Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 88: Độc tình



Ông Vĩ ở nhà đợi Kỷ Nhiên, nên vừa đi vào phòng làm việc, đã thấy người đàn ông ngồi sau bàn làm việc, mùi khói thuốc đắng nghét ùa đến khiến Kỷ Nhiên hơi nhướn mày. Không nói gì bước vào trong. Bấy giờ ông mới nhìn lên. Vừa thấy Kỷ Nhiên, sự vui vẻ đến chưa lâu thì con ngươi đã trở nên đỏ sậm.

"Con còn biết đường mò về?"

Kỷ Nhiên vào trong, tựa vào cửa sổ sáng đằng sau, nhìn ông.

“Gần đây con bận quá".

“Bận? Thế bao giờ dẫn con bé về, ba mẹ và con không có tình cảm gia đình nên có nhiều khúc mắc khó có thể bày tỏ, nhưng máu chảy ruột mềm, hai đứa cũng nên thường xuyên về thăm hai ông bà này chứ!"

“Bố nói muốn có cháu bế còn gì, con đẩy nhanh tiến độ chút thôi. Con cũng sắp ba mấy rồi".

"..." Ông cầm lấy gạt tàn thuốc. Kỷ Nhiên vừa nói vừa nghiêng người né gạt tàn thuốc bay sang, lúc này một người phụ nữ vào phòng. Vừa thấy Kỷ Nhiên đã chạy sang.

"Nhiên, con về rồi à?"

Kỷ Nhiên nhìn thấy mẹ, không ngang ngược nữa, anh nhìn mẹ gật đầu. Ông nhìn thấy bà Nhu đứng cạnh Kỷ Nhiên, không dám quăng đồ gì về phía đó nữa, lúc này mới ngồi xuống ghế, thở hổn hển. Bà nhéo nhéo cánh tay anh, trách móc.

"Lâu rồi mới gặp bố, con chọc ông ấy làm gì. Bố con tuổi già sức yếu rồi làm sao chịu được?"

Kỷ Nhiên nhìn thấy mẹ nói bố tuổi già sức yếu, rồi thấy gương mặt đỏ lừng trách móc của ông với bà, không nói nên lời. Bà thấy đã êm chuyện, mới đến cạnh chồng vuốt khẽ ngực ông.

"Được rồi, có gì từ từ nói. Tôi nói ông bớt hút thuốc đi mà ông không nghe lời".

Đoạn, bà cầm lấy điếu thuốc dở dang trong tay ông, dập tắt đi. Ông nhìn bà Nhu dập thuốc, không giận dỗi gì. Nếu là người khác, có khi đã bị chặt tay rồi. Kỷ Nhiên bấy giờ mới đến cạnh bàn, giọng nói cũng nhẹ xuống.

“Em ấy là người con gái con thích, đời này... con chỉ muốn cùng em ấy mà thôi".

Ông Vĩ đang định dạy dỗ, nhìn lên đã thấy Kỷ Nhiên nhìn mình, đây là con ông, cho dù có ngỗ ngược không nghe lời thì vẫn là con. Càng ngày sức khỏe của ông cũng kém đi, không còn sung mãn như trước nữa, nên càng mong muốn có con mình bên cạnh. Vì vậy, có tức giận bao nhiêu cũng kiềm xuống. Bà Nhu đứng cạnh thấy vậy mới đưa nước cho ông. Rồi nói với Kỷ Nhiên.

“Được rồi, hai đứa cũng đã kết hôn, ba mẹ cũng không ép uổng gì con được".

“Nếu con không nhanh, chỉ sợ lần này lại lạc mất..."

Kỷ Nhiên nói rất nhỏ, nhưng hai ông bà lại nghe rõ.

"Em ấy không biết bố mẹ là ai cả, em ấy cưới con không phải mong muốn bước vào nhà mình, không ham lạ gì bối cảnh nhà mình cả. Bố mẹ đừng lo lắng".

Kỷ Nhiên lại nói.

“Trái lại, em ấy còn hơi có định kiến với nhà giàu sang. Từ lúc con và em ấy kết hôn, không tiêu xài đắt tiền phung phí gì cả. Nên bố mẹ đừng nghĩ em ấy là hạng đào mỏ, tội em ấy, hơn nữa chính em ấy kéo khoảng cách giữa con và bố mẹ, ông nội cũng rất thích em ấy".

Ông nghe vậy, cơn giận mới vuốt xuống một chút. Những gì Kỷ Nhiên nói, ông cũng biết được một hai, nên thành ra suy nghĩ cũng thoáng hơn, cảm thấy mình có lỗi với đứa con này vô cùng, khó khăn lắm mới tha thứ cho nhau một cơ hội. Bây giờ, thì ra là do cô bé ấy. Chẳng biết con mình đến từng tuổi này còn chơi trò gì vậy.

Bà Nhu thấy chồng đã bớt giận, mới nhìn Kỷ Nhiên.

“Bây giờ xã hội không nhìn vào tiền bạc của con cũng hiếm có đấy, có dịp con mang con bé về đây đi. Bây giờ con đang yêu đương, mới thấy người tình trong mắt hóa Tây Thi, ai biết người ta thế nào."

Kỷ Nhiên cho dù không vui mấy khi họ nghĩ Trì Tuyết như vậy, nhưng bố mẹ không phản ứng quá lớn đã là ngoài dự đoán, nên anh gật đầu.

“Con biết rồi”.

Trì Tuyết nhớ ra lần gần nhất mình đi trung tâm thương mại mua đồ cùng Quế Chi mình đã nghĩ sau này không rủ Quế Chi đi cùng nữa, vậy mà đến tận khi ôm một đống túi xách ngổn ngang, đẩy xe đẩy muốn rã tay, Trì Tuyết mới nhìn sang Quế Chi, thở dài.

"May mà chúng ta không ở cùng nhau, nếu không đồ kiểu này ăn mấy tháng còn không hết."

Quế Chi nhìn Trì Tuyết than thở, buồn cười gõ gõ đầu Trì Tuyết, nở nụ cười tươi rói.

"Cậu là người mua nhiều nhất đó, thiếu nghị lực còn đổ thừa tớ".

Trì Tuyết vừa nhìn đống đồ trong xe đẩy, nào giấy nào đồ ăn vặt nào rau củ quả, cô thầm gật đầu.

"Nhưng cậu phải ngăn tớ chứ, sao còn ủng hộ tớ mua thêm".

Quế Chi bật cười.

"Cậu là bạn tớ mà, tất nhiên tớ phải đứng về phía cậu. Cậu làm gì tớ cũng ủng hộ hết đó."

Trì Tuyết cạn lời với Quế Chi, đành xếp hàng tính tiền, rồi cả hai đẩy xe ra ngoài đi xuống tầng thấp nhất. Quế Chi ưa ăn vặt, hầu như khi nào cũng phải có gì đó trong tay, nên mỗi lần đến đây là tìm đến KFC mua kem ăn. Trì Tuyết dĩ nhiên biết thói quen này, đi ngang KFC còn ngừng lại hỏi Quế Chi có muốn mua kem không, mới nhận ra Quế Chi không biết từ khi nào đã ngây như phỗng, nhìn về phía nọ.

Trì Tuyết bấy giờ mới dõi mắt nhìn sang, không ngờ nhìn thấy hai người quen. Đi đầu là Thanh Lam, nhưng Thanh Lam hôm nay không mặc váy công sở, mang kính dày búi tóc như mọi khi. Trái lại, hôm nay cô xõa tóc ngang vai, váy trắng điệu đà, giày cao gót ôm lấy chân. Người đàn ông đi cạnh cô cũng khá quen, anh mặc một bộ quần áo thoải mái, trên mặt nở nụ cười khẽ, vừa lịch sự lại không kém phần thân thiết. Lúc Quế Chi và Trì Tuyết nhìn thấy, còn thấy anh đang đưa tay đỡ Thanh Lam, bởi cô ấy mới vấp phải bệ thang cuốn. Trì Tuyết nhìn sang Quế Chi, đã thấy cô như người mất hồn, mới đưa tay quơ quơ trước mặt.

"Cậu làm sao vậy?"

Quế Chi lúc này mới bừng tỉnh lại, nhìn sang Trì Tuyết đang nhìn mình đầy lo lắng, gượng cười một đỗi.

"Hả? Có sao đâu".

Trì Tuyết nhìn về phía cặp đôi trước mặt, vỗ vỗ tay Quế Chi. “Hình như là anh Minh phải không?"

“Hả. Minh nào? Tớ có thấy gì đâu?"

Quế Chi nói vội, sau đó nắm tay Trì Tuyết đi nhanh hơn. Dáng vẻ như thế muốn về nhà càng nhanh càng tốt, vậy là Trì Tuyết không hỏi gì thêm nữa, biết Quế Chi đã nhìn thấy rồi, còn thấy rất cặn kẽ người ở phía thang cuốn.Trên đường về cả hai đều khá yên tĩnh, đến khi đến cổng nhà Trì Tuyết rồi, cô vẫn còn thấy Quế Chi cúi đầu chơi candy crush, cô mới thở dài một đỗi, nói với Quế Chi.

“Tớ về nhà trước nhé, cậu về cẩn thận”.

Quế Chi gật đầu, bấy giờ mới vẫy tay chào Trì Tuyết, đến khi xe dần lăn bánh rồi, cô mới ngã người sau thành ghế, tắt màn hình điện thoại đi.

Quế Chi không nhớ đây đã là lần bao nhiêu mình rơi vào vòng luẩn quẩn này, cứ như trúng phải một thứ độc nào đó, phát tác theo tháng năm, mỗi lần lại càng nặng nề, để lại cảm xúc cũng sâu sắc hơn lần đầu tiên.

Chợt cô nhớ đến lời Trì Tuyết hôm nào, bởi vì cậu quá lí trí, những lí lẽ cậu đều nhuần nhuyễn đến độ không cần ai khuyên giải, nên mới càng đau khổ.

Bởi vì quá lí trí, nên nhìn thấy ai trong tay người khác, thân mật đến vậy, cũng không có quyền gì mà lên tiếng. Quế Chi cười khẽ, đến khi xe dừng trước cổng nhà chú mình, cô mới hay mình báo địa chỉ nhà anh trong vô thức từ bao giờ. Quế Chi lôi ra một tờ tiền trả tiền xe, rất nhanh lùi về phía cửa xe rồi bước xuống.

Cô đứng dưới ánh đèn mờ rất lâu, nhìn ngắm từng hàng cây hoang dại, đến cổng cửa sắt mà cô đã đến hàng trăm ngàn lần, đến khi mắt chớp vì trong nhà đã lên đèn, mới dần đi về phía cửa ấn chuông.

Quế Chi đợi không lâu, thì đã có người ra mở cửa, trong một phút ấy, Quế Chi đã mong rằng anh không có ở nhà, mình sẽ phải quay về. Nhưng không, Minh không những có nhà, còn mặc bộ quần áo cô vừa nhìn thấy không lâu trong khu thương mại, tất cả đều khẳng định với cô, buổi chiều Quế Chi không nhận nhầm người, như những lần trước đây, giữa biển người mênh mông cô liếc qua đã thấy ngay anh đứng đầu, vậy mà Quế Chi lại không vui nổi. Dù cô biết ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng khi gần chạm tay vào nó, Quế Chi mới hiểu thế nào là 'giá chưa từng gặp gỡ.'

Minh mở cửa cho Quế Chi, đập vào mắt anh là bộ dạng thẩn thờ của Quế Chi, đứng trước nhà mình nhưng hồn chẳng nơi đây. Nhìn Quế Chi đứng cô đơn dưới ánh đèn đường, Minh cảm thấy như thể cô cháu nhỏ của mình đang phải chịu điều gì đau đớn lắm, đến nỗi bóng dáng đơn côi ấy, như chẳng bao giờ vui lên được nữa.

Minh hơi nhướn mày, bước một bước đến cạnh Quế Chi.

“Cháu làm sao vậy? Ai chọc ghẹo gì cháu?"

Bóng dáng Minh lúc này mới lọt được vào con người Quế Chi. Cô mím môi, nhìn trang phục bình thường của Minh, rất muốn đưa tay chỉnh lại cổ áo anh, nhưng rồi lại nhớ đến cảnh tượng anh ôm Thanh Lam vào lòng, dịu dàng nhẹ nhàng, vậy là rụt tay lại, lắc đầu.

"Làm gì có ai ghẹo nổi cháu chứ."

Vậy mà Minh gật đầu thật, từ nhỏ tính cách của Quế Chi đã mạnh mẽ, có mấy người bắt nạt nổi cô đâu.

“Cũng phải nhỉ”.

Thề có ánh đèn đường, nếu Minh không phải là chú cô, Quế Chi thật sự đã nhào lên cắn anh rồi.