Là Anh

Chương 10: Lời hứa hôn từ thế hệ trước



Nằm trên chiếc giường rộng lớn sau khi được tắm rửa sạch sẽ quả nhiên luôn là điều tuyệt vời nhất sau mỗi một ngày dài mệt mỏi. Thích Vy nhớ lại tất cả những chuyện đã sảy ra trong cuộc đời mình. Có một điều mà cô nhớ đến nhiều nhất đó là khi cô được cha dẫn đến căn nhà cổ kính đó vui chơi.

Căn nhà đó có một vườn đào thật đẹp, bên dưới vườn đào còn có một tiểu ca ca đang thả diều, chiếc diều hồ điệp sặc sỡ. Nhưng những hình ảnh cuối cùng của người thanh niên đó dần dần biến mất, những kí ức cuối cùng của một cô bé năm tuổi cũng dần dần phai mờ, chỉ còn lại một vườn đào mờ ảo.

Từ khi cha mất, cô cũng tự hiểu được lòng mình phải mạnh mẽ lên, có thể nếu như cha mẹ cô đều còn sống, nhưng kinh tế khó khăn, thì gia đình mà cô được hứa hôn kia còn có một chút gọi là tôn trọng, nhưng hiện tại, cô là thân cô thế cô, làm sao có thể bước chân đến nơi đó, chống nạnh chỉ tay nói. Cô là con gái của Thích Thừa Kiến cùng và Hứa Thiều Hàm, là người đã được hứa hôn với nhà ngươi, yêu cầu nhà ngươi phải đến rước ta về làm vợ.

Chuyện hứa hôn là chuyện của thật lâu những năm về trước, đến chính bản thân cô cũng không có quyền để lựa chọn, nhưng cũng không thể phản bác rằng lựa chọn đó có là điều đúng đắn với cô không. Cô chỉ còn nhớ chính bản thân mình đã gặp tiểu ca ca đó nhưng người đó lại chẳng hề vui vẻ khi nhìn thấy cô, thậm chí còn sẵn lòng nói rằng con không muốn lấy con nhỏ mập ú đó làm vợ.

Thích Vy vẫn còn nhớ mình ảnh mập mạp của mình khi mới năm sáu tuổi, nhưng rồi sao, giờ cô không phải chính là một thiếu nữ rung động lòng người rồi hay sao.

Tất cả những vụn vỡ của quá khứ nhạt mờ khiến cho Thích Vy chìm dần vào giấc ngủ.

Mà ở căn phòng bên cạnh, điện thoại của Doãn Trạch bất ngờ đổ chuông, mà đến chính anh cũng không thể ngờ được ông nội anh lại có thể gọi điện cho anh vào giờ phút này, khi anh chưa kịp lên tiếng, phía đầu dây bên kia liền cất lên một tràng những câu nói:

- Doãn Trạch, cháu nghe đây cho ông, ông ở Mỹ tình cờ thấy sợi dây chuyền nhà họ Thích đang được đấu giá ở nơi này, sợi dây chuyền đó là của mẹ cháu cùng với chị em tốt của nó làm vật định ước cho cháu cùng con gái nhỏ nhà họ, trước đây ông cũng biết chuyện nhà họ Thích suy tàn, nhưng cũng không đến mức đem bán sợi dây chuyền đó được, ông nghe nói người đó mua được của một cô gái nhỏ lấy hơn một trăm vạn tệ, cháu thử tìm hiểu thêm một chút, nếu không cháu tìm con bé đó về thực hiện di nguyện của mẹ cháu đi.

- Ông nội, cháu không thể lấy cô gái đó được.

- Không lấy vậy ai lấy, vốn dĩ đính hôn là do hai nhà, nhưng bản tính của Doãn Lương lăng nhăng như vậy, ông làm sao đủ an tâm khi giao một người con gái cho nó chứ, chỉ có cháu là ông yên tâm, huống hồ, ông lại càng muốn bên cạnh cháu xuất hiện phụ nữ, chẳng phải cháu đã ba mươi tư tuổi mà không hề có phụ nữ sao, thêm vài năm nữa khéo ta còn phải tuyển chồng cho cháu đấy. Quyết định vậy đi, cho cháu một tháng, một tháng sau ta trở về liền đến gặp con bé vậy.

Doãn Trạch chưa kịp nói thêm Doãn lão gia đã cúp máy, bàn tay Doãn Trạch nắm chặt lại chiếc điện thoại, ai nói là anh không từng có phụ nữ chứ, anh đã khai trai với người phụ nữ đang ở căn phòng bên cạnh đó thôi, bản thân Doãn Trạch không hề muốn nhắc đến chuyện hôn ước khi xưa bởi chỉ cần nhớ lại anh liền nhớ bế một đứa trẻ mập mập mũm mĩm của hai mươi năm về trước. Đứa trẻ đó, bây giờ ra sao anh lại càng không muốn để tâm, bởi từ ngày cuộc đời anh vấp phải người phụ nữ kia, đến chính bản thân anh cũng đã không thể giải thích được cho chính mình nữa rồi.

Ban đầu chính bản thân anh là người cứng rắn, ngăn chặn việc Doãn Lương yêu đương với người phụ nữ đó, vì tất cả phụ nữ đối với anh đều tâm cơ khó lường. Vậy mà giờ đây chính bản thân anh lại ngày ngày muốn nhìn thấy, thậm chí đôi bàn tay anh lại càng muốn ôm lấy cô ấy, hoặc là trong lòng anh luôn có một tâm trạng bất an khó tả, khó có thể nói được lên lời đó chính là bản thân anh không biết nên giải thích như nào với em trai của anh.

Hơn nữa tìm tung tích một người đã biệt tăm hai mươi năm, đâu phải là một chuyện dễ dàng.

Nhưng lời ông nội đã nói đến như vậy anh đương nhiên không thể không làm theo, trước hết có thể tìm hiểu sau đó liền nói với ông rằng anh muốn ở bên cạnh cô gái kia chứ không phải người đã được định hôn từ quá khứ kia nữa.

Doãn Trạch hiện tại chính là muốn thử dùng sự chân thành của mình dành cho một người con gái. Ban đầu trước khi đưa ra quyết định này, vốn dĩ anh không hề suy nghĩ đến Thích Vy, nhưng sau đêm đó, cô dường như càng làm anh nhớ về cô hơn, nhưng cho đến khi anh đứng trước mặt cô thái độ của cô lại càng khiến anh muốn giận dữ mà đè nén cô xuống thân mình mà hưởng thụ.

Quả nhiên lời đồn của thiên hạ là không sai, đàn ông khi chưa khai trai đều có thể tự làm chủ bản thân mình, nhưng một khi đã dấy mình vào vòng xoáy dục vọng càng khó kiểm soát chính mình hơn mà thôi.

Doãn Trạch nhìn lên chiếc đồng hồ bên cạnh giường, đã gần bốn giờ sáng, vậy là anh đã gần một đêm thức trắng, nhẹ nhàng đột nhập vào căn phòng bên cạnh đã nghe thấy tiếng thở đều của cô gái nhỏ. Anh ngồi xuống bên cạnh chiếc giường lớn, bàn tay rắn rỏi khẽ chạm nhẹ lên mái tóc cô rồi nhẹ nhàng cúi xuống trao cho cô một nụ hôn tĩnh lặng giống như chuồn chuồn đạp nước, sau đó lại trở về căn phòng của mình.

Lần này bản thân anh càng nhận định rằng anh muốn ở bên cạnh cô.

Sang ngày hôm sau, Doãn Trạch đưa toàn bộ thông tin của anh có được của gia đình họ Thích kìa cho Từ Tính báo anh tìm kiếm thông tin của nhà họ.

Thích Vy lại trở thành một con mèo lười nhác, trốn tịt trong chăn để tránh khỏi ánh mặt trời buổi sáng. Cho đến khi cô mơ màng nhớ ra một điều gì đó mà bật dậy thì nhìn đồng hồ đã là gần mười hai giờ trưa.

Thôi tiêu rồi tiêu rồi, nhất định tháng lương này sẽ thấp.

Nhưng sự việc khiến Thích Vy lo lắng tột cùng hơn nữa đó chính là bệnh viện liên lạc với cô thông báo về việc Dì Tống có những dấu hiệu bất thường bèn đến bệnh viện khám tổng quát lại phát hiện ra chính gì lại có một khối u ở não, điều đó càng khiến màu sắc cuộc sống của cô thêm tồi tệ