Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 3



Fred chở Ji Hyun đến sân bay.

Đại sảnh nhộn nhịp, đông đúc, ồn ào. Người người đi qua đi lại, ra vào tấp nập, kẻ đứng người ngồi đợi, xếp hàng mua vé..

Fred dìu Ji Hyun chen trong đám đông bước đi. Hắn phóng tầm mắt nhìn về phía dòng người đứng xếp hàng sau chuyển mắt sang Ji Hyun, rút hộ chiếu, thẻ tín dụng và tiền mặt trong túi quần ra đưa cho Ji Hyun, rồi nói: "Cậu ổn chứ? Tớ sẽ canh chừng. Cậu đến đó làm thủ tục xuất cảnh đi. Chỉ một chút nữa thôi, cố lên!"

Ji Hyun gật đầu: "Cảm ơn cậu!"

Fred vỗ lên vai Ji Hyun, mỉm cười, chân thành nói: "Bảo trọng!"

Ji Hyun nhìn hắn tươi cười đáp lại: "Gặp lại sau!". Nói rồi, anh quay lưng đi.

Fred nhìn theo Ji Hyun đứng trong hàng người đi qua cổng an ninh chậm chạp di chuyển từng chút vào phòng chờ cho đến khi khuất dáng. Fred thu hồi tầm mắt, nét mặt giãn ra, thở phào một cái.

Từ cửa, Hong Won Sub cùng đám người của hắn vội vã chạy vào, ánh mắt bọn họ tìm kiếm khắp nơi.

Phía sau bức tường gần cửa ra vào cách Hong Won Sub một đoạn, Fred thấy Hong Won Sub và nhóm người của hắn tản ra tìm kiếm. Hắn nhếch môi cười: "Kim Ji Hyun! Hãy tận hưởng chuyến du lịch dù không biết khi nào cậu sẽ bị tóm lần nữa."

*****

Lúc này ở Việt Nam. Ánh đèn đường rực rỡ. Dòng xe cộ lưu thông trên đường tấp nập, nhộn nhịp.

Một quán ốc vỉa hè ven đường bày biện vài ba bộ bàn ghế. Vài chiếc bàn đã chật kín khách ngồi. Họ nói cười rôm rả, kẻ ăn, người nói, tay cầm ly bia đưa lên miệng uống nhâm nhi. Ở một chiếc bàn chính diện trước quán, có khoảng năm sáu người cả trai lẫn gái ngồi tụ tập xung quanh bàn. Trên bàn là đĩa đậu phộng rang, đĩa mực nướng, đĩa ốc xào và những ly bia uống dở. Kẻ đưa ly bia lên miệng uống, người ngồi gục đầu lên bàn, kẻ ngồi yên mắt lim dim. Những gương mặt đỏ ửng vì bia.

Khánh Băng ngà ngà say ngồi ghế nghiêng ngả, ánh mắt mơ màng, ngón tay giơ lên đung đưa trước mặt, giọng ngắt ngừ hơi ngà ngà say: "Tớ có cố ý đâu.. bể cũng đã bể rồi.. làm vất vả gần cả tháng.. Công ty họ lớn vậy cũng không trả nổi cho mình một đồng.. đúng là keo kiệt."

Linh Chi ngồi bên cạnh, liếc Khánh Băng một cái rồi vừa đưa tay thò xuống đĩa bốc đậu phộng lên vừa nói: "Cậu phá đám cưới của người ta tanh bành còn kêu ca gì nữa."

Khánh Băng gật gà gật gù, quay sang Linh Chi cau có, quát lên: "Dù gì tối nay họ cũng động phòng mà.. Sống trăm năm hạnh phúc là được rồi. Đám cưới chẳng qua là hình thức thôi."

Linh Chi bỏ hạt đậu phộng vào miệng vừa nhai vừa to tiếng cãi lại: "Cậu nói thế không được.. Cả đời chỉ một lần mặc áo cưới, dù là hình thức nhưng rất quan trọng, không thể qua loa được."

Những người bạn ngồi xung quanh bàn đồng loạt gật đầu đồng ý kiến "Đúng rồi.. đúng rồi.."

Khánh Băng gục mặt xuống bàn, chán nản nói: "Không biết đâu!.. Giờ công việc thì mất, tiền học vẫn phải nộp. Chuyến này.. mình tiêu đời rồi.. tiêu đời thật rồi.."

Sáng sớm, trước công ty TNHH MỸ PHẨM AP. Khánh Băng đi qua đi lại ở bậc thềm phía trước trung tâm vẻ sốt ruột. Chốc chốc cô lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Thời gian cứ thế trôi qua.. Khánh Băng hết đứng, ngồi, rồi lại đứng dậy đi tới đi lui. Chốc lát cô lại nghó nghiêng vào bên trong trung tâm với vẻ mặt lo âu. Cô ngửa mặt lên thấy bầu trời đang kéo mây xám xịt chuẩn bị chuyển mưa, lẩm nhẩm trong miệng: "Cái con nhỏ này! Sao mà lâu quá vậy?"

Vài hạt mưa bắt đầu rơi xuống, rồi mỗi lúc một to hơn. Khánh Băng đưa tay che đầu, xoay đầu nhìn quanh quất xung quanh đó. Mắt cô trông thấy một góc tường có mái hiên nhỏ. Cô vội vàng chạy vào đứng nép sát vào, nghiêng người nhìn về phía trung tâm. Mưa như trút nước tạt vào mái hiên làm cả người Khánh Băng ướt sũng. Cô ngước nhìn trời mưa mù mịt, khẽ thở dài chờ đợi.

Qua một lúc, cơn mưa tạnh dần rồi dứt hẳn. Khánh Băng thò tay vào túi xách lấy điện thoại ra thì bên tai nghe thấy tiếng gọi của Linh Chi: "Khánh Băng!"

Khánh Băng quay mặt sang thấy Linh Chi đang đi từ cửa trung tâm ra tới nhoẻn miệng cười với cô. Cô sốt ruột hỏi: "Sao rồi? Đậu chứ?"

Linh Chi nhìn Khánh Băng một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt áy náy: "Xin lỗi! Cậu đợi lâu lắm đúng không? Mình không biết bên ngoài đang mưa. Cậu ướt hết cả rồi này."

Khánh Băng cười, nháy mắt trêu đùa Linh Chi: "Xin lỗi gì chứ? Chỉ cần cậu mua cho tớ bộ quần áo khác là được thôi. Linh Chi là đại tiểu thư con nhà giàu mà, đúng không?"

Linh Chi búng lên trán Khánh Băng một cái: "Mơ đi cô."

Linh Chi kéo tay Khánh Băng, giục: "Lấy xe về thôi. Không thì cậu nhiễm lạnh mất."

Đường phố tấp nập đông đúc các loại xe lưu thông ngược xuôi. Tiếng động cơ, tiếng còi xe vang lên ồn ào, náo nhiệt..

Linh Chi chở Khánh Băng hòa vào dòng người nhộn nhịp trên đường.

Khánh Băng đưa mắt nhìn phố xá lại hỏi: "Phỏng vấn được không?"

Linh Chi vô cùng tự tin cười đáp: "Cậu nghĩ sao? Nếu không nhận mình sẽ là một tổn thất lớn cho bọn họ."

Khánh Băng trề môi: "Này! Bớt ảo tưởng chút đi. Trên đời này có rất nhiều cô gái giống cậu lắm."

Mắt Linh Chi trông thấy đèn đỏ bật lên nên dừng xe lại, miệng đáp: "Tự tin là tiêu chí hàng đầu của tớ. Thế còn cậu? Không định xin việc cùng công ty tớ đã xin à?"

Khánh Băng thở dài: "Để xem đã.. Tớ không đủ tự tin như cậu."

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh. Linh Chi tiếp tục lái xe đi "Vì sao?"

Khánh Băng ỉu xìu đáp: "Vì ngoại hình của tớ không như cậu.."

Linh Chi ngắt lời của Khánh Băng: "Chưa thử làm sao biết?"

Khánh Băng ôm eo Linh Chi, nói đùa: "Hay là cậu ổn định xong thì xin cho tớ vào làm nhỉ?"

Linh Chi không cần nghĩ liền đáp: "Hay là vậy nhỉ? Mình rất giỏi mà, sẽ lên chức nhanh thôi."

Khánh Băng hừ một tiếng, đánh nhẹ lên lưng Linh Chi: "Đã bảo bớt sống ảo rồi mà. Thật là.."

Cả hai cùng bật cười khúc khích..