Là Duyên Cũng Là Mệnh

Chương 7



Khánh Băng dùng sức hất mạnh tay hắn ra, giận dữ đưa ngón tay chỉ thẳng vào mặt hắn, nói lớn tiếng: "Cút! Anh không có quyền chạm vào người tôi.". Rồi cô nhìn sang cô gái, vẻ mặt chân thành, nói: "Cảm ơn cô đã giúp tôi nhìn thấu được con người tồi tệ của anh ta."

Vũ Đằng nghe vậy giận điên lên, không chút do dự đưa tay tát thẳng vào mặt Khánh Băng. Ngay tức thì, Khánh Băng phẫn nộ, vung tay tát mạnh vào mặt hắn đáp trả lại.

Vũ Đằng sửng sốt, trợn mắt nhìn cô. Cả hai người giận dữ trừng trừng nhìn trực diện nhau trong vài giây.

Khánh Băng lạnh lùng nói: "Vạch tai ra mà nghe cho rõ đây Nguyễn Vũ Đằng! Kể từ giây phút này và trở về sau, giữa hai chúng ta là hai đường thẳng. Tôi..", cô đưa tay chỉ vào người mình, nói: "Và anh..", rồi chỉ tay vào Vũ Đằng: "Đừng gặp nhau nữa làm gì, hãy biến khỏi cuộc đời tôi và trong cơn ác mộng của tôi.". Cô xòe bàn tay phải ra, tháo chiếc nhẫn đeo trên ngón tay áp út ném mạnh xuống đất, nói tiếp: "Thật bẩn tay nếu tiếp tục giữ nó. Cả đời này, nỗi nhục lớn nhất của tôi là gặp phải anh."

Vũ Đằng không thể tin được, cả người đơ ra, trừng mắt nhìn Khánh Băng.

Cô gái ngước lên nhìn Vũ Đằng và Khánh Băng, mặt mày càng lúc càng tái xanh.

Những vị khách ngồi ở các bàn xung quanh đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía ba người họ.

Khánh Băng hung ác lườm hắn một cái sắc lẻm rồi lạnh lùng xoay lưng bỏ đi, gương mặt cô lạnh tanh.

Vũ Đằng tức tối nhìn theo cô.

* * *

Ánh nắng buổi sớm rọi qua khung cửa sổ làm sáng cả căn phòng. Khánh Băng ngồi khoanh tay bó gối trên giường gần bên cửa sổ, gương mặt thất thần, yên lặng trầm ngâm nhìn ra bên ngoài.

Linh Chi ngồi bên mép giường phía sau Khánh Băng nhìn cô một lúc. Cả hai im lặng một hồi lâu.. Chợt Linh Chi tằng hắng, nhoẻn miệng cười tươi tạo không khí vui vẻ: "Hôm nay là chủ nhật, lát nữa cậu và tớ đi siêu thị nha! Tủ lạnh trống rỗng hết rồi."

Khánh Băng im lặng không trả lời, mắt cô một mực nhìn lên bầu trời xa xăm, dường như trên đó có điều gì thú vị, đặc biệt thu hút hết chú ý của cô.

Nụ cười trên môi Linh Chi cứng ngắc sau đó thì tắt hẳn. Cô nhíu mày nhìn Khánh Băng, trách móc: "Hơn một tuần rồi, cậu cứ như vậy chẳng nói chẳng cười. Chỉ là một thằng đàn ông thối thôi mà, có cần phải đau đớn thế không? Anh ta cũng chẳng xứng. Không có hắn, còn có khối người, còn có tớ nữa. Vả lại.."

Chưa đợi Linh Chi nói hết câu thì Khánh Băng bỗng đứng dậy, ngắt lời của Linh Chi gọn lỏn: "Đi thôi."

Linh Chi hoàn toàn ngơ ra nhìn Khánh Băng bước xuống khỏi giường đi thẳng một mạch vào phòng tắm, mắng: "Cái quái gì vậy?"

* * *

Khánh Băng và Linh Chi đi đến trước một trung tâm thương mại. Cả hai đứng trên bậc thềm vỉa hè phía trước trung tâm, Khánh Băng nhìn Linh Chi nói: "Cậu vào đó đi, tớ muốn ngồi ở ngoài."

Linh Chi có chút ngoài ý muốn hỏi: "Sao vậy?"

Khánh Băng chỉ tay về phía công viên đối diện với trung tâm thương mại. Linh Chi đưa mắt theo hướng tay của cô trông thấy công viên. Khánh Băng nói: "Tớ sẽ ngồi ở đó. Cậu đi nhanh rồi về, tớ mệt lắm."

Linh Chi thu hồi tầm mắt, thở dài, mỉm cười nhẹ gật đầu đồng ý rồi xoay người bước nhanh đến cửa chính của siêu thị.

Khánh Băng đứng phía sau lặng lẽ đưa mắt trông theo.

Linh Chi đang đi bỗng dưng dừng lại ngoái đầu ra sau, thấy Khánh Băng cũng đang đứng nhìn mình, mỉm cười.

Linh Chi nhoẻn miệng cười đáp lại, xoay người đi vào trong..

Linh Chi đi vào bên trong sảnh trung tâm thương mại nhưng không chú ý trên tường có treo một băng rôn dài màu đỏ ghi dòng chữ: "10 GIỜ ĐẾN 13 GIỜ, TRUNG TÂM BÁCH HÓA DIỄN TẬP PHÒNG CHÁY CHỮA CHÁY".

Cô đẩy cánh cửa lớn đi vào bên trong, ngang qua tấm bảng to gắn bên hông cửa: "TÌNH HUỐNG GIẢ ĐỊNH LÀ KHOẢNG 9 GIỜ 55 PHÚT, MỘT VỤ CHÁY XẢY RA TẠI NHÀ HÀNG Ở TẦNG 5 CỦA TÒA NHÀ. NGUYÊN NHÂN BAN ĐẦU ĐƯỢC XÁC ĐỊNH LÀ DO SỰ CỐ KỸ THUẬT LÀM RÒ RỈ KHÍ GA GẶP NGUỒN NHIỆT LỚN DO ĐUN NẤU GÂY RA VỤ CHÁY LỚN. VỤ NỔ LÀM SẬP MỘT PHẦN CÔNG TRÌNH, NGỌN LỬA NHANH CHÓNG LAN SANG CÁC KHU VUI CHƠI GIẢI TRÍ TỪ TẦNG 5 LÊN TẦNG 6 VÀ XUỐNG TẦNG 4 VỚI DIỆN TÍCH LÀ 1200 MÉT VUÔNG."

Dọc trên lối đi vỉa hè bao xung quanh siêu thị, vài nhóm người mặc quân phục, xe cứu thương, xe cứu hỏa và dân chúng di chuyển qua lại đứng tụ tập trò chuyện cười đùa.

Lúc này trong công viên đối diện với trung tâm thương mại, Khánh Băng ngồi trên ghế đá dưới bóng râm gốc cây đại thụ. Cô nhìn thấy người qua kẻ lại dần dần tụ tập với nhau, thì có chút ngạc nhiên, ánh mắt hiếu kỳ, nhíu mày thầm nghĩ: "Sao ở đây có nhiều công an vậy nhỉ? Ở đằng kia là xe cứu hỏa nữa. Có đám cháy ở đâu à?". Nghĩ rồi, cô nhìn trái ngó phải một chút, rồi lại thở dài không để ý đến nữa: "Ôi! Thôi kệ họ vậy."

* * *

Trước nhà thờ, Ji Hyun cầm chiếc máy ảnh trên tay bấm máy chụp phong cảnh phố phường xung quanh. Anh không chú ý, dần dần đứng lẫn trong dòng người đang đứng chắp tay cầu nguyện phía trước, ngẩn ngơ ngắm nhìn quang cảnh phố xá.

Phía sau lưng anh, dòng người đang đứng tập trung bỗng nhốn nháo, tay chỉ trỏ lên bầu trời. Trên bầu trời lúc này, làn khói đen bắt đầu xuất hiện. Một số người ồ ạt vội vã chạy ngang qua Ji Hyun. Ji Hyun bị va chạm thì nhíu mày, nghi hoặc nhìn họ. Cánh mũi anh phập phồng, anh ngơ ngác ngước lên nhìn bầu trời thì thấy trước mắt làn khói đen bay dày đặc mù mịt.

Ji Hyun lơ ngơ hiếu kỳ đi theo sau đám đông đến trước trung tâm thương mại. Đôi mắt anh trừng lớn, vẻ mặt kinh hoảng, khói đen bao phủ toàn bộ tòa nhà trung tâm thương mại. Lực lượng phòng cháy chữa cháy đang tổ chức cứu nạn những người bị kẹt bên trong tòa nhà ra nơi an toàn, những người bị nạn được lính cứu hỏa khiêng qua các ô cửa kính từ tầng trên cao của tòa nhà sau đó chuyển xuống mặt đất bằng xe thang cứu hỏa, thang dây, cáng hơi và được xe cứu thương chở đi. Ji Hyun ngửa đầu lên thấy bầu trời thấy hai chiếc trực thăng đang bay lượn. Tầm mắt anh chuyển nhìn xuống xung quanh thấy có xe cứu hỏa, cứu thương đang đậu bên lề đường và cả chó nghiệp vụ. Ji Hyun len lỏi đi vào trong đám đông, mắt liếc thấy tấm bảng treo trước cửa trung tâm, miệng lẩm nhẩm: "Diễn tập phòng cháy." Anh cầm máy ảnh đưa ống kính hướng về phía đám cháy ở trung tâm thương mại. Sau đó anh chuyển hướng ống kính về hướng đám đông. Từ mắt anh nhìn qua ống kính máy ảnh là Khánh Băng, tóc xõa ngang vai đứng trong đám đông từ xa ngoảnh mặt nhìn đăm đăm về phía anh.