Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 86: Phạt em



Kỷ Nhiên ngắm một hồi rồi mới tắt đèn trong phòng đi, bật đèn ngủ màu mật ong sắm tối, đến gần cô gái đang nằm trên giường êm. Trì Tuyết ngủ rất thoải mái, nằm xoãi trên giường không chút e dè, chân hơi mở ra, váy tuột trên đùi lộ đôi chân thon thả trắng nõn.

Kỷ Nhiên nhìn thấy khẽ nuốt nước bọt theo bản năng. Đoạn anh cúi đầu, leo lên giường, nâng cằm Trì Tuyết lên, đặt xuống một nụ hôn. Hàng mi cô khẽ rung động, đột ngột mở mắt ra.

“Anh làm gì vậy?"

Kỷ Nhiên lại hôn thêm một chút, tay đã luồn vào trong áo cô, giọng nói như đang ẩn chứa khát vọng mơ hồ nào đó.

“Phạt em”.

Kỷ Nhiên hôn rất sâu, Trì Tuyết muốn nói gì cũng không được. Cô um um phản kháng, nhưng đổi lại chỉ là nụ hôn càng sâu lắng đậm đà. Trì Tuyết thở dốc, bởi men say mà cơ thể thêm phần mẫn cảm, chỉ sau một nụ hôn mà hơi thở đã lạc nhịp đâu mất. Thân thể như muốn tan chảy như nến đã đốt lửa lên.

Kỷ Nhiên càng hôn càng sâu, dìu cô đi vào trong vũ điệu của nụ hôn mượt mà ướt át như lụa, khi ngân khi mút máp, đặt lên từng tấc da thịt trắng nõn của cô những vết đỏ sậm.

"Trì Tuyết ".

Giọng anh cứ vang bên tai, hòa với nhịp tim cô đập như trống.

"Ừ? Em đây."

Kỷ Nhiên khẽ cười, cắn khẽ môi cô. Đã thấy ánh mắt Trì Tuyết càng thêm mê ly, hơi thở càng thêm gấp gáp. Anh đưa tay luồn vào trong manh áo, tìm đến nơi mềm mại ấm áp nọ, cúi đầu hôn khẽ.

Trì Tuyết say rượu nên mạnh bạo hơn, chẳng còn vẻ rụt rè như dạo trước, bàn tay cô lần đến nút áo của anh, mượn cơn say mà vươn tay cởi từng nút một. Bàn tay cô hơi run, nhưng trong mắt hiện vẻ thích thú, khi mà cởi đến đâu, lại sờ đến đấy. Anh bây giờ mới hay, thì ra sự đáp lại của Trì Tuyết, còn mạnh mẽ hơn bất cứ hành động nào.

Trì Tuyết cởi đến nút áo thứ ba, đột nhiên chun mũi ngồi dậy, cô ngồi hẳn người lên, cụng đầu anh đau điếng, làm Kỷ Nhiên tỉnh cả người. "Trì Tuyết, em làm gì vậy?"

Trì Tuyết lắc đầu.

“Chậm quá".

Vậy là Trì Tuyết dùng tốc độ còn chậm hơn hoa anh đào rơi, chuyên chú cởi từng nút áo ra. Đến khi chạm đến da thịt màu bánh mật, cô mới lẳng lặng sờ trên múi cơ ấy. Thân hình của Kỷ Nhiên cân đối, không có tí mỡ thừa nào, Trì Tuyết sờ đến nghiện, cúi đầu ngậm lấy đỉnh tròn tròn nho nhỏ.

Kỷ Nhiên hít sâu một hơi, đã thấy cô gái nọ mặc áo rộng thủng thỉnh, cúi đầu âu yếm anh. Cảnh tượng đẹp đến mức Kỷ Nhiên không nỡ đánh vỡ hình ảnh này, lòng thì gào thét tiến lên, nhưng cơ thể vẫn im lìm chờ cô tiến đến. Quyết định hưởng thụ sự chủ động hiếm có của Trì Tuyết.

Trì Tuyết thật sự không làm anh thất vọng, dần dần khai thác từng chỗ mẫn cảm của anh, đến khi bàn tay cô chạm đến nơi nào đấy, Trì Tuyết lại chê buông tay ra.

"Không chơi nữa, mệt lắm..."

Trì Tuyết nói dừng là dừng, thật sự không để Kỷ Nhiên có cơ hội nào để lấy lại quyền chủ động, đã nằm xuống giường dần chìm vào giấc ngủ. Kỷ Nhiên nghiến răng, nhớ đến bộ dạng cô trong bar.

Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại có chút rung cảm mơ hồ, không kịp nắm bắt đã bị hương thơm sữa tắm quyến rũ đến loạn cả tâm trí.

“Ngủ đi anh."

Trì Tuyết muốn dừng, cũng muốn Kỷ Nhiên để mình ngủ một giấc tròn. Kỷ Nhiên dĩ nhiên là... không ngừng, trái lại anh còn tiến lên. Cúi đầu ngấu nghiến bờ môi thơm mọng, thân thể mềm mại ấm áp của cô gái nằm dưới anh. Trì Tuyết đang ngủ say, trong cơn mơ như thể có vật gì đè nặng lên người mình, Trì Tuyết muốn vùng vẫy muốn thoát ra, đẩy vật nọ ra khỏi người mình, nhưng đẩy mãi vẫn chẳng xoay chuyển gì. Kỷ Nhiên nhìn phản ứng chống cự nhẹ tênh của Trì Tuyết, anh không dám nghĩ nếu không có anh ở đó, bây giờ Trì Tuyết đang ở đâu.

Trì Tuyết mơ hồ nhận ra cả người mình rất nóng, nhưng cũng rất thoải mái. Có thứ gì đó đang chen vào, muốn tách cô làm hai nửa. Trì Tuyết ngâm nga, trong đêm nghe thấy giọng cô hơi ách, còn thêm phần khàn đặc của rượu. Quấn quanh xen vào từng nhịp thở của anh.

Trì Tuyết cảm thấy cả người như có lửa, nhưng cô mệt mỏi quá, chẳng muốn mở mắt ra. Dường như cô đang ngồi trên một con thuyền lớn giữa biển khơi, cả người nương theo sóng gió dập dìu, không biết đâu là bến bờ. Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt lấy cọc gỗ trước mặt. Nhưng chẳng hiểu sao, càng ôm thân thể càng bị đẩy đi.Trì Tuyết không biết bị đẩy đưa bao lâu, mãi đến khi cô lờ mờ tỉnh dậy, đã thấy bóng dáng ai mờ mờ trong đêm tối, không nhìn rõ gương mặt.

"Nhiên..."

"Ừ, anh đây".

Vậy mà Trì Tuyết thật sự yên tâm. Nếu có một người nào khác chẳng phải anh, có khi cô sẽ điên mất. Trì Tuyết say đến mị người, chỉ biết phối hợp với động tác của anh, chân không tự chủ quàng qua eo anh.

Kỷ Nhiên cũng chỉ chờ có vậy. Càng thêm nhiệt tình ôm lấy cô.

Trì Tuyết mơ mơ màng màng, đã thấy anh hôn lên môi, chạm vào tóc, lồng tay vào nắm ngón tay cô, dịu dàng cuồng dã.

"Trì Tuyết, lần sau em đi đừng bar nữa".

Trì Tuyết không đáp lại, Kỷ Nhiên lại tăng cường độ, ban đầu cô như hưởng thụ, bây giờ chỉ cảm giác con thuyền của mình va vào đá, sắp tan nát đến nơi.

“Nhiên... đừng mà".

“Trì Tuyết, nếu không phải gặp anh, là một người khác, thì bây giờ em sẽ thế nào? Em có biết không?"

Bàn tay của gã đàn ông sắp túm đến tay cô, bên trong bar hạng người nào cũng có. Có đàm đúm, có thác loạn, có những kẻ tìm đến men say để có dũng khí làm những chuyện bình thường không dám, một cô gái rơi vào giữa chốn đấy, kết cục là gì? Kỷ Nhiên không cần nghĩ cũng biết được chuyện sau đó, nên thái độ của anh càng thêm mạnh bạo.

Trì Tuyết đã say, nói cô cũng không nhớ được. Nhưng Kỷ Nhiên vẫn nói, anh lo sợ. Nếu không có anh, cô gái của anh sẽ ra sao? Nỗi lo biến thành hành động, nên động tác của anh càng lúc càng nồng nàn, như thể chỉ khi ôm siết cô, vào trong cô, anh mới có cảm giác cô đang bên cạnh, an toàn, nằm với anh.

Tay vuốt trên trán mướp mồ hôi, vẽ trên má cô một đường thẳng, anh cúi đầu lẩm bẩm cho chính mình nghe.

"Sau này em còn dám như vậy không?"

"...anh..."

Đến khi Trì Tuyết không chịu được nữa, mới thấy Kỷ Nhiên như điên như mưa trên gò đồi, ôm cô cùng lên đến chín tầng mây. Trì Tuyết khàn cả giọng, anh vẫn chưa muốn dừng lại.

Phía trước cảnh vật như nhòe đi, Kỷ Nhiên thoáng thở dài, ôm Trì Tuyết vào lòng, hôn lên trán cô. Trì Tuyết khi này đã tỉnh táo một chút, nằm trong lòng anh nghe nhịp tim anh trầm ổn mà vững chắc.

Trì Tuyết không biết tối nay anh làm sao, chỉ nghe anh ôm cô một đỗi, chẳng nói gì nữa, Trì Tuyết buồn ngủ hết sức, anh vẫn chỉ duy trì một động tác,dịu dàng lại âu yếm, khiến cô thiếp đi.

“Trì Tuyết, lần sau đừng đi bar nữa. Nếu không có anh, em có thấy hậu quả khi say chưa?"

Trì Tuyết cười ngốc, đã xoay người ôm lấy eo anh. Bàn tay di chuyển trên múi cơ, lướt nhẹ như sợi tơ lướt trên sông vắng.

"Chưa".

Kỷ Nhiên bó tay, nhéo nhéo má cô, anh niết hơi đau, làm Trì Tuyết la oai oái.

“Được rồi, em biết sai rồi mà. Đừng nhéo em".

Kỷ Nhiên khi này mới buông tay, xoa xoa trên má mềm của cô. Bàn tay hết di lại lướt, đốt trên da thịt cô một ngọn lửa nhỏ.

“Con gái ra ngoài nguy hiểm lắm, lần sau không có anh tuyệt đối không được uống rượu. Biết chưa?"

Kỷ Nhiên hỏi, chẳng thấy Trì Tuyết đáp hùa, anh cúi đầu nhìn cô, đã thấy Trì Tuyết đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Như thể đây là một quyết định rất lớn, cô không thể gật đầu bậy bạ được. Nghĩ đến Trì Tuyết suy nghĩ nghiêm túc vậy, anh khóc không được, cười chẳng xong. Kiềm lòng không được nâng cằm cô lên, đỡ gáy cô đặt xuống một nụ hôn. Đến khi Trì Tuyết không thể hít thở được, mới buông cô ra.

"Biết chưa?"

Giọng anh chẳng cho phép thỏa hiệp, Trì Tuyết khi này mới bần thần tỉnh lại. “Nhưng mà em gặp anh mà." Kỷ Nhiên nhéo nhéo má cô, chỉ thấy Trì Tuyết say rượu bộ dạng rất đáng yêu.

"Gặp anh thì sao hả?"

"Vào bar mới đụng trúng anh".

Trì Tuyết nghĩ đến đây cúi đầu mỉm cười, vô tình lại lọt vào đôi mắt anh. Bởi vì vào bar, mới đụng trúng anh... Kỷ Nhiên cảm thấy trong lòng như tan chảy bởi câu này của cô, trong mất đong đầy vui vẻ dịu dàng.

“Chuyện say sưa, trong đời làm một lần là đủ rồi".

Trì Tuyết gật đầu khe khẽ, chưa kịp suy nghĩ đã thấy anh tiến lên. Kỷ Nhiên quyết định thay cô, lại kéo cô vào lòng, tiến vào một vòng mới. Anh không cần Trì Tuyết đồng ý, anh lại muốn cô rồi.

Trì Tuyết nhận ra hành động của anh, từng tế bào trên người lên tiếng phản đối.

“Anh ngủ đi mà."

“Ừ, một lần nữa..."

Trì Tuyết không biết đêm đó anh đã nói bao nhiêu lần một lần, cô chỉ biết đến khi cô ngủ thiếp đi, cả người như thể được vớt từ nước ra, đùi rung khẽ, cả thân thể mệt nhoài ngủ thiếp đi, vẫn còn nghe thấy đây là lần cuối cùng.

Trì Tuyết nghiến răng nghiến lợi, quyết định sau này mỗi câu Kỷ Nhiên nói trên giường, cô đều tự động không tin. Một lần nữa của anh đây sao?

Chỉ là lần say rượu này để lại kí ức khá sâu sắc, mãi tận sau này Trì Tuyết cũng không dám quá chén như vậy nữa... Xem như là Kỷ Nhiên cũng gặt hái được mục đích riêng của mình rồi.