Là Anh

Chương 15: Nghỉ ngơi



Bản thân cô đang nghĩ là do chính mình tham lam, hoặc có lẽ là do cô mơ mộng. Mơ mộng rằng mỗi sáng thức dậy đều ở trong vòng tay ấm ấp đó, mùi hương trầm nhàn nhạt, một cái hôm nhẹ nhàng lên trán, nhưng có lẽ đó chỉ là tham luyến của riêng cô.

Buổi tối cô lười nhác nằm trên chiếc ghê sô pha nhỏ nơi phòng khách, vừa xem ti vi vừa ngồi bấm điện thoại, trang cá nhân điện thoại của cô cũng không có gì nhiều, thi thoảng lại gửi cho Nhậm Tương vài tin nhắn cũng chỉ là hỏi thăm mọi chuyện gần đây, Nhậm Tương khuyên cô nên nghỉ ngơi một thời gian, không nên quá lo lắng về công việc.

Rồi xong sau đó một mình nằm nghĩ về những chuyện đã qua, lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau Thích Vy tỉnh dậy, mơ màng rúc thật sâu vào sự ấm áp bên cạnh, mùi hương trầm nhàn nhạt quen thuộc khiến cô thoải mái hơn, nhẹ nhàng không muốn buông tay ra khỏi bộ ngực rắn chắc đó. Nhưng lý trí của cô đã trở lại, cô giật mình ngồi dậy nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình, cả thân trần phía trên rắn chắc, điều này khiến cô ngạc nhiên hơn cả. Đầu óc buộc phải nghĩ lại những chuyện đã sảy ra, nhưng cô vẫn không hiểu làm sao anh có thể vào được nơi này.

- Sao anh lại ở đây? - Thích Vy kinh ngạc lên tiếng.

- Đi vào?

- Anh phá cửa nhà tôi sao?

- Anh mở, ngủ thêm chút nữa đi.

Thích Vy yên lặng không nói gì thêm, trong lòng cô khẽ thầm mỉm cười. Nhưng sau đó lại nhanh chóng mâu thuẫn.

- Rõ ràng là biệt thự của anh giường lớn đệm êm, lại chạy đến đây chen chúc với tôi làm gì chứ?

- Vậy sao mỗi buổi sáng em tham lam ôm tôi, còn rúc thật sâu vào người tôi, phải nói là gì nhỉ, ăn đậu hũ sao? Cái đấy em không tính sao? Tôi là vì nhớ em lên đến, chỉ có em không tim không phổi, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của tôi nhưng lại trách móc tôi chứ.

- Sao lời nào vào miệng anh cũng thành vô sỉ như vậy.

- Tiểu Vy, anh thực sự nhớ em.

- Thần kinh.

Lời nói trên miệng nhưng Thích Vy vẫn tham luyến hơi ấm trên chiếc giường của mình, thời tiết bây giờ đã là cuối thu, đầu đông gió bắt đầu đưa về từng luồng hơi lạnh lẽo, có lẽ trước giờ cuộc sống của cô chưa bao giờ được biết đến khái niệm ngủ nướng của những người cùng chang lứa, cuộc sống của cô luôn gói gọn trong bốn chữ lỗ lực kiếm tiền. Ấy vậy mà cuộc sống đúng là không muốn cô có thời gian nằm trên chiếc giường ấm thêm một chút.

Chuông điện thoại của cô cất lên những âm thanh quen thuộc. Là Thích Minh con bé gọi điện cho cô vì vô tình biết chuyện Dì Tống nhập viện. Hai người nói chuyện một hồi lâu cho đến khi xác nhận Dì Tống đã về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.

Thích Vy cũng thầm nghĩ, thời gian này dù sao cũng thất nghiệp, trước khi tìm được công việc mới có lẽ sẽ về ở cùng Dì Tống, tiện chăm sóc dì ấy luôn. Hoặc có thể là lười nhác một chút, không muốn đi làm một vài ngày cũng không ảnh hưởng lớn.

Vì là phía công ty yêu cầu cô nghỉ việc, nên phần tiền bồi thường hợp đồng cho cô cũng đủ để cô có thể vài tháng không đi làm, nhưng Thích Vy lại chẳng phải người như vậy, lúc nào cô cũng muốn luôn chân luôn tay, làm việc không ngừng nghỉ.

Dời rỏi vòng tay ấm áp kia cô nhẹ nhàng sắp xếp đồ đạc cùng với những vật dụng cần thiết, mặc kệ cho người đàn ông đang nằm dài trên chiếc giường lải nhải, hôm nay cô nhất định về nhà, đó mới là nơi cô nên sống.

Thích Vy vốn định một mạch đi thẳng về nhà nhưng lại nghĩ đến anh, lòng cô lại không còn nhẫn tâm được nữa. Thu dọn đồ đạc xong cô để gọn sang bên cạnh, mặc chiếc áo khoác dài tay vào sau đó nhẹ nhàng cầm điện thoại và ví tiền đi xuống đầu tiểu khu trọ, mua vài chiếc bánh bao nóng hổi cùng hai ly sữa đậu lạnh, vốn định quay về nhưng lại mua thêm hai chiếc bắp luộc, vậy là bữa sáng của cô đã thấy vừa đủ, vốn dĩ cô ăn không phải nhiều, nhưng sức ăn của Doãn Trạch thì cô biết, anh ăn rất tốt chỉ là có muốn ăn hay không thôi.

Mở cửa căn phòng dọn đồ ăn ra chiếc bàn nhỏ, cô không nhìn cũng đủ biết người đàn ông kia đang làm gì, tiếng nước chảy róc rách trong phía nhà tắm nhỏ đủ để cô nghe thấy từng âm thanh đó như rõ mồn một. Đợi sau khi anh bước ra căn phòng chính, tự nhiên để thân trần ngồi xuống bên cạnh cô cùng cô ăn bữa sáng.

- Tiểu Vy, thời gian này em nghỉ ngơi đi, một lúc nữa Từ Tính sẽ đưa em về được không?

- Cũng được, vậy là tôi đỡ tốn một chút tiền xe.

- Thích Vy, tiền tôi đưa em chưa bao giờ em động đến, có phải em không coi tôi là người đàn ông của em không?

- Không, tôi và anh vốn không phải là quan hệ yêu đương, cũng không phải vợ chồng, vậy nên tôi không xứng, còn nữa, chuyện là số tiền anh bỏ ra lo cho Dì Tống khi ở bệnh viện cũng đã quá nhiều rồi, không thể tiêu thêm, nếu không sẽ thấy rất có lỗi.

Khuôn mặt Doãn Trạch trùng xuống, anh quả nhiên biết cô luôn canh cánh trong lòng vì mối quan hệ của hai người. Anh đương nhiên không muốn dùng hôn nhân để trói buộc cô nếu cô không đồng ý, chỉ là đến hiện tại cô lại đang quan tâm đến chuyện danh phận hay sao? Đều nói phụ nữ quả nhiên khó hiểu, đối với anh mà nói, cô còn khó hiểu hơn nhiều so với ban đầu anh quen biết cô.