Là Của Tôi Đừng Hòng Trốn

Chương 4: Cuộc sống sau này, cậu đều phải làm tù Nhân của mình



Tin tức Điền Vũ Thành đính hôn với Tề Ninh trong lúc nhất thời náo động cả thành thị, không chỉ là Tề Điền hai nhà liên hợp cường cường, quan trọng hơn là, Tề gia đại tiểu thư được xưng khó đuổi tới tay nhất của cả thành thị, người chấp chưởng thực tế của tập đoàn Tề thị, sau khi trải qua ngàn vạn ong bướm bị Điền Vũ Thành từ hải ngoại trở về đuổi tới tay. Tin tức này, tiếng thơm này đủ làm cho cộng đồng sau khi cơm nước xong nói chuyện hăng say hồi lâu

Tám giờ tối đúng, tầng cao nhất của khách sạn thương vụ, khi tiếng nhạc du dương của đội nhạc phối hợp với ánh đèn thủy tinh treo óng ánh, ly rượu pha lê Champagne khúc xạ ra sắc thái rực rỡ, âu phục và lễ phục váy dày dáng dấp yểu điệu đủ loại màu sắc hình dạng, tất cả đều hoàn mỹ cực điểm, tựa như ảo mộng

Bạch Tiểu Tư vốn dĩ không có qua lại với loại xã hội tầng lớp trên này, nếu không phải dựa vào mười năm giao tình với Tề Ninh, e sợ cả cửa lớn của khách sạn đều vào không được

Khi nàng đến, Tề Ninh chưa đến, Điền Vũ Thành lại như một con khổng tước thắng lợi, phô trương nụ cười đắc ý qua lại ở trong đám người, một bộ tây phục màu trắng nổi bật đến người ta hăng hái, thân thể thon dài thẳng tấp

Thật ra hắn là nhìn thấy Bạch Tiểu Tư, chỉ là kinh thường làm như không thấy

Bạch Tiểu Tư không có ham muốn tự chuốc nhục nhã, một mình đến bên trong góc bưng ly Champagne, tửu lượng của nàng không tốt, rượu phẩm cũng không làm sao tốt, cho dù rất muốn nhất túy giải thiên sầu, lại sợ sau đó làm mất mặt Tề Ninh

Ánh đèn óng ánh trên đỉnh đầu đánh vào trên ly rượu sâm banh, bọt khí tinh tế dầy đặc chìm chìm nổi nổi, lộ ra sắc thái hoa mỹ

A, xem đi, đến lúc này, Bạch Tiểu Tư nhát gan vẫn là tâm tâm niệm niệm nghĩ về Tề Ninh

Nơi cửa truyền đến một trận huyên náo, Bạch Tiểu Tư giương mắt nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy Tề Ninh một bộ sườn xám chỉ bạc thêu đóa hoa sen u lam lớn đứng ở trong đám người, dung mạo cao gầy xuất chúng, gia thế được trời ưu ái, một cái nhíu mày một nụ cười đúng mức xa cách, Tề Ninh hoàn mỹ như vậy thu hút người, cũng không chỉ có một mình Bạch Tiểu Tư

Cơ hồ là mỗi người đàn ông đều đố kỵ đầy cõi lòng nhìn Điền Vũ Thành đứng ở bên người của Tề Ninh

Cho dù là nam nhân Điền Vũ thành đẹp trai anh tuấn như vậy, lúc này cũng lưu lạc làm nền

Bạch Tiểu Tư lẳng lặng nhìn kim đồng ngọc nữ đi khắp ở trong đám người, nụ cười mang trên mặt, hình bóng đi theo biểu thị công khai chủ quyền, mãi đến tận ánh mắt của Tề Ninh rơi xuống trên người nàng, trái tim yên tĩnh trong nháy mắt bất động sau đó lại kịch liệt bắt đầu nhảy lên

Thảm trải nền màu đỏ rơi xuống đất không hề có một tiếng động, Tề Ninh đạp giày cao gót thủy tinh màu bạc đi tới hướng nàng. Cô cười lên cực kỳ đẹp đẽ, kèm theo từng tia từng sợi ấm áp trong ngọn đèn chảy vào trong lòng Bạch Tiểu Tư, thật giống trèo non lội suối cuối cùng mới xuyên qua thời gian dày nặng đi tới nàng

Chúa a, xin người để Tề Ninh đi chậm rãi một chút, chí ít để con ảo tưởng thêm một chút vai chính bên trong cảnh này có một phần của con

Chúa a, xin người để Tề Ninh đi nhanh một chút, con đã rất lâu không có nghe qua thanh âm của cậu ấy, ngửi được mùi vị hương chanh trên người cậu ấy

Bạch Tiểu Tư cơ hồ tự ngược tưởng tượng như vậy từ từ kéo ra khóe miệng, lộ ra nụ cười ngoan ngoãn nhất quán, phấn lót dày nặng trên mặt che lấy trắng bệch, đánh tan tóc dài xoã tung che ở gò má quá mức gầy gò

"Thân thể khá hơn chút nào không?" Tề Ninh đưa tay vén tóc mai của nàng một chút, vốn định đem sợi tóc nhét vào sau tai nàng, lại khi phát hiện gò má gầy gò như xương dưới sợi tóc từ bỏ đi động tác

Cô nhẹ giọng hỏi, thì giống như trận cãi vã long trời lở đất hơn nửa tháng trước là một giấc mộng của Bạch Tiểu Tư

"Ừ, tốt nhiều rồi. Tề Ninh...." Bạch Tiểu Tư liếc mắt nhìn Điền Vũ Thành phía sau cô, mấy lần mở miệng một cái, cuối cùng trước khi nước mắt lăn xuống, nhẹ nhàng nói một câu, "Chúc cậu hạnh phúc"

Chúc cậu hạnh phúc, Tề Ninh, cho dù hạnh phúc của cậu, không có quan hệ gì với mình

Tề Ninh không nói gì, nghiêm mặt nhìn nàng, Điền Vũ Thành phía sau nhắc nhở cô còn có khách mời khác đến, họ phải đi kính rượu

"Ở chỗ này chờ mình, mình có lời nói với cậu" Tề Ninh xoay chuyển bước chân, mặt lạnh rời khỏi, bỏ lại Bạch Tiểu Tư hoảng loạn luống cuống

Nàng không biết mình chỗ nào chọc Tề Ninh tức giận rồi

Cho dù đi theo bên người Tề Ninh nhiều năm như vậy mỗi một lần Tề Ninh tức giận, phần lớn thời gian nàng đều vẫn là không tìm được manh mối. Thật không biết là nàng quá ngốc, hay là Tề Ninh giấu đến quá sâu

Tề Ninh để nàng đợi, nàng thì ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn ăn chờ đợi, lại nghĩ tới vừa rồi khi Tề Ninh nhìn thấy gò má nàng trong mắt không vui, vẫn là cầm lấy một miếng bánh kem từ từ ăn vào

Bánh kem vừa vào miệng liền tan ra ngọt mà không ngán, mang theo từng tia một vị xoài, trãi qua ướp lạnh, cả bơ đều mang theo vị ngọt hơi lạnh

Vốn nên là đồ ăn mỹ vị lại khiến trong dạ dày Bạch Tiểu Tư trong nháy mắt quay cuồng không ngừng, vội vàng che miệng lại chạy về phòng rửa tay

"Ọe, ọe..." Thanh âm nôn mửa kéo dài vang vọng ở trong phòng rửa tay vắng vẻ, cho đến trong dạ dày Bạch Tiểu Tư không hề có thứ gì, dạ dày hiện ra mùi chua mới phóng thích bi thảm

Nôn mửa lần này cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của nàng, từ sau khi tỉnh lại nàng vẫn không cách nào ăn uống bình thường, chỉ có thể máy móc ép buộc chính mình, nôn mửa như vậy đã là thấy nhiều lần

Nhưng mà lần này, nàng lại khổ sở nằm ở trên bồn rửa tay ríu rít khóc lên. Ủy khuất, thương tâm, khổ sở toàn bộ chạy đến quấy phá, tranh nhau chen lấn từ trong hốc mắt nàng chạy đến

Một bàn tay đẹp đẽ ấm áp nhẹ nhàng đặt lên phía sau lưng nàng, Bạch Tiểu Tư ngẩng đầu lên, từ trong gương thấy được Tề Ninh phía sau

Nàng sợ hết hồn, nhanh chóng kéo lấy giấy bên cạnh lung tung lau nước mắt nước mũi trên mặt, sau đó lại lo sợ bất an mà nhìn Tề Ninh sắc mặt khó coi, nhút nhát kêu một câu, "Tề Ninh"

"Trạng thái cậu như vậy, chính là tốt nhiều rồi?" Tề Ninh áp sát nàng, ở trên cao nhìn xuống, rõ ràng nhìn thấy sự thác loạn và tuyệt vọng trên mặt nàng

"Mình không sao, mình không có bệnh, cầu xin cậu, mình không muốn đi bệnh viện, không muốn đi bệnh viện, Tề Ninh" Bạch Tiểu Tư gần như điên cuồng nắm lấy cánh tay của Tề Ninh, tiếng buồn bã cầu xin, nước mắt to to nhỏ nhỏ trong hốc mắt lại bắt đầu thành chuỗi thành chuỗi rơi xuống, nện ở trên cánh tay của Tề Ninh, như là nước sôi nóng bỏng

Tề Ninh nhìn nàng, lạnh lẽo trên mặt từng chút một tan rã thành thương tiếc cùng đau lòng, cô giơ tay lên muốn lau đi nước mắt trên mặt của Bạch Tiểu Tư, lại bị Bạch Tiểu Tư đẩy ra

"Tề Ninh, mình không yêu có được hay không, không yêu cậu có được hay không. Mình không yêu...." Bạch Tiểu Tư ôm đầu co rúc ở góc tường, sợ sệt mà lại tuyệt vọng gào khóc lên tiếng. Phòng tối nho nhỏ kia, nam nữ ** không thể tả, trong ánh lửa đầy mắt, Tề Ninh thì đứng ở nơi đó thương tiếc lại không biết làm sao nhìn nàng từng chút một sụp đổ

Thích sẽ cười, nhưng yêu sẽ khóc. Nước mắt của Bạch Tiểu Tư mười năm qua vì Tề Ninh chảy nhiều như vậy, nhưng dù cho có nụ cười ngọt ngào trong khoảnh khắc như thế, nàng đều cảm thấy là đáng giá

Chỉ là, "Tề Ninh, không yêu, có được hay không...." . truyện ngôn tình

Nàng rất mệt, hận không thể lập tức chết đi

Thanh âm lẹt xẹt của giày cao gót rơi vào bên tai, sườn xám chỉ bạc sạch sẽ đến không dính một hạt bụi rơi vào đá hoa cương màu đen trên sàn nhà, Tề Ninh cao ngạo quỳ gối trước mặt Bạch Tiểu Tư, sống lưng thẳng tắp đem người co rúc ôm vào trong ngực, "Bạch Tiểu Tư". Cô cương quyết nắm chặt lên gương mặt Bạch Tiểu Tư khóc đến rối tinh rối mù, cho dù là quỳ cũng là một bộ dáng dấp vênh váo hung hăng, khẩu khí càng là đặc biệt hung tàn, "Cậu nghe đây, sau khi trêu chọc mình thì muốn chạy trốn, không có cửa đâu"

Bạch Tiểu Tư sửng sờ không có cách nào phản ứng, chỉ cảm thấy từng chữ đơn của Tề Ninh triệt phá nàng rõ ràng, tổ hợp lại với nhau liền trở thành thiên thư. Cho đến khuôn mặt tinh xảo trước mặt áp sát nàng, hai mảnh mềm mại giữa răng môi bao trùm tới, đầu lưỡi ướt mềm mang theo mùi rượu hung hăng dây dưa với nàng

"A...." Nàng có chút sợ sệt nức nở một tiếng, không có đổi lấy lý trí của Tề Ninh rời đi, ngược lại là khơi dậy bản tính xâm lược của Tề Ninh

Đầu ngón tay tinh tế thon dài vò vào sợi tóc của Bạch Tiểu Tư, giam giữ lấy sau gáy của nàng không ngừng nắm chặt dùng sức, trong một trận tê cả da đầu bờ môi đè ép lẫn nhau bị dùng sức cắn xé mút, toàn bộ hô hấp và khoang miệng đều dính đầy mùi vị của Tề Ninh

Không biết là ai phát điên trước, thân thể yểu điệu của hai người như hai con rắn quấn quýt lấy nhau lăn vào nhà vệ sinh, răng rắc một tiếng khóa lại

Ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu phát ra nhiệt độ cực nóng, sưởi ấm đến Bạch Tiểu Tư thần trí không rõ, khí lực bàn tay siết lấy eo lớn đến mức kinh người, nàng không thoải mái nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, ngón tay trơn bóng tiến vào nửa bên ngực không có đai an toàn mang theo sức mạnh ma quái, đem lý trí còn dư lại không nhiều bốc hơi sạch sẽ

Sầu triền miên, sợi tóc dây dưa thác loạn, hô hấp nóng bỏng hòa vào nhau, nhấp nhô cao thấp, nhịp tim tần suất bất nhất lại đồng dạng nhanh chóng nhảy lên, thái dương Tề Ninh trượt xuống mồ hôi, phủi xuống bả vai trần của Bạch Tiểu Tư, nàng cúi đầu nặng nề cho phép đi

"Tề Ninh..." Ở bên trong run rẩy và run sợ cuối cùng, Bạch Tiểu Tư sít sao bám vào hoa sen thêu công tinh tế trước mặt, triệt để xụi lơ ở trong lòng của Tề Ninh

"Bạch Tiểu Tư, mình từng nói, cậu tỉnh rồi, chúng ta thì thử xem" Tiện thể thở dốc khí tức ấm áp lăn xuống ở bên tai của Bạch Tiểu Tư, bờ môi của Tề Ninh từng chút một từ sau tai chuyển đến khóe môi, gần như tham lam thưởng thức mùi thơm ngát quả chanh giữa cánh môi của Bạch Tiểu Tư

Mười năm qua, Bạch Tiểu Tư thì giống như cái bóng nhỏ của cô, cả vị thơm cô thích đều bắt chước làm theo, cho đến dòng sông dài của thời gian, cô đã đem Bạch Tiểu Tư trở thành tất cả đồ vật của chính mình, thậm chí là một phần thân thể của mình

Chưa bao giờ lưu ý, lại không cách nào dứt bỏ

Bạch Tiểu Tư, mười năm qua, cậu kéo mình xuống nước, cuộc sống sau này, cậu đều phải làm tù nhân của mình

Hết chương 4

Edit: hai trẻ chuẩn bị về chung một nhà