La Ronde

Chương 12: Say rượu



Đối với một chiến binh chân chính mà nói, cả cuộc đời của anh ta chính là tháng 5.

——————————————————————————————————

"...Sao đây có thể là thế giới tốt nhất được?"- Valentino nghe thấy tiếng thì thầm của Conrad từ trong gió đêm. Anh không định trả lời, nhưng Conrad đã dừng lại, không muốn tiếp tục với anh.

Valentino cố gắng nhẹ nhàng bỏ qua chủ đề này như bình thường: "Anh chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, em đừng nghĩ nữa, về nhà đi. Mẹ và chị còn đang đợi ở nhà."

Điều mà anh muốn nói vốn là: thế giới mà anh có thể ở bên Conrad là thế giới tốt nhất đối với anh. Nhưng anh không thể nói ra.

Conrad vẫn không bước đi, cậu đứng yên tại chỗ, im lặng hơn cả một pho tượng. Sau sự im lặng ngắn ngủi này, cậu nói với Valentino từng từ một: "Tháng 5 đã qua và tháng 5 đã thất bại. Chúng ta sẽ không bao giờ có một thế giới tốt đẹp hơn!"

Nói xong, cậu cảm giác có hơi mệt mỏi, lảo đảo lùi về sau hai bước. Valentino nghiêng người về phía trước, cố nhìn vẻ mặt của cậu để xác nhận xem cậu có say hay không. Nhưng Conrad quay đầu đi, không cho anh ta nhìn thấy.

Valentino biết đêm nay anh không thể tránh được đề tài này, đó là bức tường ngăn cách giữa họ cần phải bị phá bỏ hoàn toàn.

Cũng trong những ngày này, một ý nghĩ ma quái quanh quẩn lấy anh: Thay vì tránh nói về Cách mạng, hãy dạy Conrad và để cậu ấy nói cùng một ngôn ngữ với mình.

Có lẽ là do giấc mơ kỳ lạ của Conrad, hoặc bởi vì anh ta lớn tuổi hơn Conrad, Valentino luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với cậu. Đây không chỉ là giữa những người yêu nhau, mà còn là trách nhiệm của một người cha đối với con trai, một người anh đối với em trai và một người thầy đối với học sinh của mình. Dù đã trở thành cha của chính mình, và anh hiểu rằng đây là đích đến của tất cả mọi người, nhưng anh không đành lòng nhìn Conrad lớn lên quá nhanh. Anh chưa sẵn sàng để dạy Conrad phản biện. Ở góc độ của anh, cách diễn đạt khai sáng này phải vừa nghiêm khắc vừa nhẹ nhàng, kích thích tư duy nhưng không được tối nghĩa. Tiếc là bây giờ không có thời gian để anh chuẩn bị cho việc này.

"Conrad, em đã từng nói, anh giống như là cha và anh trai của em, em còn nhớ không?"- Anh trầm giọng nói.

Conrad từ từ quay lại đối mặt với anh ta, khuôn mặt cậu căng thẳng. Cậu không nói gì. Valentino dựa vào ánh trăng mờ ảo nhìn vào đôi mắt của cậu, đôi mắt nai tơ kia lộ ra khát vọng bên trong: Tôi tất nhiên muốn anh là cha, là anh trai của tôi, nếu như anh có thể thuyết phục được tôi, vậy thì tốt rồi. Anh thuyết phục tôi đi.

Valentino không khỏi thở dài một hơi, anh thay đổi sự dịu dàng thường ngày, đường nét khuôn mặt dưới ánh trăng phác họa ra vẻ uy nghiêm như thần: "Vậy trả lời anh một câu, em là ai?"

Conrad nghe vậy, nét mặt chợt trở nên kì lạ. Trực giác cậu mách bảo rằng câu trả lời mà Valentino muốn không đơn giản như vậy, nhưng cậu lại không thể lý giải rõ nguyên do. Vì vậy cậu đành phải trả lời như một đứa trẻ trong nhà trẻ vừa được khai sáng: "...Tôi là Conrad."

"Cái tên này tượng trưng cho danh tính của em, nhưng đó không phải là em. Anh đang nói về bản thân em, ví như, em có thể là công nhân ở xưởng xe Paris, là cậu bé lớn lên ở Bamberg, hoặc là con trai của cô Hedwig. Em đã bao giờ tính thử xem trên thế giới này có bao nhiêu em chưa?"- Valentino nói.

Conrad vẫn không hiểu ý của Valentino, cậu sửng sốt nói: "Chưa... Nhưng tôi nghĩ, nếu mà như vậy thì mỗi người đều có ít nhất chục cái "tôi"."

Valentino gật đầu: "Đúng vậy. Vậy em nghĩ em xuống đường tham gia biểu tình vào tháng 5 là để đấu tranh cho bản thân?"

"Đương nhiên là vì tôi, với tư cách là một công nhân. Còn anh thì sao? Anh là ai? Anh đang đấu tranh cho điều gì?"- Conrad không chịu thua kém và hỏi ngược lại.

Valentino trả lời: "Đó là vấn đề. Anh không là ai cả và cũng không có ý định đấu tranh cho một "bạn" hay một "tôi" cụ thể. Nếu em đặt mình vào một thân phận nào đó và đấu tranh cho nó, ví dụ như thân phận quý tộc hoặc trí thức, thì những quyền mình giành được phải là đặc biệt. Đồng thời cũng loại trừ các thân phận khác của mình. Cuộc đấu tranh thực sự là vì tính phổ quát, không loại trừ bất kỳ thân phận nào. Cho nên em có hiểu không? Cuộc đấu tranh sẽ vĩnh viễn không kết thúc trừ khi mọi người chỉ muốn có đặc quyền. Miễn là mọi người vẫn có thể giữ chính kiến khi trả lời câu hỏi "Tôi là ai", thì dù có cả trăm tháng 5 nữa xảy ra, nó sẽ không bao giờ kết thúc."

Conrad bối rối: "Nhưng... làm sao có thể không có "tôi"? Không có thân phận, làm sao mọi người nhận ra nhau?"

"Không, không phải là không có danh tính, mà là phi chính trị hóa danh tính. Em vẫn là Conrad, vẫn sinh ra ở Bamberg, nhưng đó chỉ là một danh tính thực tế, sẽ không vì nó mà được thiên vị hay bị hạ thấp. Nếu chúng ta muốn có được tình cảnh như vậy, con người ta phải đấu tranh với các bản ngã của mình trong suốt cuộc đời. Điều này không liên quan gì đến việc có xuống đường hay không, xuống đường cũng không làm dịu đi sự căng thẳng của cuộc chiến với bản ngã..."- Valentino giải thích một cách bình tĩnh và rõ ràng.

"Vậy ý anh nói rằng tháng 5 sẽ không kết thúc?"- Conrad đã say khướt, và những lời của Valentino đang nhảy một điệu Waltz trong đầu cậu, nhưng dường như thông qua vũ đạo của câu từ mà cậu đã nắm bắt được nhịp điệu và tinh thần của nó.

"Ừ, có thể nói là vậy. Đối với một chiến binh chân chính mà nói, cả cuộc đời của anh ta chính là tháng Năm, thậm chí còn mãnh liệt hơn cả tháng Năm. Đó là sự pha trộn giữa cực khoái của đau đớn và khoái cảm tột độ, bởi vì đấu tranh với bản ngã mới là điều khó khăn nhất trên đời, khó hơn nhiều so với việc ném đá vào những người khác trong đám đông."- Valentino kiên định nói với cậu.

Conrad cảm thấy mình sắp bị thuyết phục, nhưng vẫn chưa hiểu rõ ý tứ của những lời này, cảm giác choáng váng đã ập đến trước. Cậu đã uống rất nhiều rượu vào buổi tối và giờ đây lại đứng đây cho gió đêm thổi. Valentino thấy cậu không được khoẻ nên đỡ cậu ngồi xuống lề đường nghỉ ngơi một lúc, không ai mở miệng nói chuyện.

Thị trấn yên tĩnh và bầu trời đầy sao nhưng Conrad không có tâm tình thưởng thức phong cảnh. Cậu cảm thấy mình chìm trong một giấc mơ dài hỗn loạn. Lúc này, cậu cảm thấy những cơn bão giận dữ và những rào chắn kỳ cục trên đường phố Paris mới là thật, còn màn pháo hoa lộng lẫy ở Rue Sands và những khuôn mặt nói cười trong các lều bia đều là giả. Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy những gì xảy ra ở Paris như chỉ là một giấc mơ xa vời, còn dòng sông Regnitz êm đềm và những mầm đậu Hà Lan xanh tươi trong sân chính là cuộc sống của cậu.

Cậu vùi đầu vào giữa hai đầu gối, hai tay ôm lấy đầu, muốn dung hợp những cảnh xa gần đang chồng chéo trong đầu thành một thứ mà anh có thể hiểu và cảm nhận được.

Valentino nhẹ nhàng vòng tay quanh người cậu, để cậu dựa vào mình, giảm bớt sức nặng cho cậu.

Conrad từ từ hạ tay xuống và ngước nhìn Valentino. Kết quả là những hình ảnh trong đầu cậu đều biến mất trong biển ý thức, ngay cả gió cũng im lặng, chỉ có nhiệt độ cơ thể đang bao trùm trên vai cậu là rất chân thực và có thể sờ thấy được.

Cậu say mê ngắm nhìn những đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt của Valentino, chợt nhận ra người đàn ông này thật là một điều khó hiểu đối với cậu. Valentino không bao giờ nói về gia đình mình, cũng không nói về bản thảo và tranh vẽ của mình. Ngay cả khi giảng giải cho Conrad, anh luôn chọn cách đơn giản nhất để diễn đạt, nói lên những điều cần thiết nhất. Thật vậy, mặc dù họ nói cùng một ngôn ngữ, nhưng cậu không thể hiểu thế giới của đối phương. Nghĩ đến đây, cậu tặc lưỡi nói: "Valent...Valentino, anh... anh nên cưới một công chúa có thể hiểu anh..."

Valentino sau khi nghe vậy, mặt hơi biến sắc: "Em nhìn thấy những phong thư kia rồi?"

Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền nhận ra Conrad không đọc được tiếng Ý. Gần đây, các chị em trong nhà không ngừng viết thư khuyên anh trở về Milan, gặp mặt công chúa Áo đang đến thăm và xem xét đến việc liên hôn. Anh từ chối, nhưng mấy chị em gái này cứng đầu hơn anh tưởng rất nhiều.

Conrad thắc mắc: "Thư gì? Tôi chỉ nghĩ... một công chúa, hẳn là hợp với anh... Nhưng, nhưng tôi không muốn anh trở thành cha của người khác..."

Valentino nghe đến đây trong lòng cảm động, dở khóc dở cười, chỉ cho rằng Conrad đã uống quá nhiều: "Gấu nhỏ, cha cái gì? Nếu anh gả cho công chúa, vậy anh sẽ là chồng của cô ấy."

Conrad lắc đầu, ánh mắt trở nên tỉnh táo: "Không... Valentino, anh có thể là người cha tinh thần của bất cứ ai." Nói xong lời này, cậu lại trở nên mê mang: "Hơn nữa, ai quy định tình nhân và cha không thể là một? Anh là người yêu của em và cũng là cha của em..."

Valentino vẫn im lặng, nhưng trong lòng anh đang dâng trào những cảm xúc mãnh liệt và khó hiểu. Nhưng anh chỉ ôm Conrad rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu như đang an ủi một đứa trẻ.

Khi anh đỡ Conrad về nhà, Lena và Hedwig đã ngủ say. Anh sợ Conrad đang say rượu sẽ không thể tự chăm sóc tốt cho mình, vì vậy anh đứng bên ngoài phòng tắm, chú ý động tĩnh của cậu. Sau khi tắm rửa xong, anh giúp cậu lau khô cẩn thận rồi giúp cậu mặc bộ đồ ngủ vào.

Anh đưa Conrad về phòng. Conrad vừa mới nằm xuống giường liền ngủ ngay. Valentino bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu.

Anh cũng muốn đi tắm và ngủ, nhưng anh lại không tự chủ được ngồi bên cạnh Conrad, nhìn ánh sao chiếu xuống từ giếng trời trong phòng. Conrad nghiêng người ngủ, nhìn từ bóng lưng của cậu, cậu như đang nhìn lên các vì sao. Ánh sao nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt không tì vết của Conrad, nhìn qua như có mối liên kết bí ẩn nào đó giữa cậu với thiên thể vĩnh cửu, nhưng cơ thể của người đang ngủ này rõ ràng lại vô cùng mong manh chóng tàn. Valentino quan sát một lúc rồi rời đi. Tắm rửa xong, anh trở về phòng, thắp nến, vặn lọ mực, rồi trang nhã trải ra tờ giấy viết thư.

Anh muốn viết một bức thư gửi về Milan, nhưng cuối cùng anh chỉ lặng lẽ đặt bút viết một bài thơ cổ:

"...Ngôi sao của tôi, hãy nhìn lên những vì sao.

Tôi ước tôi có thể là một ngôi sao,

Để tôi có thể nhìn vào bạn,

Với muôn vàn con mắt..." (1)

——————————————————————————————————

Tác giả: Chương này hơi ít chữ, xin thứ lỗi ~ chủ yếu là đang xem xét nhịp điệu kể chuyện.

(1) Một bài thơ do Plato viết cho bạn bè khi còn trẻ.

Editor: Bài thơ của Plato là "To Stella"

Nguyên văn:

"Thou gazest on the stars, my star!

Ah! would that I might be

Myself those skies with myriad eyes,

That I might gaze on thee."

"My star" là từ ngữ thân mật dành cho một ai đó để làm cho ngày của họ bừng sáng và cho họ biết rằng họ tỏa sáng như một vì sao.

Có câu thả thính liên quan tới "my star" hay lắm nè,

Lý thuyết: "moon to my stars": dành cho nửa kia của bạn. Mặt trăng là thứ giữ cho các ngôi sao xuất hiện trên mặt đất. Nói cách khác, không có trăng sẽ không có sao. Không có sao thì trăng sẽ không thể toả sáng hết khả năng của nó. Thiếu một thứ sẽ không hoàn chỉnh, họ là bạn đồng hành của nhau. (Your other half, the moon is what keeps all of the stars grounded. In a sense, without the moon there would be no stars. Without the stars, the moon would not shine to its full potential. One without the other is incomplete, they are partners.)

Thực hành: You are the moon to my stars.