Là Tôi Bỏ Anh Rồi!

Chương 2: Cô là kẻ đáng ghê tởm



Khế Phương đón lấy người đàn ông đang say khướt nhưng thân thể vẫn một mực ôm chặt Tĩnh Nhi. Đến khi tất cả trên cơ thể cô chỉ còn lại sức nặng của Đăng Bảo cùng hơi men phả thẳng mới miễn cưỡng dìu anh vào phòng.

Tuy là vợ chồng nhưng hai người lại ở trong hai gian phòng riêng biệt. Phòng của Đăng Bảo ngoại trừ những lúc không có anh ở nhà hay những lúc say mềm thế này thì tuyệt đối cô sẽ không được bước vào. Nhưng cũng chẳng sao, bởi Khế Phương luôn biết trong tim Đăng Bảo rồi sẽ có một ngày anh chấp nhận cô. Còn việc của cô chỉ là chờ đợi đến ngày đó.

Khế Phương đặt Đăng Bảo xuống giường một cách mệt nhọc. Toàn thân như một hồi được trút bỏ hết gánh nặng.

Khế Phương không tự chủ mà dán chặt ánh mắt vào thân thể cường tráng kia. Cô vuốt từng sợi tóc tơ thơm ngọt bướng bỉnh xoã phủ kín vầng trán cao. Đôi lông mày rậm rạp cùng hàng mi cong cong che giấu ánh mắt lạnh đến điên lòng bất kì người con gái nào.

“Cô muốn lên giường cùng với tôi đến thế sao?”

Không biết Đăng Bảo tỉnh từ lúc nào, phải chăng anh đã thấy những đê mê hiện lên trên khuôn mặt đỏ ửng của Khế Phương? Cô vội vã:

“Không…chỉ là…em…”

Khế Phương lắp bắp chưa kịp suy nghĩ đến câu trả lời đã bị một bàn tay rắn rỏi luồn qua vòng cổ, kéo toàn bộ thân hình nhỏ bé của cô áp sát khuôn mặt mơ hồ hương Everclear nóng hừng. Ánh mắt anh mơ hồ tựa nhìn thẳng vào nơi sâu nhất tâm hồn Khế Phương. Hơi nóng không biết có phải từ men rươu hay từ khuôn mặt bừng đỏ cùng cả thân hình mơn trớn, anh hôn lấy cô. Lần đầu tiên hai người thân mật đến như vậy.

Đôi môi mềm mại ướt át của Khế Phương không biết từ bao giờ đã bị anh trắng trợn nuốt trọn. Khoang miệng bị đường lưỡi thô bạo lùng xục khắp nơi. Cả thân thể bị một bàn tay thô bạo nắm giữ, anh tì chặt, không để cô có một cơ hội phản kích.

“Á.”

Khế Phương chỉ kịp kêu lên một tiếng, cũng chỉ là âm thanh duy nhất phát ra từ cổ họng cô có cơ hội vang lên. Đăng Bảo vừa hôn vừa cắn cô. Khoang miệng anh giữ chặt tất cả âm thanh, nuốt trọn từng vệt máu rỉ đỏ. Anh cứ cắn chặt lấy môi cô, cảm giác như thể muốn cắn đứt toàn bộ thế giới xung quanh này.

Khế Phương đẩy mạnh Đăng Bảo về phía giường, đứng bật dậy, che vội hàng nước mắt vẫn đọng lại trên má. Cô sờ tay lên miệng. Vết cắn đau nhức thấu tận tâm gan. Vệt máu đỏ vẫn đọng lại hàng dài trên khuôn miệng cô và Đăng Bảo đang từ từ thưởng thức lại sự sung sướng.

Đăng Bảo nhìn cô, ánh mắt cười nhạt:

“Muốn trèo lên giường tôi sao?”

“Em thấy anh say, em chỉ định thay quần áo cho anh thôi.”

Khế Phương vội vàng giải thích. Cho dù là như thế nào thì việc cô vào phòng của Đăng Bảo cũng là sai, hơn nữa còn để anh phát hiện bản thân mình đê mê anh tới như vậy.

“Cô không cần phải tỏ ra vô hại như vậy. Người toan tính như cô tôi thấy nhiều rồi. Muốn có cái danh phu nhân Tập đoàn Kính Nghị, tôi cũng cho cô rồi. Bây giờ còn muốn mẹ sướng nhờ con sao?”

Đăng Bảo nhìn cô, ánh mắt hung dữ không chớp, xung quanh hàng lông mày không còn những ái ố khi nãy mà chỉ để lại sự giận dữ. Anh nhìn từ trên xuống dưới Khế Phương, không hiểu đang suy nghĩ tiếp điều gì mà bụm tay lại cười:

“Khế Phương ơi Khế Phương! Tôi quên mất cô còn định dùng chiêu trò với ông Trịnh Khánh. Hay là tôi thành toàn cho cô, tôi đưa cô sang phòng ông ấy để cô thành dì nhỏ. Được không?”

“Anh đang nói gì vậy? Anh say rồi!”

“Không muốn sao? Vậy thành bà lớn là được đúng không?”

Khế Phương không hiểu. Rốt cuộc cô đã sai điều gì, tại sao chỉ một nụ hôn mà mọi chuyện lại được anh ấy suy nghĩ xa tới vậy? Chẳng nhẽ chỉ vì cô thích anh thì nụ hôn đó có thể coi như một vật không đáng giá, tuỳ ý xỉa xói như vậy?

“Em là vợ anh rồi. Bây giờ là vợ anh, sau này là vợ anh. Em với bố ngoại trừ gặp nhau trong bữa ăn thì chẳng bao giờ nói chuyện. Anh có thể đừng suy nghĩ lung tung như vậy không?”

“Vậy tại sao ông ta đồng ý cho cô vào công ty? Người như cô? Đáng ghê tởm!”

Đăng Bảo nhìn Khế Phương một lượt, hai mắt không giấu nổi một bầu khinh bỉ, trừng trừng ném về phía cô những oán ghét thường ngày.

“Thật sự em không có làm gì hết. Em chỉ muốn hỏi ở công ty có thiếu nhân sự không, em chỉ là muốn được ở gần anh nhiều hơn một chút thôi.”

“Cút!”

Lời nói thô bạo của anh nhanh chóng chạy thẳng khắp thân thể nhỏ bé của cô. Nó rất ngắn gọn, súc tích, giống như anh, không muốn có thêm một câu thừa thãi với cô. Nhưng chỉ một mình Khế Phương cố gắng nén lại những giọt nước mắt, lắc đầu giải thích:

“Nếu anh không muốn gặp em ở công ty, em có thể bảo bố rằng em không muốn. E sẽ ở nhà, ngoan ngoãn đợi anh về ăn cơm.”

“Không cần! Cô muốn làm gì cứ làm. Còn bây giờ, cút ra khỏi phòng tôi.”