Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 67: Cạp đất mà ăn



Mỗi ngày thứ bảy là ngày nhẹ nhàng nhất, vì hôm sau được nghỉ, mỗi ngày cuối tháng là ngày phấn chấn nhất, vì hôm sau có lương. Hôm nay là thứ bảy, cũng là ngày phát lương, nên thành ra mới sáng đến nhìn thấy gương mặt ai cũng nhiệt tình với công việc hơn hẳn.

Hôm nọ bài phỏng vấn Minh Trang vừa lên báo, lượt xem khá ổn, nên cuối tháng Quế Chi nhận được một lượng thưởng kha khá, thành ra vừa tan ca, Quế Chi đã kéo cô đi đến trung tâm thương mại. Cô biết thói quen tiêu pha của Quế Chi, nên cầm giỏ xách của mình lên, rồi nói bằng giọng khuyên bảo:

“Quế Chi, cậu tính tháng này hấp thụ tinh hoa trời đất, quang hợp để sống tiếp à?”

Quế Chi lắc đầu, giơ ngón trỏ lên đảo qua đảo lại như hình quả lắc.

“Tớ xinh sẵn rồi, không có ý định tu tiên, không muốn thăng thiên đâu".

Cô phì cười, vỗ trán của Quế Chi.

“Chứ cậu kéo tớ vào trung tâm thương mại làm gì, lần nào vào đó cũng thiếu nghị lực hết."

Quế Chi vuốt thẳng tóc ngắn, quàng thêm khăn quàng cổ màu đỏ, bấy giờ mới cầm giỏ xách và ví da của mình.

“Tớ muốn mua quà tặng".

Cô nhớ hình như chưa đến sinh nhật Quế Chi, sinh nhật mình cũng còn lâu mới tới, dạo này Quế Chi toàn dành hết thời gian cho công việc, trong lúc nhất thời chưa nghĩ ra dịp nào tặng quà cả.

“Cậu tính tặng ai?"

Quế Chi lại cúi mặt, cười như hoa nở mùa xuân.

“Anh Minh”.

Cô nhìn Quế Chi lại quay về trạng thái trước kia mỗi lần gặp anh Minh, thì thở dài không thôi. Trong lòng có hàng vạn câu hỏi, nhưng người ngoài cuộc tỉnh trong cuộc thì mê man, nên không có tư cách nào mà nói Quế Chi.

“Anh ấy mà biết cậu gọi anh thì cậu chết chắc.”

Quế Chi hơi đờ ra một chút, nhưng lại mỉm cười ngay.

“Bây giờ có anh ấy ở đây đâu, tớ không nói, cậu không nói, ai mà biết chứ?”

Linh Lan nhún vai tỏ vẻ không ý kiến gì, cho dù như vậy, cô vẫn đồng ý đi dạo phố cùng Quế Chi.Trung tâm thương mại lúc này tấp nập người đi tham quan. Cô còn tưởng Quế Chi sẽ lôi mình đi một vòng rồi mới tập trung vào việc chính, nhưng không, cô vừa vào đã kéo thẳng đến khu đồ nam, khi này cô mới hiểu thêm Quế Chi một phần khác, cứ động đến chuyện của anh Minh, Quế Chi lúc nào cũng ưu tiên anh ấy lên cả.

Đồ nam ở trung tâm thương mại thường rất đắt tiền, kiểu dáng giống nhau, màu sắc cũng không sặc sỡ như đồ nữ. Quế Chi dẫn cô vào một khu bán đồ vest nam, rồi bắt đầu lựa trang phục. Cô cũng tiện tay cầm một bộ lên xem, chất vải khá mềm, mặc lên người hẳn là rất phong độ. Quế Chi cầm một bộ màu xám nhạt, đến cạnh bên cô đẩy nhẹ vai cô.

“Cậu thấy bộ này được không?"

Cô nhìn bộ vest, gật đầu. Tưởng tượng ra anh Minh mặc bộ này, hẳn là rất đẹp. Quế Chi chọn xong vuốt nhẹ trên mép áo, cẩn thận kiểm tra từng đường kim mũi chỉ, rồi thử lồng tay vào kiểm tra vải. Cô nhìn một hồi, nhớ đến những lần Quế Chi chọn đồ, không thèm xem chất vải gì cả, thuận mắt thì lấy luôn, nào có dáng vẻ chuyên chú như thế khi biên tập lại bản thảo thế này bao giờ.

Cô nghĩ vậy, rồi lại đảo mắt nhìn lên móc áo trên cao, ở đó treo một cái áo khoác, của Ralph Lauren, màu xanh dương đậm, chẳng hiểu sao lại nghĩ về anh. Thấm thoát mới đây mà cô ở cùng anh đã hơn ba tháng rồi, tiền điện nước, sinh hoạt phí, ngay cả tiền ăn cũng không cần đến phiên cô bận tâm, thành ra mấy tháng nay cô không cần sử dụng bất cứ khoản nào cả. Cô nhìn áo trên giá một hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui kiểm tra hết tài khoản của mình, rồi mới nói với nhân viên.

“Em lấy giúp chị áo đó xuống đây với”.

Quế Chi tò mò nhìn sang, thấy cô ôm một cái áo khoác vest Ralph Lauren thì bước đến gần.

“Trì Tuyết, không lẽ cậu tính cạp đất ăn?"

Cô không nói gì, nhìn áo vest, càng nhìn càng thích. Quả nhiên là thương hiệu nổi tiếng, từ đường kim chất vải, thậm chí kiểu dáng cũng toát lên phong độ. Cô nghĩ đến anh mặc nó, hẳn là rất hợp dáng, cô chưa thấy ai hợp với vest như anh cả. Đến khi lật lại xem giá tiền, hơn ba trăm đô… Cô cảm thấy trong lòng nhỏ máu, bảo sao Quế Chi lại nói cô muốn cạp đất sống.

Cô nhìn áo một lần nữa, càng nhìn càng thấy thích, khi này mới nói với Quế Chi. “Ăn không, uống không của người ta rồi, trời dạo này trở lạnh rồi, nên tặng anh ấy đồ mới phải".

Quế Chi gật gù, cô là người có qua có lại, trong chuyện tình cảm cũng không nhập nhằng bao giờ, là mẫu người đáng để yêu. Bởi vì khi bạn trao tình cảm cho cô ấy, cô ấy sẽ không để bạn thiệt thòi. Nhưng ba trăm đô… nếu là trước kia khi bố cô chưa đóng băng tài khoản ngân hàng thì cô còn mua nổi, nếu là bây giờ… Quế Chi suy nghĩ một chút.

“Cậu đủ tiền trả không?”

“Đắt thật…”

Cô nhớ ở nhà mình còn vài cái túi đắt đỏ, nếu bán second hand cũng đủ trả… Vậy là cô hỏi nhân viên.

“Em có thể giữ cái này cho chị không?”

Nhân viên nhìn thấy cô ăn mặc giản dị, cầm áo tận ba trăm đó, khách hàng kiểu này cô đã gặp nhiều rồi, trong lòng biết có khi khách không quay lại nữa, nên mới nói ra.

“Đây là mẫu áo cuối cùng chỗ em rồi, nếu hôm nay chị không lấy sợ mai quay lại là hết hàng."

Cô gật đầu, Quế Chi nghe vậy đang do dự không biết nói thế nào để cô đồng ý mượn tiền cô ấy, thì cô đã lấy điện thoại ra xem lại mấy cái túi xách của mình. Trước đây bố cô mua cho cô, không tra giá … bây giờ bán bớt chắc cũng đủ tiền. Quế Chi thấy trong ví da của cô có một thẻ tín dụng, mới nói với cô.

“Đó là của chồng cậu à?"

Cô gật đầu.

“Anh ấy đưa tớ thẻ này để chi tiêu trong nhà, nhưng ra ngoài toàn anh ấy trả, nên tớ chưa dùng đến bao giờ."

Sau đó cô lại nói nhỏ với Quế Chi.

“Tớ tính sale lại mấy cái túi ở nhà, vừa đủ mua áo này đó. Nhưng mà hôm nay không mua sợ hết hàng".

Quế Chi nghe vậy, mới nhớ đến anh, nói với cô.

“Hay cậu cứ dùng thẻ anh ấy quẹt đi. Sau đó sale đồ xong trả lại anh ấy sau."

Cô nghe xong vẫn hơi lấn cấn, cô cầm đồ lên nhìn thật kĩ, càng xem càng thấy thích, nghĩ đến việc anh sẽ vui vẻ khi nhận đồ… cô lại cắn răng, lấy thẻ ra đưa cho nhân viên.

“Em quẹt thẻ giúp chị".

Nhân viên thấy vậy ánh mắt sáng ngời, vội vàng cầm thẻ và đồ đi sợ cô đổi ý. Quế Chi cũng đến quầy tính tiền bộ vest cô ưng, rồi vỗ vỗ vai cô.

“Cậu có lòng là anh ấy vui rồi, sao không mua cà vạt các thứ cho rẻ?”

Cô lắc đầu.

“Tớ chỉ thích cái áo ấy thôi.”

Quế Chi không nói gì nữa, nguyên một cửa hàng, chỉ thích một cái áo. Cô cố chấp ra sao cô ấy cũng hiểu, vậy là đứng cạnh chờ đợi nhân viên gói hàng lại. Chỉ là cô không ngờ, thẻ tín dụng của anh đưa cho cô, khi nhân viên vừa quẹt thẻ xong, điện thoại của anh có tin báo lập tức.

Khi ấy trong Eudora, anh đang họp cuối tháng. Mỗi khi vào họp, toàn bộ mọi người đều phải tắt hết điện thoại chuyển sang chế độ im lặng, chỉ có mỗi anh được để chế độ rung. Anh ngôi đầu bàn họp, đối diện với hơn mười bảy giám đốc phòng ban họp định kì. Khi nghe báo cáo, anh là đang nhìn sang tài liệu, cho dù không tập trung, mọi người vẫn thấy tâm trạng anh không tốt lắm.

Đây là tình trạng chung của mỗi cuộc họp định kì, bởi lẽ anh cứ đến giờ họp sẽ không hài lòng không vì việc này thì việc khác. Có khi là cùng cách làm việc của nhân viên, có khi là doanh thu không vượt mức đề ra, có lần đơn giản chỉ là một giám đốc phòng ban nào đó vào phòng họp trễ hơn anh, về lâu về dài, không ai thích thú gì với họp hành cả. Bởi lẽ anh đã không hài lòng, thì lượng công việc của họ tháng tới càng thêm áp lực. Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh chỉ uống chút

nước cho thấm giọng, đã bắt đầu lên tiếng khiển trách.

“Vậy các anh tháng nào cũng hứa hẹn, hứa sẽ sửa đổi, đây là cách sửa đổi à?"

Các giám đốc im thin thít nhìn nhau, thật ra họ có sửa đổi, chỉ là bản tính của anh quá cầu toàn, nên sửa đổi thể nào cũng không hợp ý anh mà thôi. Dù sao người ngồi trên đó cũng là chủ của mình, cho dù không hài lòng

đến mấy mọi người cũng chỉ có thể cúi đầu lắng nghe, chứ không thể phản lại sếp.

Anh thì nhẹ nhàng nhắc nhở là xong, anh cầm sấp tài liệu quăng lên bàn, tài liệu khá nhiều trải dài khắp bàn, khiến cả hội trường im phăng phắc có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Anh đang định nói tiếp, thì điện thoại bên cạnh hơi rung. Anh liếc sang, thì thấy một thông báo giao dịch. Anh cầm lên, cái gọi là trời đang mưa bỗng hừng nắng, cũng chỉ thế này thôi. Giám đốc phòng ban không hiểu gì cả, chỉ thấy sếp đang cầm điện thoại đọc tin gì đó, sau đó gương mặt bớt lạnh lẽo, mặt mày thư giãn hẳn ra, thì tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, chẳng biết có tin tức gì tốt lành.

Anh khi này mới ngẩng đầu lên, lướt một vòng phòng họp rồi nói.

“Được rồi, tan họp đi. Hy vọng tháng sau mọi người cố gắng hơn".

Ai nấy đều thở phào vâng dạ, lập tức rời khỏi phòng như chạy chối chết, bây giờ anh mới gọi điện đi. Thanh Hào là người ra cuối cùng, lau lau mồ hôi, đã nghe anh hỏi bằng giọng nhẹ nhàng mà anh ta chưa từng nghe thấy trước đây.

“Em đang ở đâu đấy? Anh đến đón em”.

Thanh Hào quay đầu nhìn lại anh, đã thấy mặt mày anh sáng rỡ lên, mới cảm thán quả nhiên phu nhân không đơn giản, xem ra sau này anh phải tạo mối quan hệ, biết đâu có cơ hội thăng tiến trong tương lai? Vậy là Thanh Hào biết điều ra khỏi phòng họp, khép nhẹ cửa lại, để sếp có không gian riêng nói chuyện với người bên kia đầu dây.