Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 56: Nàng chính là ở trong mộng của ta



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm dần khuya, những người bị buộc đi nghỉ cũng không chịu được lại lo lắng quay trở về. Tô Triết vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người đều trầm mặc ngồi, bốn phía tràn đầy một bầu không khí nồng nặc nặng nề, ép người không thở nổi. Tô phu nhân thở dài, dẫn đầu phá vỡ phần trầm mặc này: "Nguyệt nhi à, thời gian cũng không còn sớm, con cùng Thanh nhi đi về trước đi."

"Mẫu thân! Phụ thân bây giờ như vậy, người bảo con làm sao nhẫn tâm trở về lúc này a!" Tô Nguyệt vội vàng nói.

"Nguyệt nhi, con đã gả làm vợ người ta, mọi việc không thể tùy hứng làm bậy nha. Aiz, hôm nay vốn là sinh nhật con..."

"Mẫu thân!" Tô Nguyệt cắt đứt Tô phu nhân, mặt cầu khẩn nhìn nàng.

"Con đã là dâu của hoàng gia, có nhiều đôi mắt nhìn vào như vậy, mới vừa tốt một chút, nhất thiết không thể đi sai một bước để người ta dùng lời công kích nha!" Tô phu nhân thành khẩn nói. Aiz, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a!

"Nhạc mẫu đại nhân nghiêm trọng rồi, trăm thiện hiếu làm đầu, ta tin tưởng sẽ không kẻ nào dám mở mắt ở trong chuyện này làm văn." Ta cũng mở miệng giúp Tô Nguyệt tranh thủ.

"Nhưng..." Tô phu nhân còn muốn nói điều gì, lại bị đánh gãy.

"Phụ thân! Phụ thân! Mẫu thân ngài mau nhìn! Phụ thân tỉnh rồi!" Đại cữu ca vội vàng cắt đứt chúng ta tranh chấp, đem sự chú ý của mọi người, thành công chuyển tới người trên giường.

Mọi người vội vàng vây quanh mép giường, ngay cả hô hấp đều ra sức thả nhẹ, rất sợ quấy rầy người trên giường đang chầm chậm tỉnh lại. Tô Nguyệt hai mắt đỏ bừng, khẩn trương dùng sức nắm tay ta, rất sợ trước mắt phát sinh hết thảy lại đột nhiên biến mất, phụ thân nàng vẫn ở trên giường hôn mê bất tỉnh.

Chỉ thấy bóng người trên giường hơi nhúc nhích nửa thân, từ từ mở hai mắt ra, yên lặng một hồi, trong mắt dần dần từ mơ hồ biến thành thanh minh, nhìn Tô Nguyệt từ ái cười: "Nguyệt nhi, sinh nhật vui vẻ! Cha... có bỏ lỡ không?"

Tô Nguyệt cũng không nhịn được nữa, "Oa" một tiếng khóc nhào về phía mép giường, cầm tay Tô Triết nghẹn ngào nói: "Phụ thân, ngài không có bỏ lỡ! Ngài không vứt bỏ Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thật vui vẻ a!" Mọi người không khỏi bị nước làm mơ hồ ánh mắt.

Tô Triết chậm rãi nâng lên một tay khác, hơi có vẻ khó khăn ôn nhu vuốt ve đầu Tô Nguyệt, nói: "Đứa nhỏ ngốc, cha sao cam lòng ném xuống các ngươi! Hôm nay là sinh nhật ngươi, cha còn phải tặng lễ vật sinh nhật cho con gái bảo bối của ta a, về sau cha còn phải nhìn cháu ngoại ta xuất thế, đem một thân học vấn này của ta tất cả đều truyền thụ cho hắn nha." Trong giọng nói bao hàm từ ái, tựa như có thể đem người hòa tan, Tô Triết chậm rãi đưa tay nắm tay Tô phu nhân, nhìn quanh mọi người một vòng, nói: "Để cho các ngươi lo lắng, không có việc gì." Mọi người lúc này mới thoáng buông lỏng dây cung trong lòng, đem cả ngày nay khẩn trương cùng sợ hãi hóa thành nước mắt thổ lộ hết ra.

Tô Triết quay đầu nhìn về phía ta đang trấn an Tô Nguyệt, thấy ta cũng là mặt nước mắt, ôn hòa ngữ khí nói: "Thanh nhi, ngươi gần đây thay đổi chúng ta đều biết, ngươi làm rất tốt, về sau Nguyệt nhi liền cần ngươi chiếu cố nhiều hơn. Giờ cũng không còn sớm, ngươi mang Nguyệt nhi trở về đi thôi."

"Phụ thân!" Tô Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Tô Triết.

"Nghe lời." Tô Triết cưng chiều mà cứng rắn nói, "Trên đường cẩn thận một chút, nhớ đem lễ vật sinh nhật cha muốn tặng cho ngươi mang theo. Được rồi, cha mệt mỏi, các ngươi tất cả cũng trở về đi thôi." Tô Triết dẫu sao cũng mới từ đường ranh sinh tử chạy về, tinh thần vẫn là không theo kịp, nói mấy câu liền chậm rãi ngủ.

Đến khi gọi thái y tới xác định Tô Triết không có việc gì, ta mới mang Tô Nguyệt lưu luyến không thôi ngồi lên xe ngựa về nhà. Tô Nguyệt hôm nay cũng giày vò quá sức, đầu tiên là bi thương quá độ, sau đó lại không ăn nổi đồ, dần dần thể lực cũng chống đỡ hết nổi, lên xe liền tựa vào bả vai ta ngủ. Nhìn gương mặt ngủ say trầm tĩnh của Tô Nguyệt, lòng ta cũng bỗng dưng mềm nhũn, đến mức xe ngựa đến Vương phủ ta cũng không có đánh thức nàng, ta nhẹ nhàng ôm lấy Tô Nguyệt, nghĩ một chút, vẫn là tới địa phương ta chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho nàng ở trong phủ, ta không muốn để cho sinh nhật đầu tiên cùng nàng trôi qua, lại phải vượt qua trong không khí bi thương tiếc nuối như vậy.

Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, ta ôm Tô Nguyệt ngồi vào trên cỏ, nhẹ nhàng lay tỉnh Tô Nguyệt trong lòng, Tô Nguyệt mở ra đôi mắt buồn ngủ mông lung, ngơ ngác nhìn ta, sau đó từ từ quay đầu nhìn về hết thảy chung quanh, vẻ mông lung trong mắt không chỉ không rút đi, ngược lại càng ngày càng đậm hơn. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, mặt hướng bốn phía, lẩm bẩm niệm: "Ta đây là đang ở trong mộng sao?"

Chỉ thấy dưới tàng cây hoa quế bị ánh trăng trắng sáng bao phủ, phía trước bãi cỏ chúng ta đang ngồi này, nến đỏ cắm trên nền đất bày biện thành nét chữ "Tô Nguyệt, sinh nhật vui vẻ", phía trên khối chiếu bên cạnh bày một ít đồ vật như điểm tâm cùng mỹ rượu, chung quanh rậm rạp chằng chịt đốt từng chiếc đèn hoa sen, có treo ở ngọn cây, có tô điểm trên núi giả, có bày trên bãi cỏ, có nổi lơ lửng mặt nước. Ứng với trăng sáng cùng trời sao dày đặc sáng rọi trên bầu trời, như sao trời rơi xuống, để cho người bừng tỉnh giấc mộng.

"Đúng, nàng chính là ở trong mộng của ta." Ta cong mép lên, từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Nguyệt, nắm tay nàng, ngưng mắt nhìn nàng, nói: "Ở trong mộng của ta, không có bi thương không có phiền não, chỉ có ta và nàng."

"Chỉ có ta và chàng?" Tô Nguyệt nhẹ giọng nói.

"Ừ, chỉ có ta và nàng! Tô Nguyệt, chúc nàng sinh nhật vui vẻ!" Ta cười càng thêm vui vẻ, mặt mong đợi nhìn Tô Nguyệt nói: "Mộng cảnh của ta, nàng có hài lòng?"

Tô Nguyệt từ từ nâng lên một tay, đưa hướng ta dần dần đến gần. Đây là muốn làm gì, chẳng lẽ nàng muốn sờ ta?! Lúc ta kích động đến trái tim nhỏ "bùm bùm" nhảy không ngừng, đột nhiên cảm giác bên hông một trận đau đớn. Ta "A" một tiếng kêu lên, nhe răng toét miệng nhìn Tô Nguyệt, không hiểu nói: "Tô Nguyệt nàng làm gì vậy, không hài lòng cũng không cần véo người ta đi!"

Tô Nguyệt trên mặt lộ ra một nụ cười nghịch ngợm, nói: "Ồ, hóa ra còn biết đau nha, không phải nói người trong mộng đều không có cảm giác đau sao?"

"Ha hả, cái kia... hà hà, ta đây không phải là muốn nàng buông xuống gánh nặng, vui sướng qua sinh nhật sao." Ta bị bắt ngay tại trận, thoáng có chút lúng túng.

Nhìn ta bộ dáng lúng ta lúng túng, Tô Nguyệt cười càng thêm xán lạn, trong mắt phản chiếu ánh đuốc, sáng chói cả bầu trời đêm. Tô Nguyệt nắm nắm tay ta một cái, nghiêm túc nói: "Hàn Thanh, lòng ta vui sướng vô cùng!"

Ta nhếch khóe miệng, nhìn Tô Nguyệt cười rực rỡ như vậy, ta mới cảm giác cuộc sống đột nhiên đều tươi sáng lên. Ta vỗ đầu một cái, mới nhớ thiếu chút nữa đem chính sự quên mất, vội chạy đến phía sau cây hoa quế, cầm khổng minh đăng đã sớm chuẩn bị xong cùng bút lông đi tới bên cạnh Tô Nguyệt.

Tô Nguyệt mặt đầy tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Ta cười thần bí, nói: "Đây là một đồ vật thần kỳ, có thể đem tâm nguyện của người truyền cho thần tiên nghe, khẩn cầu thần linh phù hộ, nguyện vọng trở thành sự thật." Oa ha ha, ta nên vui mừng may mắn bao nhiêu, cái thời đại này cũng không có khổng minh đăng, vì vậy ta liền có thể hảo hảo ra vẻ sang chảnh một chút, hy vọng không bị sét đánh a!

"Thật?!" Tô Nguyệt mặt kích động, trong mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.

"Ha hả, dĩ nhiên, vật này gọi là 'Khổng minh đăng', nàng cũng có thể kêu nó 'Đèn hứa nguyện'." Ta đắc ý phô trương, đem bút lông đưa cho Tô Nguyệt, rất lịch sự làm một động tác "Thỉnh", cười nói: "Vậy thì, hiện tại liền mời thọ tinh đại nhân hôm nay, viết xuống nguyện vọng sinh nhật của ngài, sau đó thả bay nguyện vọng, cho đại thần nghe đi."

Tô Nguyệt trịnh trọng cầm lấy bút lông, nghiêm túc viết xuống "Nguyện cha mẹ thân thể an khang", sau đó dừng một chút, nhìn ta một cái, tiếp viết "Nguyện phu quân bình an vui vẻ".

Nhìn mấy chữ này, ta đột nhiên cảm thấy cổ họng căng lên, hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình, ôn nhu nói: "Sao không viết chút nguyện vọng của bản thân a?"

Tô Nguyệt lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: "Những thứ này chính là nguyện vọng của ta. Vốn dĩ ta cũng đã đủ lòng tham, cầu nguyện đến hai điều, hy vọng thần linh không nên trách tội mới được a."

Ta trầm mặc một chút, sau đó nhìn Tô Nguyệt, mỉm cười nói: "Nàng yên tâm đi, thần linh thích nhất những đứa trẻ thiện lương, nguyện vọng của nàng, bọn họ nhất định sẽ giúp nàng đạt được. Nào, chúng ta thả bay nó đi." Nói xong, ta liền đốt khổng minh đăng, chăm chú nhìn thứ mang theo nguyện vọng của Tô Nguyệt chậm rãi bay lên bầu trời, trong lòng một mảnh thanh minh. Tô Nguyệt, ta nên làm sao hồi báo phần cảm động này của nàng a!

"Nha, bay lên thật nha." Tô Nguyệt mừng rỡ nhìn chằm chằm khổng minh đăng, chắp hai tay, mặt thành kính.

"Ha hả, dĩ nhiên sẽ bay thật nha, ta sao lại lừa gạt nàng được. Nào, chúng ta ăn chút gì đi, nhìn nàng cả ngày đều không ăn gì, còn không chịu ăn nữa thì sẽ đói hư người mất. Những thứ này đều là ta tự mình làm nga, ăn không ngon cũng không cho phép ghét bỏ." Ta kéo Tô Nguyệt ngồi vào chiếu bên cạnh, gọi Tô Nguyệt ăn đồ.

"Những thứ này là Vương gia tự mình làm?!" Tô Nguyệt mắt lấp lánh cầm điểm tâm, quan sát chốc lát, bỏ vào trong miệng, nói: "Ăn thật ngon! Vương gia làm, ta há sẽ ghét bỏ, không nghĩ tới Vương gia còn có tay nghề này a."

Ta "ha hả" cười ngu, cũng không để ý lời của Tô Nguyệt có mấy phần là thật, dù sao Tô Nguyệt hài lòng, ta liền cứ bày ra một bộ đắc ý "Ta là thần bếp", chỉ bầu rượu nói: "Đây, cái này ta đúng là mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng, từ nhà Giang Ly thó ra Túy Hoa Nhưỡng nga." Vụ này ta thật đúng không có xàm, còn không phải là mạo hiểm tánh mạng sao!

"Phì" Tô Nguyệt bật cười, liếc mắt quở trách ta một cái, nhẹ nhàng nhấp rượu trong ly, lẳng lặng ăn điểm tâm. Chúng ta cứ như vậy yên lặng nhìn khổng minh đăng chậm rãi bay lên không trung cùng cảnh đêm xinh đẹp chung quanh, từ từ say mê trong phần yên lặng và tốt lành này.

"Ta nhớ Vương gia ca hát không tệ, hôm nay có thể vì Tô Nguyệt hát một khúc hay không?" Thời điểm ta sắp bị không khí chung quanh hòa tan, bên cạnh nhẹ nhàng bay tới một câu, ta quay đầu nhìn lại, phát hiện Tô Nguyệt nhìn bầu trời đêm, cũng không quay đầu. Ta có thể làm như không nghe được không? Tô Nguyệt nàng có thể đừng đề cập cái vụ ca hát này không, ta nhớ lần duy nhất hát trước mặt nàng, chính là lần ta uống say ngày đó, đây chính là tổn thương nặng nề nhất đời ta a! Chúng ta có thể đừng nhớ kỹ như vậy được không! Ta khóc không ra nước mắt a!

Ta thở dài, không có biện pháp, thọ tinh lên tiếng, dám không nghe theo sao, nhưng mà hát cái gì thì tốt đây? Đường núi mười tám khúc quanh? Núi không chuyển nước chuyển? Mười tám cách sờ? Ngươi tại sao giấu ta yêu người khác... Đệt! Trong đầu ta đều là thứ đồ ngổn ngang gì a! Ta quấn quít rất lâu, lúc Tô Nguyệt yên lặng cúi đầu xuống, cho rằng ta sẽ không đáp ứng yêu cầu của nàng, ta chậm rãi mở miệng hát: "Chúc người phúc thọ tề thiên, chúc mừng người sinh nhật vui vẻ, hàng năm đều như hôm nay, hàng tháng đều như sáng nay, chúc mừng người, chúc mừng người..." Ta thật tận lực rồi.

Giọng hát thanh lãng phiêu đãng trong buổi đêm tĩnh lặng, phất qua mặt nước, phất qua cây cỏ, phất qua đèn đuốc, cũng phất qua lòng người, mang ánh đèn ấm áp sưởi ấm hai người trên cỏ dựa sát nhau, cũng ấm áp khoảng trời sáng chói này.