Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 96: Mày biết đó là ai không?



Hải Đăng cứ tưởng là gọi người xong thì chuyện kết thúc rồi, cho đến khi nhìn thấy Kỷ Nhiên đang loay hoay đăng nhập facebook. Từ trước đến nay, thật lòng Hải Đăng chưa từng nghĩ Kỷ Nhiên sẽ dùng mạng xã hội, vì sao ư? Công việc của Kỷ Nhiên còn chưa đủ bận rộn hay sao mà còn phí thời gian cho mạng ảo? Mà thật, Kỷ Nhiên trước giờ không dùng điện thoại chơi mạng xã hội bao giờ, đã là giang hồ, ai mà không sợ chính quyền. Không lẽ họ muốn dẹp yên mấy tên đầu đường xó chợ như các anh, các anh còn chơi mạng xã hội cho để lạy ông tôi ở bụi này hay sao? Bằng nhiều lý do như thế, ngay cả Hải Đăng cũng không dùng mạng gì cả, điện thoại chỉ nghe gọi mà thôi.

Kỷ Nhiên ngà say, vậy mà vẫn biết cách vào mạng, còn đi tìm lại những bài đăng trong blog của Trì Tuyết. Đầu tiên là trạng thái của mấy hôm trước anh đi về trễ, hôm ấy tận bảy trạng thái. Không có nhiều từ ngữ hoa mỹ như mọi khi, chỉ có một hai dòng và rất nhiều chấm lửng.

“Nếu đột nhiên chồng bạn về nhà, trên áo sơ mi dính son môi, bạn nên làm gì đây... Một, tra hỏi cho ra đi với ai, làm gì, ra sao? Hai, cắn chết anh ta? Ba.. thật ra không có ba, bởi những chuyện vợ cần làm, tôi không thể làm được điều gì cả. Trong hôn nhân này từ đầu chúng ta đã không ngang hàng rồi..."

Kỷ Nhiên khi này mới nhớ lại lúc trước hình như Thanh Trúc vô ý làm bẩn áo anh... Thì ra, đêm ấy cô ấy nhìn thấy, nên mới giận anh? Cảm giác của Kỷ Nhiên khi này, giống như trời đang đổ mưa bỗng sáng ngời, cả người ngồi thẳng lên, kéo xuống đọc những trạng thái khác.

"Bây giờ là ba giờ sáng, nếu anh không về, tôi cũng nên ngủ rồi."

Kỷ Nhiên đọc tiếp tục, mỗi dòng nhật kí giống như lên án anh một lần. Ánh mắt anh càng lúc càng lạc đi, rồi thành một sự ân hận không gì bù đắp nổi. Kỷ Nhiên đứng dậy, thì chân loạng choạng ngã xuống. Cả người đổ ập xuống ghế, trước mặt đã choáng váng hoa mắt không giữ thăng bằng nổi. Cả ngày nay đều ở đây uống rượu, cơ thể của anh sau đợt ngộ độc rượu ngày ấy, quả thật không chịu được rượu vào nữa.

Nghĩ đến mình không về nhà, còn đầy men rượu như vậy, thậm chí Trì Tuyết còn không dám ghen tuông hay hỏi han gì mình, Kỷ Nhiên chỉ muốn tát mình một cái, vừa giơ tay Hải Đăng bên cạnh đã sợ ngây ra, giữ tay Kỷ Nhiên lại.

“Ê, từ từ, cậu làm gì tự tát mình thế hả?"

Kỷ Nhiên bấy giờ mới nhìn Hải Đăng, hơi ủ ê nằm ra sau ghế dài, "Giờ em mới biết, muốn hiểu được trái tim phụ nữ chẳng khác nào mò kim đáy bể."

Hải Đăng nghe xong cảm thấy tin này còn khó tin hơn cả chuyện anh kết hôn, Hải Đăng cho rằng cho dù Kỷ Nhiên kết hôn, thì cũng không liên quan gì đến chuyện yêu thích gì cả, đừng trách anh đánh giá cao Kỷ Nhiên, mà là trong những năm tháng ấy, Kỷ Nhiên mang cho anh cảm giác tuyệt đối không vướng vào phụ nữ. Đây vẫn là chàng trai chê phụ nữ là phiền phức, yêu đương nhăng nhít lãng phí thời gian đấy à?

"Mày đừng dọa anh. Nay nói chuyện khó hiểu vậy”.

"Người không có vợ như anh làm sao hiểu được chứ".

Kỷ Nhiên liếc nhìn Hải Đăng, nói xong câu đó mặc kệ Hải Đăng ấm ức lăn vào góc tự kỉ, thầm nguyền rủa Kỷ Nhiên ủa anh FA thì có làm sao, anh không có vợ thì sao chứ. Người có vợ thì có quyền lên mặt vậy à?

Hải Đăng và Kỷ Nhiên chờ không lâu, thì đám đàn em đã dắt theo người đến. Trong không gian tĩnh mịch, nương theo ánh sáng đèn led là gã Chỉnh, cũng là đầu xỏ đánh Trì Tuyết hôm nọ. Gã Chính từ nhỏ đã không học hành đàng hoàng, du côn đầu trên xóm dưới không ai dám dây vào. Một phần vì gã hung hãng không biết sợ ai, phần vì gã khá liều mạng, trộm vặt đánh người hay hút chích gì đều có mặt gã. Người ngang tàng như vậy, đến nỗi vũ trường của Hải Đăng, gã còn dám mang đàn em đến đập phá, thì còn biết sợ ai nữa.

Gã hôm nay đang ngủ, thì một đám người xông vào kéo gã tới đây. Gã vừa đi vừa mắng, nhưng không đánh lại họ nên mới phải đi vào, xem thử sau lưng họ là ai mà dám lên mặt với mình như thế. Đến khi quay lại vũ trường hôm qua, rồi đi vào trong một phòng VIP nọ, gã mới bắt đầu thấy không ổn.

Trong phòng khá tối, chỉ có hai người đàn ông đang ngồi uống rượu. Chỉnh cố gắng nhìn gương mặt nọ, chỉ thấy bóng dáng Hải Đăng là mờ hiện ra. Chỉnh dĩ nhiên biết Hải Đăng, tối qua gã đến vũ trường của Hải Đăng gây loạn, Hải Đăng có ra mặt nhưng không hề truy cứu hay cảnh cáo gì, nên gã còn nghĩ Hải Đăng không dám làm gì mình, càng ỷ thế mà làm càn.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy Hải Đăng đứng cạnh một người khác, một đám bặm trợn xung quanh gã, chẳng hiểu sao gã cảm thấy có phải mình nghĩ sai gì rồi không? Hải Đăng vừa thấy Chỉnh đã nhớ chuyện hôm qua, anh cười làm ra vẻ thân thiết lắm. "Tỉnh ngủ chưa, hôm qua mày đập phá đồ của anh sướng tay nhỉ?”

Hải Đăng vừa nói xong, đám đàn em đã đá Chỉnh quỳ sụp xuống. Đầu gối đập vào nền đất cứng đau điếng, bấy giờ gã mới phản ứng lại, lên giọng như dạy bảo: “Anh Đăng, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh dám động vào anh Phúc à?”

Hải Đăng làm ra vẻ sợ sệt, "Ồ, anh Phúc à? Anh sợ quá cơ. Ngon thì mày nói thằng Phúc sang đây dạy bảo anh mày đi".

Chỉnh chưa kịp trả lời, trong buồng tối đã sáng đèn, gã nheo mắt vì ánh sáng chói lòa, bấy giờ mới thấy được mặt anh. Hôm nay Kỷ Nhiên mặc vest đen, không khí xung quanh mùi rượu nồng nặc quanh quẩn sang đây, Chỉnh phải mất một phút mới có thể nhận ra đây là ai, nỗi sợ từ đầu dâng lên, khiến gã lắc đầu. Không phải tên đó đâu, làm sao là Kỷ Nhiên được. Giọng nói Hải Đăng vang lên, đánh tan hy vọng mong manh của gã. "Nhiên, cậu gọi nó tới làm gì?"

Ra là Kỷ Nhiên thật, mẹ nó Kỷ Nhiên làm quái gì ở đây? Chỉnh hơi run rẩy, nhìn về phía người đàn ông ăn mặc sang trọng ngồi đằng xa. Cho dù đã khoác lên bộ vest đắt tiền, vẫn là thiếu niên ương bướng máu lạnh mà gã từng gặp trước kia. Kỷ Nhiên khi này đứng dậy đi về phía gã, từng bước một, trong không gian này, gã nghe rõ cả tiếng lộc cộc rất nhỏ trên nền đất.

Hải Đăng đưa người đến thì không quan tâm nữa, giao cả cho Kỷ Nhiên làm việc, nên chưa gì đã thấy Kỷ Nhiên đến cạnh Chỉnh, rồi đạp gã nằm xoãi ra đất. Hải Đăng nhìn ngu người, đàn em của anh cũng ngu luôn. Đã thấy Chỉnh la oai oái, Kỷ Nhiên đã giậm chân lên bụng gã, đạp thêm vài cú rồi mới ngừng lại. Chỉnh chỉ dám kêu la, không dám phản kháng. Gã bò bò trên đất, chạy đến ôm chân anh.

“Em sai rồi, anh Nhiên. Em sai rồi".

Kỷ Nhiên trước giờ luôn theo nguyên tắc đánh trước tính sau, gã Chỉnh có kêu gào cũng chẳng dấy lên được chút cảm thông nào từ anh cả. Kỷ Nhiên hất gã ra, đàn em Hải Đăng thấy vậy mới giữ Chỉnh trên mặt đất, nằm úp quỳ trên đất. Chỉnh hèn mọn vừa quỳ vừa sợ hãi kêu la.

“Anh Nhiên, em xin lỗi".

Ngoài xin lỗi ra, gã chẳng nói được câu nào cho tử tế. Mà Kỷ Nhiên thì chẳng buồn quan tâm, anh đến gần gã, ngồi xổm trên đất hỏi gã, giọng nói lạnh lùng như cái lạnh mùa đông.

"Mày biết sai ở đâu không?”

Chỉnh nghe vậy liên tục cầu xin, "Em sai rồi, em không nên đến vũ trường này, em có mắt mà không thấy Thái Sơn, anh tha cho mạng chó của em đi."

Kỷ Nhiên nghe xong, mới lắc đầu, "không phải. Tay nào của mày giật tóc cô ấy?"

"..." Cả đoàn người sững sờ. Chỉnh ngơ ra không biết 'cô ấy' là ai. Đám đàn em như bị sét đánh cứng đờ, từ bao giờ trong miệng Kỷ Nhiên có thêm một 'cô ấy'? Chỉ riêng Hải Đăng chợt hiểu ra gì đó, xem lại video mình đã quay hôm qua. Chỉnh nắm tóc cô gái mặc váy ngắn... đừng nói, đây là cô ấy đấy nhé? Chỉnh ngu ra không biết trả lời gì, Kỷ Nhiên đã giẫm lên bàn tay gã. Kỷ Nhiên giẫm một hồi nghe tiếng 'rắc', Chỉnh đau đến tái cả mặt, Kỷ Nhiên không muốn nghe gã cầu xin, chỉ nói chậm rãi gằn giọng từng từ.

“Nếu có tay mà còn không biết giữ, vậy phế mẹ đi".

Chỉnh lúc này đau điếng, nhưng nghe đến đây lại vùng lên kêu la, liên tục quỳ rạp cầu xin. "Anh, tha cho em, sau này em không dám động vào ai nữa. Em không biết con đó là người của anh. Nếu biết em đã gói ghém dâng đến tận phòng anh rồi."

Kỷ Nhiên nghe xong nhấc chân lên, mọi người nhìn thấy anh không đạp nữa, cứ tưởng Chỉnh qua kiếp này rồi. Chỉnh cũng tưởng vậy, nên càng cố gắng van xin.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh...."

Kỷ Nhiên khi này mới nói, "Mày có biết đó là ai không?” Chỉnh không biết, ở đây không một ai biết cả. Kỷ Nhiên không cần gã đáp lời, đã nói nốt về sau.

"Đó là vợ tao."

"..." Chỉnh nghe xong chỉ thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh vã ra khiến gã như bị câm không nói được lời nào. Cảm xúc của gã là, xong rồi, hết thật rồi... Mà thật, Kỷ Nhiên nói xong chỉ ngoắc tay gọi người, Chỉnh nghe thấy Kỷ Nhiên nói.

"Lôi ra, xử đi".