Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 69: Cháu muốn ngủ cùng chú



Quế Chi cầm bộ vest đã được đóng gói kĩ, đặt trên bàn trang điểm, rồi đi vào phòng tắm. Quế Chi nhìn mình trong gương, quan sát mái tóc ngắn chưa chạm đến vai một hồi lâu, mới bắt đầu mở nước ra. Thật ra, Quế Chi nhớ mái tóc dài của mình hơn là cô nghĩ. Nhưng kể từ khi cô cắt tóc ngắn, chừng ấy năm, có những thói quen đã thay đổi được rồi, thành ra bây giờ cũng không biết sở thích của mình là gì nữa.

Nước phủ lên người cô một lớp màn lạnh buốt, Quế Chi lạnh đến phát run, bởi vậy mà đầu óc tỉnh táo lại, không miên man đeo đuổi theo những suy nghĩ không đầu không cuối nữa, lau người rồi đi ra ngoài.

Cô nhìn thoáng sang bộ váy màu trắng treo trên móc, nghĩ gì lại lấy xuống mặc vào, rồi đến trước gương. Bộ váy dài qua đầu gối, nổi bật thân hình điện nước đầy đủ của Quế Chi. Cô lau nhẹ tóc, ướp vào một ít nước hoa, rồi chấm son lên môi mình, Quế Chi trong gương, đã ra dáng một thiếu nữ, nhưng trước mặt người nào đấy vẫn luôn là một đứa trẻ. Cho dù như vậy, Quế Chi vẫn muốn trang điểm thật xinh xắn, đến nhà người ấy một lần. Nghĩ gì lại cầm ra một bộ váy khác, màu đen tuyền, váy ôm sát cả người, nổi bật đường cong mềm mại, Quế Chi mặc vào, thấy đã đủ quyến rũ, dư đầy nồng tình, mới vào xe đến nhà chú Minh.

Căn nhà của Minh nằm ở một khu đất khá xa nội thành, vùng này được xưng là khu nhà giàu ở đây, xung quanh không có mấy căn nhà, đi vào rất yên tĩnh. Quế Chi cố nén cảm giác lạnh run, đóng cửa lại rồi dặn tài xế.

“Anh cứ về đi, tối nay tôi ngủ lại với chú".

Tài xế nghe vậy vâng dạ lái xe đi, Quế Chi nhìn về cánh cửa sáng đèn, hít sâu một hơi như làm ra quyết định gì quan trọng lắm, rồi mới đi vào trong. Trong căn nhà hai tầng của Minh, có một cột gỗ trước nhà, Quế Chi nhìn cột gỗ một lúc, ngẩn người không biết làm sao cho phải. Cột gỗ ấy không hòa hợp chút nào với căn nhà, nhưng Minh hết lần này đến lần khác vẫn để yên đấy, không di chuyển đi đâu cả, Quế Chi có đôi khi thấy sự dịu dàng của anh quá tàn nhẫn, như lúc này đây, đè nặng lên trái tim cô không thở nổi.

Quế Chi nắm chặt ngực một chút, cơn đau dần trôi qua, cô mới hít sâu lấy lại nhịp thở bình thường, rồi bước vào căn nhà khang trang của anh. Cô theo thói quen đi vào trong, cởi giày cao gót ra, rồi đi vào bên trong.

"Chú!!!"

Minh khi này đang ở trong bếp, Quế Chi đi vào không báo trước, nhưng Minh chẳng có chút ngạc nhiên nào. Mỗi lần cô sang nhà, có bao giờ không đột ngột đâu, anh cúi đầu nấu nốt bữa tối, rồi mới bày ra đĩa.

Lại là sườn xào chua ngọt.

Quế Chi nhìn đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn, bỗng không biết quyết định đến đây là sai hay đúng... Minh dọn chén đũa ra, bày đĩa sườn xào chua ngọt lên bàn, thêm một ít món ăn thịt cá đủ cả, rồi mới có thời gian nhìn Quế Chi. Vừa lướt mắt sang, anh đã ngơ ngẩn cả người. Quế Chi mặc một bộ váy đen, ôm sát cơ thể của cô. Minh nhìn chỉ thấy trong lòng có một thứ gì đó không rõ ràng, ánh mắt anh lộ vẻ không vui.

“Ăn mặc thế ra đường à?"

Quế Chi rất muốn hỏi, ăn mặc thế nào cơ. Em cố tình đấy. Nhưng đến khi nói ra thành lời, chỉ là giọng nói ngoan ngoãn trái hẳn với bản tính hơi ương bướng của cô.

“Cháu mới đi chơi về, chưa kịp thay đồ..."

Minh nhìn Quế Chi một chút, rồi lấy cho Quế Chi một cái áo khoác đen, đưa cho cô.

“Đêm lạnh lắm, cháu khoác vào đi!"

Quế Chi muốn khóc không được, muốn cười chẳng xong nhìn áo khoác dài lê thê trong tay mình, biết mình khoác vào thì còn thấy gì nữa. Nhưng ánh mặt Minh đang nhìn cô chăm chú, lại khiến cô không thể trái lại, chỉ biết run run khoác áo vào. Đúng như cô nghĩ, áo khoác của anh dài qua đầu gối cô, không lộ ra nổi bất cứ chỗ nào, đừng nói nhìn thấy váy... Quế Chi hơi bĩu môi, thầm trách Minh không hiểu phong tình.

Minh nhìn thấy Quế Chi chịu mặc thêm áo rồi, khi này mới để cô ngồi xuống bàn. Quế Chi vẫn còn đang không vui mấy, nhưng vẫn ngồi cạnh anh. Minh nhìn cô, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến có lẽ con gái thích mặc đồ như

vậy, nên đằng hắng một tiếng, lại nói:

“Đi chơi với bạn mặc vậy cũng được, nhưng bây giờ trời lạnh rồi, mặc như vậy bệnh rồi thì sao? Chú chỉ lo cháu lạnh".

Quế Chi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Minh, trong lòng rối rắm chẳng biết làm sao, không tự chủ cúi đầu bưng cơm lên. Trên bàn có đậu rán, có trứng luộc, có cá chiên sốt cà, có sườn xào chua ngọt... Đều là những món anh hay nấu nhất khi Quế Chi sang nhà, vậy là cô càng cúi thấp đầu, Minh nhìn thấy Quế Chi không gắp gì, mới tự tay gắp sườn cho cô, rồi gắp cho cô cá.

“Mấy món này cháu thích lắm mà, ăn đi".

Quế Chi nhìn thấy anh gắp cá cho cô, còn lựa xương ra sạch rồi mới đưa hốc mắt hơi hồng. Thì ra những thứ cô thích, anh đều nhớ cả. Bởi vậy, Quế Chi mới nói, có những lúc sự chu đáo của anh thật giày vò người khác.

Quế Chi hơi hít sâu, cố gắng không rơi nước mắt. Vừa ăn vừa gắp lấy gắp để cho anh. Minh không nhận ra cảm xúc kì lạ của Quế Chi, cúi đầu ăn cơm cùng cô. Mỗi khi có Quế Chi, anh mới có dịp ăn cùng người khác thân mật thế này.

Minh vừa ăn vừa trò chuyện với Quế Chi.

“Ngày mai nghỉ à?"

Quế Chi gật đầu, Minh cũng biết Quế Chi trong nhà không thiếu tiền, anh cũng có thể nuôi Quế Chi không lo ăn mặc, vậy mà chẳng biết Quế Chi nghĩ gì, nhất quyết phải làm báo. Nghề báo vừa vất vả, lương cũng không cao mấy, nhưng Quế Chi thích, nên anh đã từng nghĩ tới việc mở một tờ báo dưới danh nghĩa công ty để Quế Chi vào làm, nhưng cô cháu nhỏ này từ chối hết lần này đến lần khác, vậy là anh đều chiều theo cô. Dù sao từ nhỏ đã nuông chiều cô thành quen, bây giờ thêm một chút cũng chẳng khác gì nhau.

“À phải rồi, cháu có mua cho chú một bộ đồ".

Quế Chi vội chạy đi lấy túi đến, Minh cầm lấy rồi để sang bên.

"Ngồi xuống ăn cơm đã, không vội." Quế Chi thấy Minh không nhìn, cũng thôi tập trung vào ăn cơm. Minh lấy thêm cơm cho Quế Chi, rồi mới hỏi.

“Sao lại tặng chú vậy?"

Quế Chi nghe xong cười hi hi.

"Vì việc chú đồng ý giúp công ty bố Trì Tuyết, gần đây cháu nghe nói Hoài Khanh không thu mua được rồi."

Minh nghe đến đây, mới gác đũa rồi rót nước cam cho Quế Chi.

“Thật ra không phải chú".

Quế Chi nghe xong hơi ngạc nhiên, không hiểu ý Minh lắm.

“Là Eudora, lần trước chú tính mua lại cổ phiếu của công ty bạn cháu, nhưng phát hiện Eudora đã mua trước rồi. Eudora dạo này cũng cạnh tranh khá khốc liệt với bên phía cậu Hoài Khanh, nên chú chưa làm gì cả".

Quế Chi nghe xong kinh ngạc không thôi, chả trách sao chú không mua nữa. Eudora là tập đoàn lớn ngang ngửa với Nguyễn Minh Group, bảo sao chú chần chừ. Chắc chắn Kỷ Nhiên đã nhúng tay vào giúp đỡ Trì Tuyết nhưng không muốn cô biết. Quế Chi giả vờ không biết hỏi lại.

"Chú có biết ông chủ đứng sau màn của Eudora là người thế nào không? Sao họ lại làm thế nhỉ?"

Minh đương nhiên biết tổng giám đốc của Eudora là ai, nghĩ đến người nọ, anh cũng không biết nên trả lời Quế Chi sao cả. Bấy giờ mới nói cho cô.

“Sắp tới chú có một dự án hợp tác với Eudora, nên sẽ gặp tổng giám đốc bên đó kí hợp đồng. Nếu cháu thích, có thể đến xem".

"Thật không?"

Minh nhìn thấy dáng vẻ hứng thú của Quế Chi thì lắc đầu không thôi.

“Chú có lừa cháu bao giờ chưa?"

Quế Chi lắc lắc đầu. Chưa từng. Động tác này khiến Minh bật cười, khi anh cười, mới quay về tuổi thật của bản thân, chứ không phải một người đàn ông xa cách lạnh lùng như Quế Chi thường thấy nữa. Quế Chi nhìn anh mỉm cười, không tự chủ mà vui lây.

"Cháu dắt Trì Tuyết theo nhé?"

Minh nhìn Quế Chi, gật đầu.

"Nhưng cháu không được ra mặt, chỉ được nhìn thôi. Đừng phá công việc làm ăn của chú".

Quế Chi bĩu môi, làm như cô là con nít không bằng. Quế Chi vui vẻ, nên ăn cơm xong phụ Minh dọn bát đũa đi rửa, đến khi Minh làm xong hết rồi, mới thấy Quế Chi vẫn chưa muốn về, vậy là anh mang trái cây đến, ngồi cạnh Quế Chi bên ghế sô pha.

“Cháu chưa về à?”

“Cháu muốn ngủ cùng chú".

Thành thật, Minh suýt làm rơi điều khiển trong tay. Anh nhìn sang Quế Chi, đã thấy cô vô tội ngồi ăn nho. Khi này mới nghĩ cô chỉ đùa thôi, vậy là thôi lăn tăn.

“Được thôi, không biết bé Chi có tè dầm không?"

Quế Chi nghe xong đơ người một chút, mới biết anh chỉ tưởng cô đùa thôi, nhưng cô cũng không nhắc lại nữa, mãi cho đến khi Quế Chi ôm gối đứng trước giường anh, Minh mới ngẩng người nhìn cô cháu nhỏ.

“Sao vậy?”

Minh rối rắm một đỗi nhìn Quế Chi mặc một bộ đồ ngủ của anh, ôm gối đứng ở cửa, như thể sắp vào ngủ cùng đến nơi.

Minh: "..."

“Cháu nói rồi mà, cháu muốn ngủ cùng chú".

Quế Chi thấy Minh chưa trả lời, đã thở dài không thôi. “Hồi nhỏ chú ôm cháu ngủ suốt có sao đâu."

Minh nhớ lại, quả thật hồi nhỏ hai người thân như anh em vậy, nói là chú cháu nhưng không mấy lệch tuổi, hồi nhỏ Quế Chi cứ luôn miệng gọi anh là anh, sau này mới dần đổi thành chú như bây giờ. Nhưng lúc đó mới có mười tuổi, bây giờ hai người đã trưởng thành rồi... Quế Chi thấy Minh rối rắm, bật cười một đỗi.

"Ý cháu là, cháu muốn ngủ cùng phòng với chú, phòng bên kia tối lắm, cháu sợ."

Minh thở phào một thoáng, nhẹ đến nỗi đánh một cơn bão trong tim Quế Chi. Minh vẫy vẫy cô cạnh giường, nhường hẳn giường cho cô, rồi trải một chăn lên thảm trên sàn.

“Được rồi, cháu lên giường nằm đi, chú ngủ dưới này."

Quế Chi gật gật đầu, leo lên giường chui thẳng vào chăn. Minh thấy vậy đi tắt đèn, bật đèn ngủ đầu giường. Đến khi anh ngả lưng nằm xuống, chỉ thấy hơi thở đều đều của Quế Chi. Thầm mỉm cười không thôi, lớn như vậy còn sợ tối.

Quế Chi trùm kín chăn, mãi đến khi Minh tưởng Quế Chi ngủ rồi, mới nghe cô nói.

"Ngủ ngon, chú..."

"Ngủ đi, Quế Chi. "

Quế Chi nhắm mắt, thật sự buông lỏng để ngủ say. Với cô, đêm nay đã đủ ngọt ngào...