Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 81: Em còn có anh



Đến khi Kỷ Nhiên và Trì Tuyết về rồi, ông Nguyên mới cầm rượu Kỷ Nhiên tặng lên lầu. Bà Vân khi ấy đã ở đây, nhìn thấy ông cầm rượu mới không vui.

“Anh lớn tuổi rồi còn uống rượu nữa".

Ông Nguyên nhìn bà Vân, cất rượu lên giá trong phòng, rồi lắc đầu.

“Em không thích thằng Nhiên à?”

Bà Vân bĩu môi, đến gần ông Nguyên ngồi cạnh ông.

“Anh thích là được rồi, sao tự nhiên anh cho nó vào công ty? Ai biết hạng ất ơ ở đâu mà anh cho vào?"

Ông Nguyên nhìn bà Vân, trong lòng không mấy hài lòng.

"Ất ơ cái gì, nó cũng được mà."

Bà Vân càng nghe càng thấy không ổn, nếu ông Nguyễn ghét thì sao cũng được, nhưng ông Nguyên trước mặt thì không một lời khen, sau lưng thì nói cũng được. Bà Vân nghe xong nói vội.

“Vào cái gì mà vào, anh cho nó vào làm gì? Rồi lỡ công ty có gì thì sao?"

Ông Nguyên bấy giờ mới nhìn bà Vân.

"Đàn bà biết cái gì mà nói?"

"Đó cũng là tài sản của em, anh nói em không biết gì là sao?"

Ông Nguyên vốn có tính gia trưởng, bà Vân dịu ngoan thì không sao, bà cãi lời thì ông khó chịu không thôi, gắt gỏng.

“Bây giờ cô được đằng chân lên đằng đầu, lên đầu lên cổ tôi ngồi rồi chứ gì?"

Bà Vân trước giờ có bao giờ bị mắng kiểu này, khó chịu đứng dậy.

“Anh mới là lên đầu lên cổ người khác ấy, công ty có phải của mình anh mà muốn cho ai vào thì cho?"

"Cô!!!"

Bà Vân đứng phắt dậy, khó chịu đóng sầm cửa ra ngoài, ông Nguyên nhìn cửa tức đến giơ ngón tay chỉ run run, sau đó giật phắt xuống, đốt một điếu thuốc ra cạnh cửa sổ hút. Thuốc lá chảy thành từng đợt khói vờn quanh không gian. Ông Nguyên hút hết điếu này đến điếu khác, suy nghĩ gì có mình ông biết, chỉ là những mối bận tâm cứ xen kẽ khiến ông rối rắm một đỗi.

Khuôn mặt phức tạp của ông sau lớp khói thuốc uốn éo mờ nhòe trong màn đêm.Trì Tuyết vừa lôi vừa kéo tay Kỷ Nhiên rời khỏi nhà mình, như thể nếu cô không rời khỏi nhanh thì sẽ bị cặp mẹ con kia ghê tởm đến mức nôn hết tất cả những gì vừa ăn ra. ngôn tình sủng

Kỷ Nhiên mặc cho cô kéo tay, đến khi ngồi lên xe rồi, Trì Tuyết vẫn chưa nói tiếng nói, đăm chiêu nhìn lại ngôi nhà mình đã ở suốt thời thơ ấu. Đến khi Trì Tuyết bình tĩnh lại, mới nói với Kỷ Nhiên,

"Mình về đi!"

Kỷ Nhiên gật đầu, lái xe chầm chậm lăn bánh.

Khi này bên ngoài mới mười giờ đêm, nhưng con đường về nhà của họ không còn một ai, Kỷ Nhiên lái qua một công viên, đã thấy Trì Tuyết hạ kính xe, nhìn ra ngoài ngắm nhìn thành phố lên đèn, không nói lời nào với anh.

Kỷ Nhiên không biết cảm xúc của cô ra sao, chỉ đành tấp vào lề dừng một chút, Trì Tuyết thấy xe dừng lại, mới quay sang nhìn Kỷ Nhiên.

“Sao vậy anh?”

Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết một chút, mới lắc đầu.

“Có chuyện gì vậy? Em không được vui."

Trì Tuyết mới ngẩn ra nhìn Kỷ Nhiên, không ngờ mình tỏ ra rõ đến thế, cô ủ rũ không thôi, không biết bắt đầu từ đâu, mới đành lắc đầu thật chậm.

"Không phải đâu, chỉ là... em không có cảm giác gia đình mà thôi”.

Kỷ Nhiên nghe xong, nắm tay Trì Tuyết.

"Em còn có anh."

Trì Tuyết thoáng ngẩng đầu, Kỷ Nhiên ngồi đối diện cô, trong xe không sáng mấy, vậy mà cô vẫn thấy ánh mắt anh lấp lánh ánh sáng như sao. Trì Tuyết không biết cảm xúc trong lòng thế nào, ấm ức khó chịu đều theo hơi ấm trong lòng bàn tay đi mất. Chẳng biết Kỷ Nhiên đã an ủi cô đến lần thứ mấy rồi, nhưng mỗi lần anh dùng lời lẽ của riêng mình nói với cô những lời âu yếm dịu dàng, Trì Tuyết lại không thể giữ vững nhịp tim của mình không rung động.

Có thể không nỡ đánh tan không gian này, Trì Tuyết mới nắm tay anh. Mỉm cười dịu dàng.

“Cảm ơn anh”.

Kỷ Nhiên không vui, đã nghe Trì Tuyết nói thật khẽ, thật khẽ. Đánh lên trái tim anh một lực rất nhẹ, lại rất sâu sắc, cô nói.

"May mà có anh..."

Kỷ Nhiên đưa tay vuốt má Trì Tuyết, cô dụi khẽ vào lòng bàn tay anh theo bản năng, làm trái tim anh mềm đi như nước.

Trì Tuyết giữ cổ tay anh, dụi một chút đã dừng lại, chớp mắt nhìn anh.

"Nhiên, hôm nay em giận lắm”.

Kỷ Nhiên nghe vậy không hiểu ra sao cả, mới nhớ lại tất cả những chuyện mình đã làm. Mua rượu, mua trà, mua trang sức... đáng lẽ cô nên vui mới phải, sao lại giận? Vậy là anh hỏi ra.

“Sao mà giận? Anh không tốt với nhà em à?"

Trì Tuyết lắc đầu.

"Anh chẳng tốt với em gì cả".

Kỷ Nhiên nhìn Trì Tuyết, nhéo nhéo mũi cô. "Không tốt chỗ nào? Anh chưa đủ tốt với em à?".

Trì Tuyết gật đầu chắc chắn vô cùng, khi này mới ra vẻ đáng thương lắm, hai mắt long lanh không chớp nhìn anh. Cô mới kể.

“Anh mua tặng nhà em bao nhiêu là đồ tốt, bố thì có trà có rượu. Thôi, bố em lấy lòng một chút cũng được."

Trì Tuyết lại vươn ngón tay, ra vẻ kể lể.

"Này nhé, mua cho mẹ kế em trang sức nè, Nhã Linh còn được tặng nguyên bộ lắc bạc..."

Kỷ Nhiên lại thấy cô nhìn mình, ánh mắt long lanh như thể lên án anh.

“Còn em thì sao, anh chưa từng tặng người ta cái gì luôn."

Kỷ Nhiên nhìn thấy Trì Tuyết giả vờ đáng thương, trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ, đốt cháy toàn thân anh chẳng biết đâu mà lần. Cô còn chưa nói xong, Kỷ Nhiên đã nhào đến, ngậm lấy môi cô.

Trì Tuyết kinh ngạc nhìn Kỷ Nhiên đang hôn mình, trong xe đèn tối mờ mờ, ánh đèn bên ngoài soi rõ cả đường đi. Trì Tuyết không có chút cảm giác an toàn nào, nhưng môi hôn quá ấm, bàn tay anh quá nóng bỏng, nên Trì Tuyết sa vào nụ hôn khi nào chẳng hay.

Không gian mờ mờ, chẳng biết ai quấn lấy ai trước, chẳng biết Trì Tuyết ngồi lên đùi Kỷ Nhiên lúc nào, chỉ có hương bạc hà quanh quẩn trong không gian, hòa với hương nước hoa của Trì Tuyết đan vào nụ hôn nồng nàn của cả hai là rõ ràng.

Kỷ Nhiên chẳng chịu hôn không, bàn tay vuốt ve dần lên trên, ôm cô vào lòng hôn đến quên cả trời trăng. Cô hôn đến lơ mơ, chẳng biết mình đang ở đâu. Đến khi anh đưa tay kéo khóa váy cô, trong không gian yên tĩnh nghe tiếng roẹt, cô mới nhớ ra mình đang trong xe, đang ở bên ngoài, khi nào cũng có thể có người đi qua. Trì Tuyết đỏ mặt, đưa tay ra sau giữ tay anh lại.

“Đừng anh... ở đây... không được”

Sự thật chứng minh rằng, một khi đã hôn lên môi anh, Trì Tuyết biết Kỷ Nhiên sẽ không dừng lại được. Mà thật, Kỷ Nhiên bình thường nghe lời cô, nhưng động vào đến chuyện này, thịt đến miệng không lẽ còn nhả ra? Kỷ Nhiên ngẩng đầu, kéo gáy Trì Tuyết xuống, hôn lên bờ môi đỏ mọng mềm mại hơi đỏ của cô, ngăn lại câu phản đối lúc có lúc không.

Anh khẽ nói.

"Đừng lo, anh sẽ nhẹ nhàng".

Trì Tuyết không đáp được câu nào, đã thấy khóa kéo mở ra tới tận eo, bàn tay anh theo khóa kéo lướt nhẹ trên lưng cô, Trì Tuyết hơi rùng mình, đã thấy anh mơn trớn trên dây áo trong, rồi mở nút gài. Trì Tuyết có cảm giác, ngay cả mình cũng không làm nhanh đến vậy.

Trong lòng khẽ mắng, đúng là đàn ông.

Nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện ra, chỉ thấy anh nhỏ giọng.

"Cho anh, được không?"

"..." Trì Tuyết không đáp câu nào, đã tới đây còn hỏi được không?

Kỷ Nhiên hỏi xong chẳng chờ cô đáp ứng, cúi đầu tuột dây áo ra khỏi vai, bộ váy rớt xuống dừng lại giữa eo cô, cả người trên lộ ra, đã thấy ánh mắt anh càng lúc càng thâm, hơi thở càng gấp gáp.

Trì Tuyết đang ngồi trên người Kỷ Nhiên, không gian trong ghế lái nhỏ hẹp đến nỗi cô không còn bất cứ không gian nào để động đậy, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.

Mà thật, Kỷ Nhiên quả thật đang muốn làm gì thì làm, khi thì cắn nhẹ, khi lại ngân nga. Đến khi Trì Tuyết thấy người nóng dần lên, chỉ muốn giải tỏa hết bức bối trong lòng, thì Kỷ Nhiên dừng lại. Trì Tuyết ngơ ra nhìn Kỷ Nhiên dừng mọi động tác, không hề làm gì cô

nữa, chỉ ôm lấy cô, trong sáng đến mức Trì Tuyết chỉ muốn cắn anh một cái.

"Nhiên?"

"Ừ? Sao vậy?"

Kỷ Nhiên ra chiều không hiểu, Trì Tuyết thấy anh ngẩn tò te như thế, trong lòng ngượng muốn chết, nhưng không thể nói ra. Thành ra cô cứ ngồi như vậy, quần áo xộc xệch, áo trong chẳng biết anh cởi ra vứt đâu. Cả người nóng đến mức muốn gì đó hơn thế, mà anh...

Cô chắc chắn anh đang trả thù mình.

Trì Tuyết hít sâu, cô thấy rõ gương mặt đáng đánh của Kỷ Nhiên, chỉ muốn cắn anh một cái.

"Nhiên..."

Cô dịu giọng gọi như đang làm nũng. Kỷ Nhiên nghe thấy vậy, chỉ cười.

"Sao vậy? Em muốn gì?"

"Em..."

Trì Tuyết không nói thành lời, đã thấy anh thong thả cởi dây nịt ra. Kỷ Nhiên làm rất chậm, chậm đến nỗi Trì Tuyết không chịu nổi nữa, đưa tay giúp anh kéo ra. Kỷ Nhiên bật cười, vừa hôn vừa lướt trên vành tai cô, giọng nói ướt át truyền vào tai.

“Em muốn gì?”

Trì Tuyết cảm thấy cả người như có lửa, một cảm giác xa lạ từ đâu dâng đến, cô run khẽ cúi đầu, đầu hàng.

“Em muốn..."

Kỷ Nhiên biết, nói được những lời này đã là giới hạn của Trì Tuyết, nên không đùa cô nữa. Thật ra anh cũng rất gấp gáp, chịu được đến giờ đã là quá sức chịu đựng rồi. Điều này, mãi đến khi Kỷ Nhiên vào trong cô, Trì Tuyết mới biết. Như thể cá vừa được thả vào nước, Kỷ Nhiên ôm lấy cô lên xuống, mỗi một lần đều

đẩy cô lên tới tận đỉnh khoái cảm. Trì Tuyết cắn răng, thầm mắng Kỷ Nhiên một trăm lần trong đầu, nhưng lời mắng ra miệng rơi đâu mất, chỉ còn hơi thở hỗn hển. Kỷ Nhiên ôm chặt cô, Trì Tuyết chẳng biết mình đang nơi nào nữa, chỉ biết tựa vào anh, đong đưa theo anh, để anh dắt mình đi vào bể dục.

Không gian yên tĩnh, Trì Tuyết chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ của mình hòa với tiếng thở hổn hển của anh, hòa thành một bản nhạc sắc tình... Khi mọi chuyện đã vãn, Kỷ Nhiên ôm cô vào lòng như ôm một đứa trẻ, thì thầm với cô.

“Trì Tuyết, em thích gì anh sẽ mua cho em".

Trì Tuyết chỉ đùa thôi, không ngờ anh còn nhớ. Tay mơn trớn trên lưng cô, giọng thì thầm bên tai dễ nghe đến vậy, Trì Tuyết gật đầu nhè nhẹ, mới nhận ra Kỷ Nhiên như hôn như ngẫm bên tai.

"Cả thế giới này, đều tặng em".

Trì Tuyết bĩu môi, thế giới này lớn như thế, anh nghĩ thứ gì cũng mua được sao? Nhưng con gái, ai cũng thích nghe lời ngọt ngào. Trì Tuyết cũng không ngoại lệ, cô nhìn ra ngoài cửa xe, hình như thoáng thấy một ngôi sao băng.

“Em không cần thế giới, có anh là đủ rồi....."