mắt chợt nhẹ tênh. Cô đến cạnh giường, đắp chăn cho con. Minh tắm xong đi ra, đã thấy Quế Chi tựa giường cúi đầu, vỗ nhè nhẹ ru Bảo ngủ, không tự chủ mà nhẹ nhàng hơn. Anh đặt khăn tắm sang bên, giường hơi lún xuống, Quế Chi mới phát hiện Minh đang ngồi sát bên cô. Vừa thấy đôi mắt đỏ au của cô, anh hơi cứng người.

“Sao em lại khóc?"

“Ông em tỉnh rồi”.

Minh nghe vậy bừng tỉnh, bảo sao... Anh xoa đầu Quế Chi, Quế Chi cũng ngã đầu lên vai anh. Minh điều chỉnh lại tư thế để Quế Chi có thể dựa cho thoải mái, hôn trên tóc mai cô. “Sau khi chuyện ở đây ổn định, anh đưa em về thăm ông”.

Quế Chi nghe vậy không nói gì, nhìn ra trăng trên cao sáng vàng vặc bên ngoài. Cô khẽ cười.

“Được.”

"Quế Chi, năm năm không có em anh thật sự sống không bằng chết, anh dành thời gian điều tra người hại em, trả thù tất cả bọn họ, cuối cùng cũng tìm ra chân tướng, bắt bọn họ trả giá, Quyên bị bắt Thanh Lam là đồng phạm cũng cùng chung số phận. Nhưng rồi anh nhận ra trả thù được đi chăng nữa em cũng không về bên anh".

"Không phải bây giờ em đã về rồi sao?"

"Đúng, em đã về".

****

Cô hầm một nồi canh, giao cho Hạ An giữ lửa, sau đó thay áo vào bệnh viện.

Kỷ Nhiên hôn mê được một tháng ròng, Trì Tuyết cũng gầy hơn ba kí. Ngoài những lúc ở công ty, đi gặp đối tác và ở cùng Trường An, Thiên Ân. Hầu hết thời gian Trì Tuyết đều ở trong bệnh viện. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Trì Tuyết vào phòng, Kỷ Nhiên đang nằm trên giường, mùi thuốc sát khuẩn ất cả hương ngọc lan bên kia. Trì Tuyết đặt canh nóng xuống, tìm khăn sạch rồi lấy một thau nước ấm, nhúng vào lau tay cho Kỷ Nhiên.

Cô đóng kín cửa phòng, lau người cho anh từ trên xuống dưới. Vừa lau vừa nói chuyện, cô nghe nói đây là cách để thôi thúc bệnh nhân tỉnh dậy. Dù anh có nghe được hay không, Trì Tuyết vẫn vừa làm vừa nói.

“Công ty của anh lớn thật, mấy ngày nay Thanh Hào giúp em rất nhiều. Nhưng các cổ đông không phục em, hầu như họ đều đợi anh, cảm thấy em là đàn bà, quyết sách không bằng anh."

Trì Tuyết lau tay anh thật cẩn thận. Nhớ đến những chuyện ngày qua, vai cô trĩu nặng, mí mắt cũng hơi lờ đờ. "Thiên Ân hôm nọ đọc sách kinh tế, con có vẻ rất thông minh. Nhưng một đứa trẻ năm tuổi đọc sách ấy làm sao hiểu? Anh dạy con mình như thần đồng à?”

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ấm áp hơn.

"Thật ra em biết thằng bé thấy em vất vả, muốn mau lớn lên để phụ em."

“Trường An mấy hôm rồi ngày nào cũng đòi gặp anh, nhưng em sợ con thấy anh như vậy, nên không cho bé đến. Con bé gần đây đánh trôi chảy đàn rồi!"

“Tất cả mọi người... đều đang đợi anh."

Một giọt nước rơi xuống rớt trên tay Kỷ Nhiên, thấm sâu vào lòng ai.

Trì Tuyết ngơ ra nhìn giọt nước nọ, có lẽ áp lực công việc quá lớn, cô không trở về trạng thái không lo không nghĩ như trước. Trì Tuyết gạt nước mắt, hít sâu. Hương ngọc lan đưa vào phòng, khiến cô dần bình tĩnh lại. Cô đứng dậy, đi vắt khăn. Trì Tuyết không để ý, khi cô rời đi, người đàn ông trên giường hơi động đậy. Ngón tay hơi giật khẽ.

Trì Tuyết cất khăn, giặt xong đi vào phòng đã thấy một phòng bừa bộn. Cô nhìn quanh, trên giường không thấy bóng dáng Kỷ Nhiên đâu. Trì Tuyết hoảng hốt bấm chuông gọi bác sĩ, chạy ù vào nhà vệ sinh. Cô chạy rất nhanh,

suýt thì té ngã, trong lòng nóng như lửa đốt. Anh không có ở đây, ai đến đây dịch chuyển Kỷ Nhiên đi đâu rồi? Trì Tuyết không biết. Cô không suy nghĩ được gì đàng hoàng, chỉ biết chạy khắp nơi tìm anh.

Con đường dẫn đến phòng anh không có ai, chỉ có vài điều dưỡng đang đi. Cô chạy đến nắm chặt tay cô điều dưỡng. "Xin hỏi, bệnh nhân phòng 502 đâu rồi? Chị có thấy không?"

Điều dưỡng lắc đầu.

“Em không thấy".

Trì Tuyết ngơ ngác buông tay cô ấy, chạy vào phòng bên cạnh. Người nhà bệnh nhân đang ăn uống, ngẩng đầu nhìn cô. Trì Tuyết gấp gáp, "Cho cháu hỏi, mọi người có thấy bệnh nhân phòng bên cạnh đâu không?"

Cả phòng lắc đầu.

"Không có".

Họ điềm nhiên, không phải chuyện của họ mấy ai quan tâm. Trì Tuyết thì cảm xúc thế nào cũng có, thậm chí tự trách cũng có. Trì Tuyết thất thểu chạy khắp viện, chỗ nào cũng tìm kiếm, cuối cùng quay về phòng bệnh của anh.

Trong phòng có rất nhiều người, Trì Tuyết quay lại, tiếng ồn ào bên trong khiến trái tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp. Cô đưa tay đẩy cửa, nhìn vào bên trong. Người đông là vậy, Trì Tuyết chỉ thấy mỗi Kỷ Nhiên.

Giữa phòng, anh ngồi trên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra tổng quát, hỏi mấy câu như đây là mấy. Kỷ Nhiên đáp rất bình thản, giọng nói rất tỉnh táo.

Trì Tuyết chớp mắt, không tin nổi vào mắt mình. Bác sĩ kiểm tra xong, quay đầu thấy Trì Tuyết chần chờ chưa vào. Ông thường thấy Trì Tuyết ở đây chăm sóc Kỷ Nhiên, biết chắc cô là người nhà của cậu thanh niên này. Kỷ Nhiên hôm mê gần một tháng, bây giờ tỉnh dậy người vui nhất có lẽ là cô. Ông đứng dậy theo đoàn y tá ra ngoài.

"Cậu ấy tỉnh rồi, cháu vào thăm đi. Tình trạng rất ổn định."

Kỷ Nhiên nhìn cô, Trì Tuyết chỉ biết đứng tựa cửa gật đầu với bác sĩ. Đợi người đi hết, cô mới lấy hết can đảm đến gần anh.

Kỷ Nhiên vẫn như xưa, bao dung của anh như biển rộng sông dài, có tiêu pha thế nào cũng không hết, dùng thế nào cũng chẳng xong. Bước chân cô nhanh hơn, đến cạnh giường anh bắt lấy tay anh. Kỷ Nhiên không nói gì, kéo cô vào lòng. Giường nghe tiếng cọt kẹt rất nhỏ, đã rơi vào vòng ôm của anh.

“Em xin lỗi".

Trì Tuyết vùi đầu vào lòng anh, ngoài câu xin lỗi vội vàng, cô không nói được lời nào tử tế. Kỷ Nhiên hít hà hương dầu gội của Trì Tuyết. Thì thầm bên tai cô.

“Trước kia em toàn nói cảm ơn, gần đây thì luôn nói xin lỗi. Anh em là vợ chồng, đừng khách sáo như vậy".

Trì Tuyết không thấy khách sáo gì cả. Trì Tuyết học được rất nhiều từ khi anh ngã xuống, bao gồm cả sự cố chấp của bản thân. Cô vuốt nhẹ, men theo lồng ngực vòng ra sau ôm anh thật chặt.

“Kỷ Nhiên, em xin lỗi. Lần sau anh mặc kệ em được không, anh đừng bảo vệ em nữa."

“Vậy em đừng đưa mình vào nguy hiểm nữa, nếu không anh có hứa cũng không ngăn nổi mình nhảy vào nguy hiểm, đứng trước em chống đỡ vì em. Nếu nhìn thấy em đang nguy hiểm, anh không bảo vệ nổi em, sao có thể nói yêu em”.

Trì Tuyết không nói, nước mắt chảy ra thấm ướt cả lòng anh.

Cô gật đầu. "Em biết rồi..."

Lời yêu cô sẽ không nói, nhưng tình cảm của cô là thật. Trì Tuyết không ưa nói lời ngọt ngào, bao nhiêu tình cảm hóa thành cái ôm đơn sơ. Mà với Kỷ Nhiên, như vậy đã đủ đầy.