Là Em Tự Huyễn Hoặc

Chương 2: Đi lạc



Đáng lẽ tôi phải đi một mạch về nhà, nhưng tôi lại chọn đi đường vòng. Tôi bước đi một mình trên con đường xa lạ, vừa đi vừa ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, hệt như kẻ tâm thần vậy. Nhưng chí ít, vào thời khắc này thì tôi cảm thấy thâm tâm mình thật sự tự do. Giá như mỗi ngày tôi đều có thể trải qua sự yên bình như thế, nhưng có lẽ đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Vì tôi biết một khi bước chân về nhà tôi sẽ phải đối mặt với những gì.

- Mình không muốn về nhà....

- Anh cũng vậy, vậy nên chúng ta đi chơi nhé? - Bỗng có một giọng nói ghé sát tôi.

- Hả? - Tôi bất ngờ mà lùi bước.

Người đó là...

- Ơ? Sao em tránh né anh thế? Làm anh thấy hơi đau lòng một chút đó! Em nhận ra anh là ai không? Hoàng Đông Dương, cái người say xỉn cưỡng hôn em hôm qua đó!

Quả nhiên... Là tên đó! Khiến tôi lâm vào hoàn cảnh đau khổ một lần rồi, còn định xuất hiện thêm lần nữa sao? Tuy rất bực tức, nhưng tôi vẫn đủ bình tĩnh để nhớ ra là anh ấy là con trai của một chủ tịch giàu có. Tuyệt đời không được cư xử vô lễ, nếu không hối hận cả đời mất. Thế là tôi cố gắng mỉm cười, giả vờ vui vẻ nói với anh ta:

- À, tôi nhớ mà. Nhưng sao anh lại đến đây thế?

- Thật ra, sáng nay khi tỉnh lại. Tây Dương đã rất tức giận với anh, em ấy đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe. Thành thật thì anh không hề nhớ một chút gì luôn! Nhưng cưỡng hôn một cô gái vô tội như em làm anh thấy có lỗi lắm! Nên tới giờ em đi học về là anh đến đây liền! Anh xin lỗi em nhé!

Có cần... Có cần phải thành thật như vậy không chứ? Tôi vốn đã thả lỏng cảnh giác khi thấy anh ta ngây thơ như vậy, nhưng tôi bỗng nhớ lại lời của ba. Lý trí lại nhắc nhở rằng đây chỉ là diễn thôi. Phải, làm gì có thiếu gia nhà giàu nào lại có thể ngây thơ đơn thuần được chứ. Chắc chắn là trong thâm tâm, anh ta đang thầm chửi rủa tôi là kẻ phiền phức làm phí thời gian của anh ta. Tôi cần phải tỉnh táo, không được để bản thân cuốn theo những lời nói ngọt ngào của anh.

- Cảm ơn ý tốt của anh rất nhiều. Nhưng tôi không có giận anh đâu. Giờ thì chúc anh một buổi chiều vui vẻ, chào anh tôi về nhé! - Và làm ơn, xin đừng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.

- Khoan đã! Ít nhất cũng cho anh cơ hội để sửa sai đi! Đi cùng anh đến nơi này không? Chỗ đó rất đẹp luôn đấy! Yên tâm nhé anh sẽ bao hết!

Lạy trời! Tôi không cần ai đó sửa sai bù đắp hay bao đi chơi gì cả, tôi chỉ muốn anh ấy mau chóng rời khỏi đây để trả lại sự bình yên cho tôi thôi. Cuộc sống này khó khăn lắm rồi, đừng dồn nhau vào đường cùng được không?

- Nhưng tôi còn có rất nhiều bài tập về nhà... - Tôi bịa chuyện đấy, không hề có một bài tập nào cả.

- Hình như em đang học lớp mười hai nhỉ? Nó khó lắm phải không? Vậy anh sẽ giúp em nhé? Với lại anh cũng muốn xin lỗi ba em về sự cố ngày hôm qua nữa.

Khoan! Giúp tôi học nghĩa là sẽ về nhà tôi ư? Không... Dù có chết cũng không được! Tôi không thể để chuyện đó xảy ra được! Vì khoảnh khắc đầu tiên khi tôi bước chân vào nhà thì nó luôn là... Với lại, xin lỗi ba tôi thì kiểu gì cũng sẽ nhắc đến sự kiện kia. Nghĩ đến chuyện đó, tôi không thể không thốt lên:

- Khoan đã! Tôi bỗng nhiên không muốn làm bài tập nữa! Chúng ta đi chơi đi.

- Hửm? Nhưng em sẽ gặp rắc rối với giáo viên đó? - Anh ấy nở một nụ cười.

- Không sao, đời học sinh thi thoảng mình cũng phải xõa một chút mà đúng không?

- Em... - Anh ấy hơi dừng lại một chút - Đúng rồi nhỉ? Em nói đúng.

Trong thoáng chốc, tôi đã cảm nhận được điều gì đó. Nhưng rồi những suy nghĩ đó cũng theo gió mà bay theo gió khi anh ấy kéo chiếc cặp nặng nề khỏi tay tôi. Anh ấy cười rồi nói:

- Chúng ta đi thôi!

Anh ấy nắm lấy tay tôi và chúng tôi cùng chạy đến một nơi vô định. Gì vậy chứ! Còn chưa bàn bạc nên đi đâu nữa mà. Tôi còn chẳng biết sao tôi lại chấp nhận chạy cùng tên này nữa. Nhưng mà, chiếc cặp nặng nề ấy chẳng làm bước chân anh ấy chậm đi một chút nào. Anh ấy cũng suy nghĩ cho tôi thật đấy, chắc là diễn thôi nhưng tôi cũng công nhận rằng, Đông Dương tinh tế thật.

***

- Đây là?

- Xe của anh, chúng ta lên thôi.

Sau khi đi bộ một quãng đường ngắn thì cuối cùng chân của tôi cũng được nghỉ ngơi. Xe ô tô này thật sự vô cùng đắt tiền, ít nhất cũng tầm mười mấy tỷ đấy chứ. Đó là biệt thự di động mà người ta hay nói đó sao? Chỉ là sao anh ta có thể bật điều hòa lạnh như vậy chứ! Sau khi chạy được một chút thì trước mắt tôi là một con đường thật rộng lớn, nhìn khắp nơi cũng chỉ là các cửa hàng vô cùng sang trọng. Cùng với những căn biệt thự cứ nối liền nhau. Dòng người đi qua tuy không nhiều nhưng khí chất họ mang lại khác hẳn với những người bình thường. Tôi nhìn qua những chiếc xe hơi, liếc mắt toàn thấy mấy hãng đắt tiền thôi. Nơi đây làm cho người ta có suy nghĩ rằng: "Đây chắc chắn là một khu đô thị cực kỳ xa hoa". Một nơi mà muốn mua thứ gì đó đều phải trả một đống tiền.

- Khu đô thị Thập Nhị Xuân đấy! Chắc là em biết nó nhỉ?

- Biết chứ, nhưng sao anh lại dẫn tôi đến đây?

- À, thật ra thì có một nơi mà anh luôn muồn đến, nhưng đến một mình thì cô đơn lắm. Em đi với anh nhé?

- Tất nhiên là được rồi.

Không, tôi nói dối đấy, tôi chẳng muốn đi một chút nào hết. Với lại nhìn anh ta là biết xạo rồi. Với cái gương mặt đó cộng với gia tài đồ sộ của gia đình thì không thể nào "cô đơn" được. Chắc chắn là con gái xếp hàng cả một đường dài đó chứ, dài hơn con đường này nữa.

Nhưng mà, tôi chút có tò mò, nơi mà anh ta muốn đến là đâu vậy nhỉ? Chắc là một khu vui chơi điện tử hay trung tâm thương mại sầm uất nào đó? Không, tuy không biết lý do tại sao, nhưng tôi không nghĩ như thế.

Ánh mắt dịu dàng của Đông Dương nhìn về phía tôi, anh ấy mỉm cười và hỏi:

- Có lẽ muộn giờ cơm chiều của em rồi phải không? Em muốn ăn gì không? Anh sẽ đãi em.

- Tôi... - Thật ra đúng là tôi có hơi đói, nhưng tôi không muốn ăn chung với anh ta chút nào! Nhưng mà... từ nãy đến giờ tôi đã từ chối anh ta nhiều rồi, cứ thế này chắc ảnh sẽ phát điên lên mất. Tôi nên diễn một chút nhỉ? - Tôi cũng thấy đói, chúng ta ăn cơm được không?

- Cơm ư?

Anh ta không thích ư? Thế là tôi vội sửa lại:

- À! Đương nhiên nếu anh ghét cơm thì hoàn toàn có thể lựa chọn món khác! Anh là người đãi tôi mà!

- Không, ý anh không phải thế. Chỉ là anh không ngờ em chọn nó. - Anh ấy dừng lại đôi chút. - Bỏ đi! Anh biết quán này ngon lắm. Chúng ta đi thôi!

***

- A! Cậu chủ! Cậu lại đến đây sao? Lại còn mang theo một cô bạn gái xinh đẹp nữa chứ!

Quả nhiên anh ta luôn là tâm điểm chú ý ở mọi nơi. Mới vào đã nghe thấy tiếng xì xầm rồi. Làm tôi thiếu thoải mái quá. Nhưng mà "cậu chủ" là sao?

- Chú khách sáo quá rồi. - Anh ta cười rồi nhìn về phía tôi. - Về cô gái này, cháu cũng muốn cô ấy làm bạn gái mình lắm, nhưng đáng tiếc chúng cháu chỉ là bạn thôi.

Nghe thì có vẻ đang giải thích cho tôi nhưng mà không! Anh ta còn đổ thêm dầu vào lửa ấy chứ! Nói vế sau là đủ rồi cần gì vế trước chứ!

- Haha, vậy khi nào hai đứa chính thức trở thành người yêu thì nhớ đến quán chú ăn nữa nhé!

Không, chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra đâu! Tôi sẽ độc thân cả đời và chết trong sự cô độc tại một căn biệt thự ven biển trên một hòn đảo của riêng mình. Tôi cả ngày nói vài câu đã mệt rồi, đi ngủ một mình đã mệt rồi thì thử hỏi xem, tự nhiên có người yêu xong cái ngày nào cũng gặp nói chuyện với nhau, rồi trước khi đi ngủ phải nhắn cái tin chúc ngủ ngon. Phiền chết đi được! Tôi phản đối cuộc sống có bồ!

Cuối cùng, sau bao vất vả thì tôi và Đông Dương đã ngồi vào bàn và chờ món ăn đến. Tôi tiện hỏi về điều làm tôi thắc mắc nãy giờ:

- Phải rồi, sao khi nãy chú ấy lại gọi anh là "cậu chủ" thế?

- Hả? - Anh ấy trông hơi bất ngờ. - À... Là vì tập đoàn của ba anh là chủ đầu tư khu đô thị này mà! Với lại, nhà hàng này thuộc chuỗi nhà hàng do bà nội anh làm chủ tịch đấy.

Ủa? Thật vậy sao? Tôi bỗng thấy có chút xấu hổ. Tôi thậm chí còn chưa từng nghe qua nữa. Sống ở thành phố mà quê mùa thật. Mà nói vậy nghĩa là cả ba mẹ rồi bà nội anh ấy cũng đều là chủ tịch đấy à? Thật tài giỏi mà!

Nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng của tôi, anh ấy cười gian xảo và nói bằng giọng châm chọc:

- Phải rồi, khi nãy chú đó đã lầm tưởng chúng ta là người yêu đấy! Hay là ngày mai chúng ta lại ghé đây ăn tiếp nhỉ?

Lần đầu có con trai trêu chọc tôi bằng kiểu này làm tôi xém sặc cả cơm. Tôi không thể không đỏ mặt và vội vàng đáp lại:

- Anh đừng trêu tôi chứ!

Kẻ cười người khóc, trông anh ta rất vui khi thấy biểu cảm của tôi còn tôi thì muốn chết vì quá xấu hổ. Thật sự từ lúc mới sinh ra đến giờ anh ta chính là người đầu tiên chọc ghẹo tôi thế này, chứ những người khác ai cũng giữ khoảng cách và có chút kiêng dè trước tôi. Làm tôi xấu hổ đến mức này... Ngại quá! Hơi quê nữa! Tôi đoán giờ mặt mình đỏ hết rồi. Nhất định, sau này thấy anh ta là tôi phải viện cớ chạy khỏi đó liền!

Tuy ăn với Đông Dương khiến tôi không thoải mái chút nào nhưng... công nhận đồ ăn thì ngon thật. Các đầu bếp đã chế biến rất tinh xảo, tuy có nhiều nguyên liệu nhưng không hề có cảm giác như lẩu thập cẩm mà lại rất hài hòa và vừa miệng, làm tôi muốn đến nơi này ăn nữa. Hương vị của nó thật đặc biệt, tôi chẳng biết miêu tả sao nữa.

- Dạ của quý khách hết năm trăm hai mươi lăm nghìn ạ! Tôi xin gửi hóa đơn nhé!

- Cho tôi thanh toán bằng thẻ.

Nhắc mới nhớ, cái thẻ của tôi suốt nhiều tuần chưa hề sử dụng, hoàn toàn đóng bụi rồi. Tôi chỉ có nhận thêm thôi chứ hoàn toàn chẳng dùng nó để mua gì hết. Căn bản, lý do tôi tạo tài khoản ngân hàng là vì mang theo một xấp tiền bên người thì quá cồng kềnh và phiền phức so một cái thẻ. Đôi khi tôi nghĩ mình nên dùng nó để làm gì đó, nhưng rồi chẳng nghĩ ra được gì nên cứ thế thôi.

- Sao thế? Đi nào!

Còn chưa kịp để tôi chuẩn bị tinh thần, anh ấy một lần nữa cầm lấy tay tôi và dắt tôi ra ngoài. Gì chứ, anh ấy khinh thường tôi quá, một mình tôi đương nhiên vẫn tự đi được. Làm gì có chuyện lạc chứ! Dù chưa tới nơi này bao giờ cả nhưng tôi tự tin nếu lạc thì tôi vẫn có thể tự tìm đường về nhà được bằng google map, với điều kiện có xe riêng.

- Đông Dương... Anh có thể bỏ tay tôi ra được không?

- À được thôi, xin lỗi em vì tự ý cầm tay nha.

Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ viện cớ vớ vẩn nào đó để từ chối, nhưng không ngờ anh ấy lại chấp nhận dễ dàng thế, cũng may thật.

***

"Bên phải là một khách sạn, bên trái là một vườn hoa. Không xác định được đây là hướng nào. Thật tuyệt vời, mình bị lạc chắc rồi!"

...

Nguy to rồi! Giờ phải làm sao đây? Lúc đi trên con đường kia thì bỗng có một đoàn người đi ngược chiều với tôi tiến tới, thế là chúng tôi tách nhau ra khi nào không hay. Không biết anh ấy ở đâu nhỉ? Hay là mình hỏi người xung quanh? Dù sao ngoại hình anh ta cũng hơi bị nổi bật. Không, tôi dù có đi lạc mấy ngày trời cũng không hỏi đâu! Trước khi kịp mở miệng thì sự căng thẳng đủ để tôi thăng thiên rồi. Gọi cho Đông Dương là cách nhanh nhất nhỉ? Mà tôi có số anh ta đâu chứ!

- Nè cô gái! Cô muốn vào đây tham quan không? Chắc chắn vườn hoa này sẽ rất thích hợp với một thiếu nữ xinh đẹp như cô đấy!

Lời mời gọi của anh bảo vệ khiến tôi có chút rung động. Tôi biết vườn hoa này, nó rất nổi tiếng, tôi đã vốn muốn vào trong đó từ lâu rồi. Nghĩ lại, giờ cũng đã chiều muộn, chắc gì anh ấy đã chịu tìm tôi, anh ta vốn đâu có như vẻ bề ngoài, hẳn là luôn xem tôi là một con nhỏ phiền phức. Tôi đoán là tranh thủ lúc lạc mất tôi, anh ta đã cụp đuôi chạy rồi. Với lại tôi cũng chẳng ưa gì anh ta, phải nhân lúc bị lạc mất để chơi một chuyến chứ nhỉ?

Cuối cùng sau khi đấu tranh tinh thần xong, tôi quyết định vào vườn hoa tham quan.

- Wao! Thật tuyệt vời! Nơi đây đẹp quá!

Như thể chỉ có trong tranh ảnh cổ tích vậy. Đúng là thiên đường! Từng bông hoa với mỗi màu sắc khác nhau được tay nghề chuyên nghiệp của những thợ làm vườn trang trí một cách thật rực rỡ. Ngắm hoa làm tôi xua hết mọi buồn phiền trong người, nó làm tâm trạng tôi tốt hơn khi nãy nhiều. Mùi thơm của hoa không nồng nặc mà hơi thoang thoảng một chút, càng khiến tôi nghiện mùi đó hơn. Tôi không quá thích hoa, nhưng vẻ đẹp của nó làm tôi ấn tượng mãi không thôi. Kể cả một bông hoa đã thấy một trăm lần thì tôi vẫn cảm thấy nó rất xinh đẹp.

Và thế rồi tôi đi lòng vòng để ngắm hoa. Tới tận khi ánh đèn được thắp lên thì tôi mới nhận ra trời đã tối rồi, phải mau chóng về thôi. Tôi đã nghĩ như thế, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra rằng... Phải rồi! Đông Dương giữ cặp tôi mà! Không có nó sao tôi về đây!

Trong lúc hốt hoảng thì tôi bỗng nghe thấy vài tiếng thì thầm, và rồi tôi nhận ra ánh nhìn không tốt lành của những người đàn ông gần đấy đang hướng về phía tôi:

- Tao nói rồi, cứ vào vườn hoa là sẽ có nhiều gái xinh mà!

- Con nhỏ học sinh bên kia đó hả? Đúng là mặt xinh, điện nước cũng đầy đủ nữa!

- Nè! Đi qua bên bển xíu không? Đi một mình chắc em ấy cô đơn lắm ha?

A, đây, đây có phải là quấy rối tình dục bằng lời nói không nhỉ? Những thứ mà tôi thường nghe thấy mỗi khi ra ngoài đấy! Đúng là kinh tởm mà! Người như họ khiến tôi thấy buồn nôn ấy! Và cũng vì những người như họ mà tôi chán ghét việc đi ra ngoài đến tận cùng. Chắc tôi phải đi qua chỗ nào đông đông hơn thôi.

Nhưng mà, trước khi tôi kịp bước đi thì một cánh tay bí ẩn của ai đó từ phía sau choàng lấy cổ rồi ôm tôi một cách thật dịu dàng. Đó là... Một mùi hương rất quen thuộc. Hơi thở của người con trai ấy hơi gấp gáp, giống như là đang mệt mỏi vậy. Tuy vậy, anh ta vẫn nói với tôi bằng giọng điệu vui cười hệt không có gì xảy ra.

- Tìm thấy em rồi nhé!

- Anh là... Đông Dương sao?

- Em vô tâm thật đấy Minh Khuê, trong khi anh phải lặn lội đến tòa quản lý đô thị để tìm em qua camera thì em lại bỏ đi ngắm hoa ở đây.

- Tôi... - Đúng vậy, tôi có hơi vô tâm là thật, trong khi từ nãy đến giờ anh ấy đã vất vả tìm tôi, vậy mà tôi chỉ lo đi chơi. - Tôi xin lỗi anh nhiều.

Khi đó vì khuất tầm nhìn, tôi đã không thể thấy được cảnh Đông Dương nhìn ba chàng trai kia bằng ánh mắt khinh bỉ và nụ cười chiến thắng. Có lẽ vì sợ hãi, thế nên họ đã chạy đi. Hẳn là Đông Dương đã nghe được những lời quấy rối kinh tởm của những tên kia và đến giải vây tôi, dù cách làm hơi sai sai nhưng thật sự hiệu quả. Thấy mục đích đã hoàn thành thì anh ấy thả tôi ra đồng thời mỉm cười nói với tôi:

- Không ngờ có một số người lại đến đây để đi săn người chứ không phải săn hoa, có lẽ ngày mai anh sẽ yêu cầu ba thuê thêm nhiều bảo vệ để tránh những kẻ như thế manh động và làm ra hành động không hay tại nơi đẹp đẽ thế này.

- Cảm ơn anh nhé...

Nghe thấy tôi lí nhí cảm ơn, anh ấy cười. Tôi đoán là do nhìn tôi trong quá ngu ngốc và chậm tiêu, ngay cả tôi cũng tự thấy mình hơi lớ ngớ nữa mà. Lúc này, tôi bỗng nhớ ra một thứ vô cùng quan trọng liền lật đật nói với anh:

- Phải rồi, anh muốn đến một nơi mà! Tôi quên mất! Nếu như anh không chê thì... - Tôi ngập ngừng vì ngại. - Hôm khác tôi lại đi cùng anh nhé! Lần này tôi hứa sẽ không bỏ tay ra đâu!

- Hửm? Em nhầm rồi, nơi mà anh muốn đến, chính là vườn hoa này đấy!

- Thật ư? - Tôi ngạc nhiên không phải do sự trùng hợp, mà do nơi anh ta muốn đến là vườn hoa.

- Đương nhiên rồi. Nhưng mà, nếu em muốn đi lần nữa thì được thôi!

Tôi xin rút lại lời nói nhé? Nhưng thật ra, tôi nghĩ đi chơi cùng anh ấy có lẽ cũng không tệ. Tại vì thật sự không thể chê vào đâu được trước sự ân cần ấy. Tất nhiên đó chỉ là những điều tôi thầm nghĩ thôi, chứ sẽ không bao giờ nói ra đâu!

Hình như, tôi phát hiện có gì đó thiếu thiếu?

- Mà cặp của tôi đâu rồi?

- À, anh để nó vào xe hơi rồi. Một lát nữa anh chở em về.

- Cảm ơn anh nhiều.

Tôi càng nhìn thấy nhiều mặt dịu dàng của anh ấy bao nhiêu, lời của ba lại càng khắc sâu vào tôi bấy nhiêu. Thật ra không cần ông ta nói tôi cũng biết điều đó. Anh ta dù nhìn thế nào cũng thấy rõ ràng không phải là người đơn thuần mà là một kẻ vô cùng tinh ranh, tôi không được quên điều đó.

Tôi lén nhìn sang anh ta, anh ấy có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó. Lẽ nào anh ta mất chìa khóa xe ư? Tôi đã nghĩ thế nhưng không, từ chiếc túi anh ấy lấy ra một trâm cài tóc nhìn vô cùng quý giá. Bằng sự dịu dàng vô cùng, anh ấy đã cài nó lên tóc tôi. Anh vừa nhìn vừa cảm thán:

- Hoàn hảo, nó thật sự rất hợp với em.

- Đây là?

- À, xin lỗi vì tự tiện nhé! Trên đường tới đây anh có thấy nó, ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nghĩ rằng em chính là người hợp với nó nhất trên đời.

H...Hả?

Tuy không có gương, nhưng tôi tin chắc mặt mình đang đỏ như trái cà chua. Sao anh ấy lại nói thế? Lời nói nói đó thật sự khiến tôi không thể chịu được. Đúng là anh chàng cao thủ của những câu nói ngọt ngào mà. Khiến tôi cảm thấy lòng mình đang dâng trào lên một thứ cảm xúc hơi kỳ lạ một chút.

- Đi thôi Minh Khuê!

- Ừ!

***

Anh ấy đưa tôi về đúng như lời đã hứa. Còn chúc tôi có một buổi tối vui vẻ nữa. Đợi tôi bước vào nhà thì anh ấy mới rời đi. Tôi mở điện thoại lên, không ngờ có ngày tôi lại lưu số của anh ta vào máy. Đã vậy, tôi còn hứa một ngày nào đó sẽ đi chơi với anh ta lần nữa, mà do vì ngày hôm nay tôi làm chuyện có lỗi với anh ta thôi! Nếu như không có việc đó xảy ra thì không bao giờ!

Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ ngày hôm nay chính là một ký ức đẹp. Dù tôi biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.

Tại một nơi không xa lắm, một anh chàng tóc vàng đang im lặng trầm ngăm mà lái xe. Anh ta chẳng còn tươi cười như khi nãy nữa. Trông anh ấy có đôi phần mệt mỏi.

Anh ta đội chiếc mũ lên và dừng chiếc xe sang trọng ấy ở bãi đậu xe của một khách sạn vô cùng cao cấp. Từ trong chiếc túi, anh ta lấy một chìa khóa ra, đó không phải chìa khoá xe hay nhà mà rõ ràng đó là chìa khóa của một phòng khách sạn. Sau khi xác nhận với bàn tiếp tân một chút thì anh ta liền hướng vào căn phòng có số tương ứng được in trên món đồ nhỏ bé đang cầm trên tay kia. Lên đến tận tầng ba anh mới chịu dừng bước trước một căn phòng. Và anh dùng thứ đó để mở cánh cửa trước mặt ra.

- Trễ tận một tiếng! Thật tồi tệ, không lẽ cậu quên mất tôi à? - Giọng nói có chút bực bội của một cô gái phát ra.

- Xin lỗi, tôi có công chuyện. Cơ mà đúng thật là xém nữa tôi quên rồi đấy!

- Công chuyện ư? Cứ nói thật là cậu đi chơi với con gái đi. - Cô ấy tiến sát về phía chàng trai trước mặt. - Tôi ngửi thấy mùi của một cô gái trên áo cậu đó. Bạn gái ư?

- Không, làm gì có chuyện đó chứ. Một mối quan hệ ràng buộc rất phiền phức, rõ ràng chị cũng biết mà.

Cô gái đó mỉm cười khi nghe câu trả lời đó. Đương nhiên cô hiểu điều đó hơn bất cứ ai.

- Phải rồi, hôm nay là buổi cuối nhỉ? Hết một tháng rồi mà

- Ừ, sau hôm nay thì coi như không quen biết nhau.

- Tất nhiên rồi. Một tháng nay dính phải cậu tôi cũng thấy phiền lắm.

Khi môi của họ chạm vào nhau. Hình như cô gái kia đã nghĩ về điều gì đó. Cô ấy đẩy người kia ra, ghé sát vào tai và hỏi nhỏ:

- Phải rồi, cô gái kia thế nào? Khiến cậu bỏ ra một buổi chiều chắc cũng không hề tầm thường nhỉ?

- Bỏ ra... Một buổi chiều à? - Đông Dương trông hơi trầm tư một chút, rồi anh ta cười. - Không, chỉ là cảm thấy mắc nợ thôi.

End chương 2